"Wahh... Dạ Lam đại nhân quen Phong Vương kìa!"
" Trời ơi ngưỡng mộ thật!"
"Huyền thoại như Phong Vương người người muốn làm quen nhưng ngài ta không thèm liếc nhìn đến một cái."
"Dạ Lam đại nhân còn là nữ giới, tin động đời đâyyy!"
Những người xung quanh liên tục bàn tán trong điệu bộ không những hóng hớt mà còn pha lẫn sự sùng bái, nể phục. Mạc Giai Nhi tức đến nghẹt thở.
Cổ cô nghẹn ắng lại, không thốt nên lời.
"Đi nào muội muội! Chúng ta ôn lại chuyện cũ!"
Diệp Hàn Phong xuống ngựa, tay anh nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào một quán ăn nhỏ gần đó.
Cô cay đắng thầm trách
"Sao lại có hạng người lưu manh như thế cơ chứ? Ai là muội muội của ngươi!!!"
Vừa bước vào gian phòng kín, Mạc Giai Nhi liền hất tay anh. Giọng lạnh lùng vang lên cùng với ánh mắt dò xét.
Thật sự cô rất muốn dùng "bạch nhãn" để thăm dò anh ta nhưng nếu bị người xung quanh nhìn thấy thì không hay.
Mắt cô không thể đổi từ xanh lam sang đỏ trong tích tắc được. Cô không thể để lộ nó cho dù ở đây có thể sử dụng ma pháp, phép thuật huyền ảo.
" Nói! Ngươi muốn gì?"
Diệp Hàn Phong dùng nụ cười sở khanh đáp trả. Tuy gian tà nhưng có sức hút hơn người.
Sau đó anh cợt nhã trả lời cô:
Loading...
" Ngươi nhìn thấy hết của ta còn muốn phủi bỏ trách nhiệm?"
Mạc Giai Nhi nghe đến đây mặt lại đỏ bừng bừng. Ôi trời đất ơi! Cô gây nghiệt gì thế này.
"Giờ ngươi muốn gì?"
"Không muốn gì cả, chừng nào nghĩ ra ta sẽ nói cho cô."
Cái tên này rốt cuộc tính làm gì cơ chứ?! Mà sao Mạc Giai Nhi cảm thấy bất an thế này.
"Tên ngươi là gì?"
Diệp Hàn Phong bất chợt hỏi cô khiến cô hơi mông lung
"Dạ Lam!"
Nghe cô trả lời như vậy, anh nhếch miệng khinh bỉ.
"Ta biết đó không phải tên ngươi! Mà thôi không sao. Ta chờ đến lúc ngươi tự nguyện nói cho ta!"
Mạc Giai Nhi nghe vậy càng sững người. Mà hình như cô cũng chưa biết tên anh. Có lẽ Phong Vương chẳng qua là biệt danh của anh mà thôi.
Mạc Giai Nhi khẽ hỏi:
"Vậy ngươi tên gì?"
Diệp Hàn Phong bất giác đứng lên, vẫy vẫy tay tỏ ý chào tạm biệt cô.
"Âyyyy!"
"Ngươiiiii!!"
Mạc Giai Nhi lại thêm giận dữ với thái độ này của anh.
"Diệp Hàn Phong! Nhớ kĩ!"
Bỗng dưng anh bất chợt quay mặt lại, cười nho nhã trả lời cô.
Cô nghe xong khóe miệng bỗng cong cong lên, lòng suy nghĩ có chút thú vị.
Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng gạt bay ý nghĩ đó. Cô đến đây vì trả thù chứ không phải tìm đối tượng xem mắt, phải kết thúc chuyện này sớm thôi.
Chợt, một luồng khói đen từ trong cơ thể cô bay ra. Đẳng lên tiếng với hàm ý vô cùng nghiêm túc:
"Ngươi không được yêu ai hay hi sinh vì ai ở cái thế giới này!
Cho dù T.S có cho ngươi một điều ước thì ngươi vẫn phải trả một cái giá đắt cho nó!"
Mạc Giai Nhi liếc Đẳng, cất giọng lạnh nhạt:
"Ta tự biết nên làm gì! Không cần ngươi lo!"
Bây giờ, Đẳng rất lo việc Diệp Hàn Phong sẽ là cái chướng ngại, ngăn cản Mạc Giai Nhi trên con đường vốn phải đi.
Đẳng sợ rằng, nếu để hai người họ gặp nhau quá nhiều thì sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Ở trong người cô được 22 năm nên nó biết rất rõ tính cách của Mạc Giai Nhi. Nhìn bề ngoài sắt đá, như một khối băng vậy thôi nhưng cô rất dễ rung động.
