Thắt Nút Ngoài Ý Muốn - Dục Hiểu

Chương 56




"Ai thèm chứ!" Hứa Lan Ý chột dạ đẩy hắn ra rồi bước nhanh vào trong, tim đập loạn xạ, thật ra từ lúc vào cửa ngửi thấy pheromone trên người Giang Thác thì anh đã rạo rực xốn xang. Một tuần không gặp, chưa được hai ngày anh đã bắt đầu bồn chồn bất an như trước đây, thèm khát pheromone của Giang Thác, vì không được xoa dịu nên nhiều lần nôn thốc nôn tháo, mỗi đêm lỗ hậu ướt không chịu nổi, rõ ràng chưa đến kỳ phát tình mà lúc nào cũng trống rỗng ngứa ngáy, nước dâm luôn mất khống chế chảy ra, ban đêm phải nhét gậy rung mới ngủ được, quả thực còn dâm hơn trước kia. Ban ngày Hứa Lan Ý tự phỉ nhổ mình, nhưng đến đêm lại hoàn toàn mất khống chế.

Khổ nhất là mỗi chiều anh phải đến cổng trường Giang Thác ngồi chờ, mỗi lần nghĩ đến người bên trong, cơ thể lại mất khống chế phát nhiệt run rẩy, phải cố trấn tĩnh mới không bị anh trai phát hiện...... Nhưng kết quả của việc kiềm chế quá mức là đêm đó anh mơ thấy mình chạy vào lớp Giang Thác, dang rộng hai chân ngồi trên người đối phương rồi trơ trẽn năn nỉ hắn chơi mình.

Cảnh tượng trong mơ chân thực đến mức đáng sợ, sau khi tỉnh lại lồng ngực Hứa Lan Ý phập phồng dữ dội, cuối cùng lén lên giường Giang Thác phát tiết một lần.

Thấy Hứa Lan Ý muốn trốn, Giang Thác lập tức đuổi theo. Đương nhiên hắn không tin anh thật sự không muốn, nhưng đuổi tới cửa phòng đọc sách, hắn chợt nghĩ đến chuyện khác nên kéo người sắp về phòng ngủ kia lại.

"Em làm gì vậy?" Hứa Lan Ý ngã vào lòng Giang Thác, tim đập thình thịch, một giây sau bị pheromone nồng nặc làm choáng váng, lỗ nhỏ ướt sũng khép mở mấy lần.

"Mở cửa ra." Giang Thác chỉ vào phòng đọc sách bên cạnh, "Em muốn biết rốt cuộc lão già kia ẩn giấu bí mật gì trong đó."

Hứa Lan Ý sững sờ, không ngờ đến giờ Giang Thác vẫn còn nhớ chuyện này.

"Chẳng có gì để xem đâu."

Hứa Lan Ý không hề nhận ra ánh mắt trốn tránh của mình trong lúc nói chuyện, Giang Thác nhạy cảm phát hiện ra ngay, dồn Hứa Lan Ý vào góc tường rồi vuốt ve gương mặt anh.

"Giờ anh đâu cần giấu em nữa, nói em biết đi, có phải ông ta đánh anh không?"

Trước đó biết chuyện Hứa Lan Ý mang thai khiến hắn vô cùng kích động, lúc nãy thấy phòng đọc sách mới nhớ lại sự tàn ác của Giang Nghiệp Thành, nghĩ đến người trước mắt có thể đã bị lão già kia ngược đãi, Giang Thác tức ứa gan, mình chạm vào anh cứ sợ làm anh bị thương, còn lão súc sinh kia lại không hề quý trọng! Biết thế mình đã ra tay sớm một chút, chọc lão già kia tức chết luôn.

Hứa Lan Ý kinh ngạc há hốc, không ngờ chuyện này cũng bị Giang Thác biết, rốt cuộc dì Đường đã nói với hắn bao nhiêu chuyện vậy......

"Dù sao...... cũng là quá khứ rồi." Hứa Lan Ý gỡ tay Giang Thác ra rồi nói với vẻ bình thản. Anh cũng không muốn Giang Thác biết những thứ trong kia.

"Em không chịu được. Mở cửa ra đi." Giang Thác lại xoa bụng Hứa Lan Ý, nghĩ đến người trước mắt mang thai con mình, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác thiêng liêng, giờ khắc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, dù có liều mạng cũng phải bảo vệ Hứa Lan Ý và con họ thật tốt.

