Chương 11 : Đào tẩu
Chương 11 : Đào tẩu.
...Vanstine ra lệnh và những mũi súng từ trên cao chĩa xuống, sẵn sàng biến chúng tôi thành tổ ong...
“U...U...!!!” – Đám đông khán giả bất chợt ồ lên, la lói inh ỏi. Vanstine bối rối, hắn không thể ngờ những khán giả trung thành một thời của trò chơi lại phản đối mình dữ dội tới vậy. Tức tím tái mặt mũi, nhưng hắn cũng chỉ dám đáp cho chúng tôi cái nhìn nảy lửa rồi lập tức ôn hòa:
- Mọi người bình tĩnh – Hắn nói - ...chúng ta đều muốn xem các cuộc đấu ngang sức phải không nào? Thế nên...
- Im đi đồ trứng thối! – Ai đó quát lên, cắt lời hắn từ một góc xa khán đài và anh ta... đáp trứng thối thật.
Vastine cúi vội người và may mắn né được lần đó, nhưng đám đông bị kích động mau chóng ùa lên vây kín lấy hắn và đồng bọn:
- Để bọn họ yên, Vanstine! Họ rất hấp dẫn! Chúng tôi muốn xem họ... – Đám đông nhao nhao những lời đến tôi cũng không thể tin nổi vào tai mình.
Các tay súng chặn vội những kẻ quá khích muốn leo lên khu Vip, nơi Vanstine ngồi. Nhưng rồi những mảnh chai lọ vỡ văng tứ tung mà khán giả tức giận đáp tới làm chúng không dám bắn liều, chỉ co cụm quanh cái vòng ngoài trưởng giả, nhô cao của khu VIP.
Một kẻ sành sỏi và quá lõi đời như Vanstine ắt hẳn đủ thông minh để biết các tránh khỏi những tình huống bất lợi có thể gây ảnh hưởng tới đấu trường, nguồn thu, cũng như địa vị của mình ra sao.
Hắn vội vã xua tay, trấn an:
- Thôi được, thôi được... – Vanstine hạ giọng - ...họ sẽ sống. Tất cả đều chiều theo quý khán giả, thượng đế tuyệt vời của tôi.
Tức thảy, cái đấu trường ùa lên tiếng reo hò mừng rỡ, tiếng vỗ tay rầm rầm và trên hết, đó là tiếng hô vang một cái tên quen thuộc với sự kính trọng, nể phục:
- “Richard! Richard! Richard!”...
........................................................
Cái sự buồn bã âu cũng là nét khó bỏ qua. Nhưng chê trách sao nổi khi cái cảm giác hừng hực của hương vị chiến thắng như nước men nồng nồng của vại bia Iberian mà chúng tôi đang thưởng thức đây đã lấn át mọi chán chường trong suy nghĩ, để rồi đắm chìm vào từng thớ thịt với vị mặn của miếng cắn ngập răng trong chiếc đùi cừu nướng nóng hổi, bự chảng.
Một sự thay đổi đáng ngạc nhiên từ Vanstine!
Hắn cho chúng tôi một bữa thịnh soạn, trái hẳn với suy nghĩ rằng quay lại căn phòng tối đen, ẩm mốc lúc trước là điều tất yếu. Cũng chẳng cần bận tâm nhiều tới điều đó làm gì, vì như Richard đã nói: “cứ tận hưởng hôm nay vì ngày mai đâu ai biết chuyện gì có thể xảy đến”...
Sự vui mừng mà chúng tôi đang có đây là hoàn toàn bình thản, ở đó không có gì là quên lãng cho những người đ·ã c·hết hôm qua hay hôm nay hay những người vừa mới kề vai sinh tử. Chúng tôi sẽ nhớ và sẽ tri ân họ, nhưng một thực tế rõ ràng mà không nói ra thì ai cũng phải biết: thà rằng n·gười c·hết là họ còn hơn đó là chúng tôi. Sẽ không có sự đổi mạng hay ban ơn, chỉ có sự sinh tồn mà phải chiến đấu cùng may mắn mới có thể giành lấy...