Chuyện này không thể tiếp diễn được. Phải tìm cách ngăn Mạc Giai Nhi và Diệp Hàn Phong gặp nhau.
Đẳng biết cho dù đôi "bạch nhãn" của cô có thăm dò anh ta thì cũng không được mấy thông tin chính xác.
Vì vậy, tất cả mọi chuyện bây giờ phải phụ thuộc nó. Nó phải giúp Mạc Đỉnh Thiên trả thù! Những kẻ ngáng chân phải chết!
Giờ đây Mạc Giai Nhi đã đạt cấp 12. Khoảng cách của cô với Diệp Hàn Phong là 5 cấp. Chặng đường không dài cũng không ngắn.
Nếu có thể đạt đẳng cấp đó, Mạc Giai Nhi sẽ có tất cả, sẽ khiến cho kẻ thù sớm chết mà thôi!
Nó nhanh chóng hối thúc Mạc Giai Nhi trở về. Những ngày qua tiền đối với cô là quá đủ rồi vì vậy Đẳng khuyên cô nên đến học viện "Đốc Nam" để nghe ngóng tình hình, tiện thể luyện tập để thăng cấp luôn.
Mạc Giai Nhi không từ chối mà còn rất nghe lời.
Mấy nay cô đã đi thám thính được một số thứ và biết được học viện đó chính là nơi bồi tụ tinh anh.
Chưa kể, ở đó còn có nhiều nơi để cô có thể cô yên tâm luyện tập và không bị ai quấy rầy. Linh lực ở nơi đó rất dồi dào, thuận lợi cho những kẻ muốn thăng tiến.
Tuy học phí cao nhưng lại rất đông học trò. Đa phần là con cái thuộc dòng dõi quý tộc và các nhà gia giáo có tiếng.
May mắn cho cô, ở cái thế giới này, thực lực quyết định tất cả. Đến cả hoàng đế còn phải dạ dạ vâng vâng những nhân tài, những ma pháp sư uy lực cao thâm hơn mình.
Điều cô quan tâm ở đây chính là tại sao cái tên Diệp Hàn Phong kia lại được nhiều người nghênh đón đến như thế?
Phải chăng thực lực của anh ta rất ghê gớm?
"Đẳng, cái tên Diệp Hàn Phong kia có phải giỏi lắm không?"
Đẳng hiện ra rồi nói một cách cợt nhã:
"Cấp 17, ngươi có thể đuổi kịp!"
"Cấp 17 à? Thế chắc hẳn ở chốn Phương Xuyên rộng lớn này hắn ta còn có tiếng nói hơn cả hoàng đế!"
Mạc Giai Nhi xoa cằm như bà cụ non, ngẩng cao đầu suy nghĩ.
" Đúng! Hắn ta mạnh nhất chốn này tính đến bây giờ. Nhưng ở các vùng lãnh thổ khác thì ta không biết.
Ta chỉ biết thế thôi!"
Mạc Giai Nhi tuy gật đầu nhưng thái độ lạnh băng tỏ ý thất vọng về câu trả lời này.
Đẳng thấy thế liền tiếp lời
"Nếu ngươi thành công vào Đốc Nam thì sẽ được tham gia tỉ thí thường niên. Những học viên muốn tham gia sẽ đăng kí để trổ tài với các nước bên cạnh.
Dự tính hai mùa nữa sẽ tổ chức.
Theo ta biết thì năm nào Diệp Hàn Phong cũng là khách mời!"
Nghe vậy, ánh mắt cô đột nhiên sáng ngời. Không phải vì nghe đến tên nam nhân kia mà là do sắp được so tài.
Bởi thị trấn, làng mạc này quá nhỏ. Đa phần ma pháp sư ở đây rất yếu. Linh thú cũng chỉ đạt cấp 9 là cao nhất.
Vì thế cô quyết định sẽ đi đến thành "Phương Xuyên", trung tâm của vùng đất rộng lớn này để mở mang tầm mắt.
Ở đó là nơi tụ họp của phủ vua chúa, quan lại trong triều đình. Chưa kể, còn có những ma pháp sư bậc nhất.
Lần này, cô còn có Lâm Nặc đi theo nên hết sức phải thận trọng.
Cô bàn với anh ta sẽ đến chợ nô lệ để kiếm một số thuộc hạ ưng ý rồi mới lên đường.
62 dặm về phía Tây Nam, thành "Phương Xuyên" hãy đợi Mạc Giai Nhi ba ngày nữa!