Thay Cho Ngàn Lời Hẹn Ước!

Chương 17: Hầm Ngục Tối (2)




“Hàn Phong, đi với ta xuống đây!”

Mạc Giai Nhi bất ngờ đưa ra lời đề nghị khiến anh hơi bất ngờ.

“Xuống đâu?”

Cô nhanh chóng kéo anh đến hẻm vực sâu thẳm gần nơi cô và anh thường luyện tập.

“Hỏa!”

Phượng Hoàng Lửa từ đâu xuất hiện, xà xuống để cô và anh leo lên.

Nó đưa cô xuống một ngưỡng cổng của một hang động. Không ngờ một cái động như thế thôi mà cũng có cánh cửa che chắn kĩ lưỡng như vậy.

Cô càng ngày càng hứng thú, không biết vị thần thú bên trong kia là ai mà đáng được coi trọng như thế.

Sau khi bước xuống, cô vẫy vẫy tay bảo Hỏa đi đi, cô không cần gì nó nữa.

“Đây là hầm ngục tối. Sao ngươi biết về nơi này?”
Loading...

Diệp Hàn Phong nhìn cửa hang rồi thắc mắc hỏi Mạc Giai Nhi.

“Tiện mắt thấy!”

Tiếp đến, Mạc Giai Nhi phá bay cánh cửa kia trong khi chỉ mới dùng một đòn. Diệp Hàn Phong cười đắc ý, không hổ danh là người con gái mà hắn chọn.

Thấy cảnh cửa đổ một cái rầm, Long tôn nổi giận đùng đùng. Ngọn lửa không biết từ đâu bùng phát, bốn bề quanh Mạc Giai Nhi và Diệp Hàn Phong bỗng dưng bốc cháy.

Hai người nhìn nhau khẽ cười, có chút hỏa lực thế này thôi mà cũng hống hách.

Cả hai đồng thời tung chiêu dập tắt ngọn lửa

“Hoa Băng khai ấn!”

Sự kết hợp vô cùng hoàn mỹ của hai người khiến thần thú như Long tôn bất giác ngây người.

Không ngờ hai con người này có thể dập tắt lửa của nó.

Nó không phục nên kéo mây đen tia chớp phủ kiến của một vùng trời của học viện Đốc Nam. Các học viên sợ hãi trốn chạy.

Ai cũng biết rằng Long tôn đã thật sự nổi giận.

Hàng loạt tia sét phóng từ trong ra chỗ Diệp Hàn Phong và Mạc Giai Nhi đang tức.

“Sẹttt”

“Sẹtttt”

“Bùm…”

Chúng bay đến như vũ bão khiến hai người bất giác ngây người. Nhưng vẫn kịp thời né tránh.

Lúc này, Diệp Hàn Phong chẳng còn chút cảm hứng nào nữa. Anh nhanh chóng triệu hồi linh thú của mình.

Là Hắc xà, một con rắn cấp 14 mang trên mình một màu đen lóng phủ toàn thân. Xét về độ độc của nó thì khỏi bàn. Vô cùng vô cùng độc.

Hắc xà này có ưu điểm là lấy thích những thứ liên quan đến lôi điện, da thịt nó chỉ cần chạm vào thì cơ thể nó sẽ mạnh lên gấp bội.

Mạc Giai Nhi khá bất ngờ, không thể tin vị linh thú thống lĩnh mặt đất lại nằm trong tay Diệp Hàn Phong. Nể phục, nể phục!


Cả hai đi đằng sau Hắc xà. Nó che chắn những mũi tên làm bằng thiên lôi cho họ.

Long tôn bây giờ quá mệt mỏi rồi. Hơn 100 năm không vận động, cuối cùng linh lực cũng chẳng bằng hai con người kia.

Khi Mạc Giai Nhi tiến đến chỗ Long tôn đang nằm thì nó bất giác ngẫn ra.

Mái tóc vàng ấy! Mái tóc vàng lạ thường ấy. Có lẽ nào….

Thấy Mạc Giai Nhi đang gần tiến đến lại mình thì Long tôn ngay lập tức thu lại những đám mây đen cũng như những tia chớp, tia sét mình phóng ra vừa rồi lại.

Nó nói chuyện với Mạc Giai Nhi trong tiềm thức.

“Ngươi là ai?”

Mạc Giai Nhi nhếch môi cười khinh:

“Ta là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết hôm nay là ngày chết của ngươi!”

Quá bá đạo! Quá hống hách! Đúng như cách chủ nhân xưa đã từng nói với nó

“Ngươi là con gái của Mạc Đỉnh Thiên đúng chứ?”

Lúc này đến lượt cô sững người

“Sao ngươi biết!”

“Đó là một câu chuyện dài. Hãy về hỏi Đẳng, ngươi sẽ hiểu!”

Nói xong, Long tôn nhẩm phép dịch chuyển để đưa Diệp Hàn Phong và Mạc Giai Nhi quay lại chỗ cũ, chính là nơi hai người lúc nãy đang tập luyện.

“Có duyên sẽ gặp lại”

Long tôn nhanh chóng chào tạm biệt đứa con gái của Mạc Đỉnh Thiên cùng người con trai đi cùng cô.

Không ngờ sau 100 năm thì nó cũng gặp được con gái của chủ nhân xưa. Sánh bước bên cạnh cô lại là Phong Vương của Phương Xuyên đại lục này.

Không hổ danh là gen của tuyệt thế đại hoàng tử!