Mặt quỷ thở dài oán hận đáp:
- Lục Vân, ngươi quả thật có chỗ đáng sợ. Bây giờ ta đem tung tích của Thương Nguyệt làm điều kiện trao đổi với ngươi, hơn nữa còn đáp ứng sẽ mượn lực Cửu U để giúp ngươi mang cô ta quay lại nhân gian, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một chuyện là được. Thế nào, như thế đối với ngươi hẳn có lợi rồi.
Lục Vân chần chừ trả lời:
- Điều kiện này của ngươi sợ là nói hơi khoa trương một chút, cho dù ta không đồng ý, cũng có thể mang Thương Nguyệt trở về.
Mặt quỷ nghiêm mặt đáp:
- Lục Vân ngươi sai rồi, ta nói thật cho ngươi biết, cho dù ngươi hủy diệt Cửu U Minh giới, nhưng không được sự trợ giúp của ta, ngươi cũng không cứu về được Thương Nguyệt, bởi vì nơi nàng ta đang ở, ngoại trừ "Cửu U thời không chi môn" của Minh giới ta có thể vào được ra, cho dù dùng bất kỳ phương thức nào ngươi đều không thể đến gần nàng ta được. Lục Vân, ngươi hãy suy xét một lúc, nếu như ngươi không đáp ứng, đừng cho là liều mạng xông vào, cho dù ngươi có chiến thắng trận này, nhưng cả đời ngươi đều phải hối hận cả.
Để ý vẻ biến hóa trên khuôn mặt quỷ, Lục Vân thấy thần sắc hắn nghiêm túc, trong lòng biết đa phần là không giả, vì thế gật đầu đáp:
- Được, ta đồng ý trao đổi điều kiện với ngươi, bây giờ hãy nói ra điều kiện đi.
Mặt quỷ nghe thế vui mừng cười đáp:
- Nếu đã trao đổi, mọi người đều là bằng hữu. Bây giờ ta mang ngươi đến một nơi, đợi sau khi ngươi hiểu rõ sự tình bên trong rồi, tự nhiên ngươi sẽ hiểu được điều kiện của ta. Sau đó, ta liền khai thông cửa Cửu U thời không, mang ngươi đến bên Thương Nguyệt, để ngươi cùng nàng ta quay về lại nhân gian.
Lục Vân nghe thế bật cười, điềm nhiên đáp:
- Tốt lắm, đã nói như thế, chúng ta đi thôi.
Dứt lời bóng người lóe lên hóa thành một luồng sáng bảy màu bắn thẳng vào trong vách sáng đỏ tươi, cùng với ông chủ Cửu U biến mất.
Vách sáng đỏ tươi lóe lên ánh máu, sau khi mặt quỷ biến mất, không lâu sau cũng dần dần mờ nhạt, lộ ra một thành trì hùng vĩ, đó chính là nơi thần bí nhất ở Cửu U Minh giới.
Hành trình vào Cửu U của Lục Vân hơi bất ngờ, chàng và ông chủ Cửu U trao đổi điều kiện, mục đích của cả hai phía là gì, chàng và Thương Nguyệt có thật sự sẽ gặp gỡ nhau hay không?
********
Đứng yên trên một ngọn núi đơn, Kiếm Vô Trần ngắm nhìn nhân thế mờ mịt, trong lòng hơi thất vọng. Dĩ vãng, cho dù hắn tới nơi đâu, hắn đều là người đứng đầu Lục viện liên minh, chính là tượng trưng cho Chánh đạo. Hôm nay, chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã từ cao thủ Chánh đạo trở thành kẻ vạn ác thiên hạ đều biết, loại biến đổi này khiến trong lòng hắn ít nhiều khó chấp nhận được.
Tuy bản tính hắn âm độc tà ác, nhưng chỉ cần là người, ai lại không mong muốn người khác tôn sùng?