Bữa tiệc liên hoan diễn ra tới gần một giờ sáng. Cho tới khi ánh đèn ngoài đấu trường tắt lịm và đám đông đã ngừng la hét, kéo nhau về nhà thì Vanstine mới chợt xuất hiện cùng đám tùy tùng bê theo một chuỗi những đồ ăn tráng miệng...
Những người giúp việc trong phòng vội đứng dậy chào hắn, còn chúng tôi: “mặc kệ hắn là cái thá gì chứ” – Michael lầm rầm.
Tiếp tục nhấp những ly rượu nho và thưởng thức hoa quả mà Vanstine đem tới, chúng tôi gần như là đã lờ đi hắn. Khá lạ lùng khi hắn tỏ ra thật thản nhiên, không hề thể hiện chút thái độ giận dữ nào. Tự kiếm cho mình một chỗ trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ mà hắn phải phủi tới mấy lần mới dám ngồi, Vanstine nâng ly sang ngang để một cô ả õng ẹo đến bên đổ tong tong dòng rượu đỏ từ cái bình thủy tinh hoa văn lộng lẫy xuống.
- Hôm nay các cậu làm rất tuyệt! – Hắn bắt đầu.
- Tuyệt sao bằng cái màn mấy khẩu súng chĩa vào đầu chúng tôi được – Sebastian châm biếm.
- Ồ... chỉ là hiểu nhầm thôi mà... – Vanstine suýt xoa - ...thực ra thì... các cậu biết đấy, tôi cũng đã có một chút tức giận thái quá...
- Định biến chúng tôi thành “tổ ong” mà chỉ có “một chút thái quá” thôi sao? – Michael hục hặc.
- Thôi được, đó là tôi sai... tôi sai... – Vanstine giơ tay cản lời.
- Do chúng tôi g·iết con quái vật đó phải không? – Richard chợt nói.
Một thoáng thở dài mệt mỏi và những nếp nhăn khẽ nổi trên trán Vanstine, đó dường như là những giây phút thật lòng hiếm hoi của con cáo già buôn nô lệ xứ Iberian này...
- Phải... – Hắn đáp - ...Nó là... em trai tôi.
Tôi suýt chút nữa đã phì ngụm rượu ra khỏi miệng khi nghe tới đó. Đập cái cốc đánh “rầm” xuống bàn, tôi phẫn nộ, nói như hét:
- Ông dùng cả em trai mình để kiếm tiền ư?!!
- Nó không còn hoàn toàn là em trai tôi nữa từ cái lúc nó bị cắn... Và cho tới khi nó cố tìm cách ăn thịt tôi... thì lúc ấy, chỗ của nó đã chỉ còn là ở ngoài đấu trường kia... Ha, chỉ là tôi không ngờ... lần đầu tiên nó kiếm tiền về cho anh trai mình cũng là lúc...
- Ông muốn trả thù? – Richard dừng ly rượu trên môi, nhìn chằm chằm vào Vanstine, thăm dò.
- Đã từng muốn! – Hắn trả lời - ...Nhưng nghĩ lại, kẻ đ·ã c·hết thì cũng không thể sống lại, còn người sống thì vẫn có thể kiếm tiền. Lý do gì tôi lại đi đốt tiền của mình chứ?... Khán giả rất thích các cậu. Mà nói thẳng thắn ra là chính họ đã giữ lại cái mạng cho các cậu hôm nay. Vì thế hãy cố gắng mà khiến họ thích thú tiếp nếu như các cậu không muốn trở thành kẻ không có giá trị lợi dụng trong mắt tôi. Bên cạnh, những ưu đãi này như các cậu đang thấy đấy, sẽ không bao giờ thiếu cho những người đem lại cho tôi lợi nhuận. Hmm... nói chung là chỉ có vậy... – Gã nhấp nốt ngụm rượu rồi đứng dậy - ...chúc các cậu ngủ ngon. Ngày mai chúng ta sẽ đi xa đấy...
- Đi đâu? – Michael hỏi.
- Một đấu trường khác gần thành phố Harvint – Vanstine đáp.
- Harvint? – Đầu tôi chợt nhói lên hình ảnh của những tòa nhà cao tầng với làn sương phủ dày vào sáng sớm trong một không khí ảm đạm lạ lùng - ...hình như tôi đã nghe tới nó ở đâu đó.