"Em biết giờ mình chẳng có gì cả, nhưng em muốn bảo vệ anh. Dù anh cảm thấy sự bảo vệ của em không có nghĩa lý gì với anh nhưng em vẫn sẽ dốc hết sức lực, trở thành một người đàn ông đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh và con! Hứa Lan Ý, lần này em sẽ không nhường anh cho bất kỳ ai nữa, nhất là Giang Nghiệp Thành!"

Hứa Lan Ý chưa từng thấy bộ dạng này của Giang Thác, hốc mắt nóng lên, dường như thiếu niên ngây thơ bướng bỉnh này đã trưởng thành trong nháy mắt, trở nên hấp dẫn hơn trước. Anh không dám tưởng tượng mấy năm sau đối phương trở thành đàn ông thực thụ sẽ còn cuốn hút đến mức nào.

Hình như mình ngày càng khó rời xa hắn thì phải......

Hứa Lan Ý chậm chạp giơ tay lên định ôm thiếu niên trước mắt, nhưng trong đầu chợt hiện ra gương mặt Đường Nhất Mạn, người phụ nữ đáng thương kia đã tìm con suốt 18 năm, giờ đang mong mọi chuyện kết thúc để dẫn con trai đi......

Nghĩ đến đây, Hứa Lan Ý lặng lẽ thả tay xuống.

Giang Thác chờ một lúc không được đáp lại thì hơi hụt hẫng, đành phải cúi đầu ranh mãnh thì thầm vào tai Hứa Lan Ý: "Nếu anh không mở ra thì em sẽ chịch anh ngay tại đây, hôm nay camera không tắt đâu."

Quả nhiên nhóc hư vẫn mãi là nhóc hư! Hứa Lan Ý đỏ mặt rút lại nỗi cảm động lúc nãy.

Đây là lần đầu tiên Giang Thác thấy "bộ mặt thật" của phòng đọc sách, nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng một giây sau Hứa Lan Ý mở cửa ngầm ra, Giang Thác biết mình đã quá ngây thơ.


Sau tủ sách có một căn phòng nhỏ, ở giữa đặt một chiếc ghế da, trên tường treo một sợi dây thừng dày cỡ hai ngón tay, Giang Thác lập tức nhận ra đó là cây roi mà Giang Nghiệp Thành quất mình năm đó, ngoài ra còn có một đôi còng tay và một giá trói người, cùng với một chiếc roi mềm có tua rua.

"Lão Giang Nghiệp Thành biến thái này!" Nếu không phải nhổ nước miếng bừa bãi là bất lịch sự thì Giang Thác đã nhổ toẹt một bãi. Lão già này bất lực mà biết chơi thật!

"Xem xong rồi thì đi thôi." Dường như Hứa Lan Ý nhớ lại những ký ức không vui nên vẻ mặt hơi lạnh lùng.

"Những thứ này ông ta đều dùng với anh sao?"

Hứa Lan Ý không nói gì, Giang Thác cảm thấy lửa giận lại từ từ bốc lên, hèn gì trong nhà luôn để sẵn thuốc, đó là Hứa Lan Ý chuẩn bị cho mình.

"Ông ta đánh anh thế nào?" Giang Thác nắm cổ tay mảnh khảnh của Hứa Lan Ý, nhớ lại mình từng thấy vết đỏ trên tay anh, chỉ nhìn thôi đã thấy đau, những chỗ bị quần áo che khuất nhất định sẽ càng thảm hơn.

"Không mạnh lắm, nhẹ hơn lúc đánh em một chút." Hứa Lan Ý ra vẻ thản nhiên nửa đùa nửa thật, ai ngờ vừa ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt thiếu niên đỏ hoe, nghiến chặt răng không nói lời nào.

"Không sao thật mà, số lần ông ta đến đây cũng đâu có nhiều."

Thấy bộ dạng này của Giang Thác, Hứa Lan Ý không khỏi hoảng hốt, lên tiếng trấn an đối phương.

Thiếu niên vẫn không nói gì mà quay người tháo dây thừng trên tường xuống.

"Em làm gì vậy?"

"Em muốn xóa đi ký ức Giang Nghiệp Thành để lại cho anh."

Giang Thác cầm dây thừng chậm rãi tới gần Hứa Lan Ý. Giờ phút này tâm trạng hắn hết sức phức tạp, tuy đau lòng vì Hứa Lan Ý bị ngược đãi nhưng nghĩ đến Giang Nghiệp Thành làm chuyện này mà đối phương vẫn kiên trì ở lại bên lão thì hắn vừa tức vừa ghen, rất muốn làm gì đó để trong lòng trong mắt người này chỉ có mình, về sau nhìn thấy những thứ này cũng chỉ được nghĩ đến mình, cách đạt được điều này chính là giúp anh biến đau đớn thành vui sướng.