Nghĩ lại tình cảnh trước mắt, Kiếm Vô Trần hơi tức giận. Trước đây có Liễu Tinh Hồn một bên khuấy động, khiến cho tâm tình hắn dậy sóng, nhưng hiện nay khi đã bình tâm tĩnh khí suy tưởng tử tế, bản thân hắn đã tiêu diệt Dao Trì, giết chết Thiên Kiếm khách, chuyện này khiến cho thiên hạ ai cũng đều thấy không được. Lại thêm hắn trước đây một lòng trừ ma, không hề có chút quan hệ với Vực chi tam giới, bây giờ Chánh đạo truy sát hắn, khiến hắn quả thực là lên trời không lối, xuống đất không cửa chui vào, cả nhân gian không ngờ lại không có đất dung thân.
Thở dài u oán, Kiếm Vô Trần rút Hậu Nghệ thần cung, nhẹ nhàng vuốt ve thần cung, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Thần cung chấn thế, ai nắm giữ ngươi là người có thể xưng hùng thế giới, nhưng ta vì sao mọi chuyện lại không được như ý đây?
Thần cung không lên tiếng, chỉ duy có gió nhẹ xì xào bàn tán. Trên đỉnh núi, Kiếm Vô Trần phóng mắt ra trời đất, bóng dáng thật là cô đơn tịch mịch. Có lẽ, bản tính ưa thích khoa trương của hắn, lúc này đây mới dần dần cảm nhận được mùi vị của tịch mịch.
Dưới chân núi, một bóng người phóng lên như bay, chỉ chớp mắt đã tới đỉnh núi, ngắm nhìn bóng Kiếm Vô Trần, nhẹ giọng kêu:
- Vô Trần, con đang suy nghĩ chuyện gì?
Không hề xoay lại, Kiếm Vô Trần lạnh lùng đáp:
- Con đang suy nghĩ, trước đây sư thúc đã đưa ra những chủ ý như thế cho con, không biết có phải là quá nông cạn hay không nữa.
Liễu Tinh Hồn cau mày, nhẹ giọng trả lời:
- Vô Trần, con sao vậy, lẽ nào ngay cả sư thúc con cũng không tin tưởng sao?
Kiếm Vô Trần xoay lại nhìn lão, ánh mắt sắc bén như dao, khiến cho Liễu Tinh Hồn vội vàng né tránh.
- Sư thúc, con tự nhiên tin tưởng, nhưng sư thúc khiến con giết chết sư tổ, làm như vậy có còn chỗ đặt chân trên thiên hạ sao?
Liễu Tinh Hồn phản bác:
- Con không giết ông ta, chính ông trời khiến ông ta truy sát con, con còn có thể làm như thế nào đây?
Kiếm Vô Trần hừ giọng đáp:
- Ít ra như vậy con vẫn còn con đường sống, không giống như bây giờ.
Liễu Tinh Hồn thở dài than thở:
- Con tiêu diệt Dao Trì rồi là không quay đầu lại được, bây giờ nói những chuyện như vậy có khác gì tự làm khổ chăng?
Kiếm Vô Trần giận dữ lên tiếng:
- Không nói những chuyện đó, con có thể nói chuyện gì đây?
Liễu Tinh Hồn không đáp, trầm ngâm thật lâu mới cất tiếng hỏi:
- Vô Trần, hiện nay con đã tính toán làm thế nào chăng? Tiếp tục ẩn núp ở vùng phụ cận Trừ Ma liên minh, hay là …
Kiếm Vô Trần đáp:
- Lúc này quay lại không gì hay ho, chúng ta muốn tranh hùng thiên hạ, hẳn phải nghĩ đến một biện pháp khác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Liễu Tinh Hồn trầm ngâm lên tiếng:
- Nhân gian hiện tại, cao thủ Chánh Tà đã qua nhiều phen giết chóc, còn lại cũng không nhiều, chúng ta muốn tìm kiếm được lực lượng chi viện sợ là rất khó. Hiện nay, chúng ta cần phải chờ đợi thời cơ, hoặc là chỉ có …
Thấy lão đột nhiên ngừng lại, Kiếm Vô Trần hỏi:
- Chỉ có thế nào, sao không nói rõ?
Liễu Tinh Hồn chần chừ đáp:
- Chỉ có cách thay hình đổi dạng, dùng thân phận mới xuất hiện ở nhân gian.