- Cậu không biết ư? – Vanstine tỏ vẻ ngạc nhiên.
Không tìm được lý do để hắn gạt mình, tôi liền hỏi:
- Ý ông là sao?
- Ờ... Cái gã bán cậu cho chúng tôi, hắn nói hắn tìm được cậu ở Harvint – Vanstine trả lời.
- Tôi có thể gặp hắn không?
- Thực tế là... không! Mạng cậu giờ thuộc về tôi, quá khứ, hiện tại và cả tương lai cậu cũng thuộc về tôi. Cậu chỉ cần làm những thứ như tối nay đã làm và thế là đủ.
- Nhưng...
- Xin lỗi, tôi không thể giúp cậu thêm – Vanstine lạnh lùng nói rồi cất bước đi với sự hộ tống của đám tùy tùng.
........................................................
- Ngày mai chúng ta sẽ trốn! – Richard bắt đầu thì thầm khi cánh cửa sắt đóng lại – Chúng ta sẽ trốn trên đường di chuyển. Vanstine sẽ không thể ngờ chúng ta dám trốn vào lúc đó vì ngoại ô Harvint là một khu rừng khá lớn, hắn sẽ cho rằng chúng ta không dám liều lĩnh với bọn thây ma có thể xuất hiện bên ngoài.
- Được thôi, nhưng cũng chỉ được vài tiếng trước khi trời tối, đến lúc đó thì sẽ nguy hiểm thật sự nếu chúng ta vẫn lang thang trong rừng đấy – Sebastian góp lời.
- Tôi biết – Richard đáp - ...Nhưng tôi có một căn nhà gần rìa con sông chảy cắt ngang khu rừng đó. Tầng trên có thể tụi thây ma sẽ vào được nhưng tầng hầm thì rất kiên cố, ta có thể ở đó qua đêm trước khi hôm sau dậy sớm và gia cố dần lại ngôi nhà.
Sebastian ánh lên tia nhìn thích thú trước kế hoạch đầy khả thi ấy. Và sự phấn khích đó nhanh chóng lan sang tất cả chúng tôi, trước khi chính nó thúc giục chúng tôi phải nhắm mắt lại mà ngủ lấy sức cho cuộc đào tẩu ngày mai.
.........................................................
- Nick! Dậy đi! Nick! – Ai đó vỗ nhẹ lên má tôi.
Đó là Richard...
- Ông vừa gọi tôi à? – Tôi uể oải, vươn mình ngồi dậy, hỏi.
- Phải, tôi không biết tên cậu, đằng nào cậu cũng mất trí nhớ rồi, gọi vậy không phiền chứ? – Richard giải thích.
Tôi nhoẻn cười, ừ, cũng hay, có lẽ tôi cũng phải bắt đầu học cách chấp nhận một cuộc sống chỉ biết tới hiện tại và tương lai phía trước. Mà với cái thế giới hỗn loạn đầy nghi ngờ và b·ạo l·ực lúc này, có lẽ đó lại là một đặc ân tuyệt vời để tránh khỏi những kí ức đau đớn...
Gật đầu trước đề nghị của Richard, từ giờ, tôi là Nick...
Nửa tiếng sau, bốn người chúng tôi bị áp giải lên thùng hàng phía sau một chiếc xe tải nhỏ cùng hai kẻ g·iết thuê được trang bị đầy đủ súng ống của Vanstine. Lái xe phía trước là hai gã da đen với cái thứ tiếng chúng đang sử dụng làm tôi hoàn toàn không hiểu được gì hết. Mà chúng cũng không muốn ngó thấy cái bộ mặt hằm hằm, nhếch nhác của chúng tôi nên đã kéo cái tấm cửa sổ vốn để nhìn từ khoang lái xuống thùng hàng đóng lại...
Tiếng Vanstine quát tháo gì đó bên ngoài và chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Bốn người chúng tôi bị xếp ngồi thành hai dãy gần cánh cửa to đã đóng chặt, trong khi hai kẻ áp tải ngồi sát phía cuối thùng hàng với khẩu súng lăm lăm trên tay...
Chúng tôi cứ đi như vậy cho tới khi thoáng qua khe hở nhỏ ở rìa cửa, mùi hương và thứ ánh sáng xanh ngắt phản chiều từ những chòm lá rậm rạp hắt vào thì tất cả đã biết đây đã là khu rừng bên ngoài thành phố Harvint.
Richard gật đầu ra hiệu và tôi rút từ túi áo ra một bộ bài nhỏ mà đêm qua đã xin được từ tay quán giáo.
- Tham gia chứ? – Tôi lên tiếng.
Hai kẻ canh giữ lưỡng lự nhìn...
- Thôi nào, các anh không nghĩ chúng tôi đủ ngu để tìm cách chạy trốn khi đang ở giữa rừng đấy chứ? – Michael khích bác – hay sợ mất tiền đây?
Và chúng đã không còn nhịn nổi trước sự quyến rũ của những con bài đen đỏ này nữa. Khoác súng lên vai, chúng đứng dậy tiến về phía chúng tôi trong sự cười thầm của Sebastian.
- Các anh biết đấy... bài bạc rất có hại... – Richard mỉm cười khi hai gã áp tải đã yên vị bên tầm tay chúng tôi.
Chúng ngây người ngạc nhiên rồi sực nhận ra điều gì đó mà định tuốt súng khỏi vai. Nhưng quá muộn, Richard và Sebastian, với vòng tay cứng rắn của mình đã siết chặt cổ chúng lại. Tôi ngập ngừng định định nói hãy tha mạng cho chúng nhưng rồi lại thôi. Dừng tay là t·ự s·át. Trong cái xã hội đã mục nát thối rữa còn hơn cơ thể bọn thây ma ngoài kia thì nhân từ chỉ đem lại kết quả bất lợi cho bản thân.
Nhanh chóng, hai cái xác gục xuống. Tước lấy súng của chúng, bọn tôi cẩn thận lật tấm chốt cửa bên ngoài bằng con dao nhọn. Một phát súng bắn vỡ nó có thể sẽ nhanh hơn, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc báo động cho đoàn xe chở đầy những tay súng ở phía trước chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra.
Việc cạy cửa này lâu hơn chúng tôi tưởng, phải mất hơn mười phút, Sebastian mới làm cái chốt bên dưới bật ra và thêm bảy hay tám phút gì đó cho cái chốt bên trên hạ xuống..
Mở toang cánh cửa đón lấy luồng không khí trong lành ùa vào mình, bọn tôi lần lượt ôm rìa cửa mà nhảy xuống trước khi nhanh chóng tụ tập lại sau một hốc đá nhô ra che khuất tầm nhìn của những người trên đường đi kia...
- Tuyệt! – Michael phấn khích kêu lên.
Chúng tôi đã thoát khỏi tay những kẻ buôn nô lệ một cách dễ dàng hơn cả tưởng tượng.
Nghĩ tới cái mặt Vanstine khi hắn phát hiện ra khoang hàng trống rỗng, nếu không kể hai cái xác nằm chỏng trơ ở đấy nữa, làm chúng tôi không nhịn được cười... Nhưng rồi trước cái ánh sáng giữa trưa mà cũng chỉ đủ để xuyên qua vài tầng lá dày đặc rồi chiếu xuống nền rừng thứ màu sắc yếu ớt, Richard đã thúc giục chúng tôi mau chóng di chuyển về phía đông, nơi mà ông ta nói có một căn nhà gỗ gần bờ sông.
Lục lọi trong mấy túi đồ mà chúng tôi tiện tay lấy trên thùng hàng lúc trước, tôi giật mình nhận ra Vanstine đem theo tới Harvint lượng đá quý khá lớn, nhưng mấy thứ đó không làm tôi chú ý bằng chính con dao rựa vàng óng, sắc bén mà tối qua mình đã có lần được sử dụng. Trao lại khẩu súng máy cho Michael, tôi chọn con dao này, một cách lạ lùng như thể nó sinh ra là chỉ dành cho mình vậy. Sebastian, người duy nhất không có v·ũ k·hí gì tự vệ cũng chẳng buồn để tranh nó với tôi khi anh ta còn mải bận rộn với cái túi chứa đống đá quý mà có nói gì đi nữa, anh ta cũng nhất quyết không chịu bỏ lại...