Kiếm Vô Trần cau mày lên tiếng:
- Biện pháp này của sư thúc nghe ra không sai, nhưng lại cần thời gian nhiều, chúng ta sau khi thay hình đổi dạng rồi, có bị người ra phát giác hay không. Hơn nữa, nếu con đột nhiên biến mất, cả hai phe Chánh Tà đều không tin tưởng, Hậu Nghệ thần cung của con lại phải làm thế nào đây?
Liễu Tinh Hồn trả lời:
- Chuyện này tự nhiên cần trải qua quá trình. Còn về tin tức sống chết của con cũng rất đơn giản. Con trước tiên hãy suy nghĩ tìm một thân phận mới cho tốt, rồi mới dùng thân phận này giết chết Kiếm Vô Trần, đoạt lấy Hậu Nghệ thần cung. Làm vậy không phải tất cả mọi việc đều hợp tình hợp lý chăng. Đến lúc đó, con dùng thân phận nhân sĩ của Chánh đạo, hiệu triệu kẻ sĩ chính nghĩa trong thiên hạ, hoặc trực tiếp tiến nhập vào Trừ Ma liên minh, khi bọn chúng không coi vào đâu, liên tục giám sát động tĩnh bọn chúng, có cơ hội liền tung một chiêu trí mạng cho bọn chúng, vừa hay báo thù được.
Kiếm Vô Trần hơi động tâm, nghi ngờ nói:
- Trừ Ma liên minh cao thủ như mây, con muốn thay hình đổi dạng, sợ không nhất định có thể giấu diếm được bọn chúng.
Liễu Tinh Hồn đáp:
- Đây là điểm mấu chốt nhất, cần chúng ta thử mạo hiểm một phen.
Kiếm Vô Trần trầm ngâm:
- Chiêu này của sư thúc đúng là đủ tàn độc, nhưng chúng ta có một khuyết điểm, đó chính là pháp quyết tập luyện. Muốn đủ khả năng giết được con, tu vi người đó hẳn phải có chỗ kinh người. Pháp quyết thường dùng như thế nào, điều này chắc chắn sẽ khiến hai phe Chánh Tà quan tâm. Chúng ta một khi tiến vào Trừ Ma liên minh, bọn chúng hẳn sẽ truy hỏi, đến lúc một khi khiến con ra hai tay, sẽ lập tức bộc lộ.
Liễu Tinh Hồn đáp:
- Điểm này ra không có biện pháp. Trên trần thế người như Lục Vân trong mình mang pháp quyết Chánh Tà hẳn là rất ít. Nếu như kế này không thể thông được, chúng ta tốt nhất tạm thời lánh đi.
Kiếm Vô Trần hơi bất cam, hừ giọng lên tiếng:
- Con sẽ không làm như thế, con nhất định khiến cho thiên hạ biết được, Kiếm Vô Trần không thể so với bất cứ kẻ nào.
Liễu Tinh Hồn cười khổ lên tiếng:
- Vô Trần, con đã có lòng này tự nhiên là tốt, nhưng hiện tại chúng ta phải nhẫn nại. Người có thể làm được đại sự cần phải có khả năng co được duỗi được, chỉ cần còn sống là còn có hy vọng, con …
- Đủ rồi, con không muốn nghe thêm những chuyện đó. Sư thúc nói thẳng vào hiện tại chúng ta cần làm gì là tốt rồi.
Kiếm Vô Trần trong lòng nóng nảy, giọng nói tỏ ra tức giận.
Liễu Tinh Hồn biết tính tình của hắn, cũng không chút để ý, chỉ tiếp lời:
- Nơi càng nguy hiểm chính là nơi càng an toàn. Bây giờ chúng ta âm thầm quay lại Thái Huyền sơn, cao thủ Cửu Thiên Hư Vô giới nhất định không ngờ được.
Kiếm Vô Trần lên tiếng:
- Tốt lắm, trước tiên quay lại chờ đợi cơ hội, nhất định có một ngày, con sẽ … ồ … có người, ai vậy, ra đi thôi.
Khí thế phóng thẳng ra ngoài, Kiếm Vô Trần lập tức trở lại trạng thái tác chiến, vẻ mặt tỏ ra vô cùng lạnh lùng.