Mất tới mấy tiếng sau, khi ai trong chúng tôi cũng đã trở lên đói mèm và khát khô cổ họng, chút nghi ngờ về sự tồn tại của căn nhà mà Richard kể đến đã bắt đầu dấy lên. Có thể vì ông ta muốn chúng tôi ủng hộ kế hoạch đào tẩu của mình nên ông ta “bịa” ra nó? Không, Richard không giống loại người như thế. Nhưng việc trời sắp đổ sang sắc tối và khu rừng ngày càng mờ mịt làm chúng tôi không thể nào yên tâm cho được.
Những cái bóng đen vật vờ, lảng vảng đã không còn chỉ phớt lờ chúng tôi như trong suốt quãng đường đi trước, chúng đã bắt đầu có dấu hiệu chú ý khi hướng đôi mắt mù dở về phía chúng tôi. Sẽ chẳng còn nhiều thời gian cho tới khi đôi mắt ấy sáng trở lại và cái mũi trở nên tinh tường với mùi người hơn bao giờ hết. Lúc ấy, cuộc săn sẽ bắt đầu...
- Sắp tới chưa, Richard? – Michael bắt đầu sốt ruột.
- Bốn tháng bị Vanstine giam cầm và ba tháng trước đó không ở đây nữa, tức là đã bảy tháng tôi không trở lại nơi này... – Richard trả lời - ...có thể tôi đã nhầm lẫn một chút trong đường đi.
- Ôi trời... – Sebastian thở dài.
- Nhưng tôi biết nó chỉ ở gần đây thôi... – Richard nói tiếp - ...Và yên tâm là tôi đã chuẩn bị dưới tầng hầm của mình rất nhiều đồ hộp và nước giải khát, đủ để cho tất cả chúng ta dùng tới vài tháng.
- Hy vọng là ông nhớ đúng... – Tôi nói vô thưởng vô phạt.
“Crắc” – Một tiếng cành cây bị dẫm gẫy bật lên từ phía sau khi chúng tôi còn đang mải mê nói chuyện.
Giật bắn cả mình, tôi quay vội lại với con dao rựa lăm lăm hướng về phía đó...
Không có một ai cả!
Thứ gì đó đã di chuyển rất nhanh trong cái không gian nhập nhoạng này mà thoát khỏi tầm mắt của chúng tôi.
- Nó đã bám theo chúng ta... – Richard thì thầm.
Và chúng tôi co cụm lại, lầm lũi tiến từng bước thận trọng về phía Richard chỉ trong khi đôi mắt vẫn đảo khắp xung quanh đề phòng kẻ nào đó hoặc thứ gì đó với bước chạy rộn rạo trên tầng lá mục, theo sát chúng tôi...
Trời mỗi lúc một tối hơn, sự thất vọng và nhen nhóm cả chút sợ hãi cũng theo đó mà tăng dần lên. Những tiếng thây ma rên rỉ đã bắt đầu xuất hiện.
- Richard, ông có... – Michael thì thầm nhưng nhanh chóng bị Sebastian chặn lại.
- Các cậu có nghe thấy gì không? – Anh ta vui mừng nói.
Tôi lắng tai nghe và cũng khẽ bật cười.
- Tiếng nước chảy! – Tôi nói – Bờ sông...
- Vậy là chúng ta sắp đến nơi rồi – Richard gật đầu.
Sự háo hức bất ngờ ập đến này giúp chúng tôi nhanh chóng trở lên phấn khích lạ lùng. Quên đi cả đám thây ma, thế vào đó chỉ là những bước chạy vội vã của chúng tôi về phía con sông.
Nhưng ngay lúc ấy, khi cái tâm trạng cao trào còn đang chiếm lĩnh từng góc tinh thần mình thì từ trên rìa đá cao bên cạnh, những hòn đá nhỏ chợt lăn xuống làm chúng tôi giật mình sực nhớ tới kẻ vẫn đang bám theo nãy giờ...
Một tiếng rú bất thần của con thây ma từ phía xa làm chúng tôi mất cảnh giác, ngó ra phía đó. Và chỉ chờ có thế, cái bóng đen từ phía cao trên rìa đá nhảy ụp xuống, ngay thẳng ngực tôi.
Đằng sau nó, tôi loáng thoáng thấy hai, ba cái bóng khác cũng đổ nhào xuống...