Ở sườn núi, bật lên một tiếng cười nhẹ, chỉ thấy một bóng người chớp mắt đã đến, tốc độ người này nhanh thật đáng kinh ngạc. Đó là một người đàn ông trung niên toàn thân lấp lánh ánh xanh lục, tướng mạo anh tuấn vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lóe lên ánh xanh lam, thỉnh thoảng lấp lánh khí quỷ dị.
Khí tức người này quái dị, mơ hồ ẩn chứa mấy phần khí tức yêu mị.
- Ngươi là Kiếm Vô Trần?
- Không sai, chính là ta. Ngươi là ai?
Cảnh giác nhìn người này, Kiếm Vô Trần phát hiện tu vi người đàn ông trung niên mạnh mẽ, không ngờ không hề thua kém mình, điều này thật là chuyện kinh người.
Hiện nay trên thiên hạ, tu vi Kiếm Vô Trần đã mạnh đến cực điểm, cao thủ có thể so với hắn dĩ nhiên khó thấy trên thiên hạ, làm sao có nhiều cao thủ như vậy, vì sao trước giờ chưa từng nghe qua?
Sau một lúc cẩn thận tính toán, người đàn ông trung niên gật đầu lên tiếng:
- Tu vi không tầm thường, không hổ là truyền nhân của Hậu Nghệ thần cung. Còn về thân phận của ta, tạm thời không vội, đợi khi chúng ta đã nói chuyện tốt đẹp, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.
Kiếm Vô Trần hơi khó hiểu, Liễu Tinh Hồn bên cạnh lại cất tiếng hỏi:
- Ngươi đặc biệt đến tìm Vô Trần chăng?
Người đàn ông trung niên trừng lão, khinh thường đáp lời:
- Đây là chuyện giữa ta và Kiếm Vô Trần. Cho dù ngươi là người như thế nào đi nữa, bây giờ hãy đi trước đi, ta không thích người khác ở nơi đây ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của chúng ta.
Liễu Tinh Hồn nghe thế hơi nóng nảy, hỏi lại:
- Dựa vào đâu mà phải nghe lời người, ngươi là người nào, ý đồ đến đây tốt xấu chúng ta đều không biết, làm sao có thể tin tưởng ngươi được đây?
Người đàn ông trung niên tự phụ nói:
- Dựa vào cái gì? Dựa vào hoàn cảnh hiện tại của các ngươi.
Liễu Tinh Hồn hừ giọng nói:
- Hoàn cảnh chúng ta cho dù không ổn, cũng không phiền tới ngươi nhúng tay vào chuyện của chúng ta.
Người đàn ông trung niên cười khinh miệt đáp trả:
- Nếu ta không đến, các ngươi ngoại trừ chờ chết ra, còn có thể làm thế nào đây?
- Nói bậy. Chúng ta có thể nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi thời cơ.
Căm tức trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên, Liễu Tinh Hồn quát lên.
Ngẩng đầu nhìn trời khinh thường, người đàn ông trung niên tự phụ lên tiếng:
- Thời cơ? Với thân phận của Kiếm Vô Trần, cùng với những chuyện hắn đã ra tay trước đây, sợ cả hai phe chánh tà đều không cho các ngươi có được cơ hội này.
Kiếm Vô Trần không nói, Liễu Tinh Hồn phản bác lại:
- Mọi chuyện do người, ngươi không cần phải nói những lời tuyệt vọng đó.
Người đàn ông trung niên không thèm để ý, chỉ lên tiếng:
- Ta nói thêm một lần, ngươi lập tức rời đi, nếu không ta sẽ rời đi.
Liễu Tinh Hồn hừ giọng nói:
- Ai mà ham ngươi ở lại.
Người đàn ông trung niên nghe vậy, ánh mắt lạnh lại, trầm giọng nói:
- Lần này ta tự động tìm đến các ngươi, lần sau các ngươi muốn tìm được ta, sợ là khiến cho các ngươi đi gãy cả chân.
Nói rồi xoay người bước đi.
Kiếm Vô Trần nhìn theo bóng hắn, mở miệng lên tiếng:
- Chậm đã, các hạ nếu đã đến rồi, tất nhiên có mục đích, sao không nói thẳng cho rõ.