Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 14 : Vạn sự khởi đầu nan




Chương 14 : Vạn sự khởi đầu nan

Chương 14 : Vạn sự khởi đầu nan.



Ngay sáng sớm hôm sau, khi mặt trời mới tờ hờ xuất hiện từ sau Palusian, rặng núi cùng tên với lục địa miền nam này, tôi đã b·ị đ·ánh thức bởi tiếng kẻng kim loại gõ dài theo một điệu hòa tấu rộn rã của tiếng những người lao động lao xao chuẩn bị bữa sáng, tiếng những bếp rèn hì hục thổi lửa và cả tiếng lộp cộp từ những bước chân của đoàn tuần tra tập kết...

Cố chống lại cơn ngái ngủ còn đang bám riết mình, tôi nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn, tránh để Lily thức giấc. Thơm nhẹ lên bờ trán nhỏ của cô bé, tôi thay bộ đồ mới độc một màu đen tuyền mà tối qua người của ngài Hiroth chuyển tới. Trên ngực áo đã kịp thêu tên tôi.

Thở phù phù để giảm bớt sự hồi hộp trước một gian phòng nhỏ trong tầng một của tòa lâu đài, cuối cùng tôi cũng mạnh dạn mở cánh cửa gỗ, bước vào bên trong. Ở đó đã có vừa tròn mười người khác đang chờ sẵn. Họ cũng mặc một bộ đồng phục y như tôi và được in đầy đủ họ tên trên mảnh thiếc nhỏ gắn trên áo.

- Đội trưởng! – Họ đồng thanh.

Bối rối, tôi mỉm cười mà chào lại họ.

Đó là những người mà ngày hôm qua Brian đã gợi ý cho tôi nên chọn. Họ hăng hái, nhiệt tình, có sức khỏe tốt và quan trọng hơn là tất cả người thân của họ đều hoặc đã mất hết hoặc đã an toàn ở nơi này, chỉ có như vậy tôi mới an tâm được rằng tình cảm sẽ không làm cho họ lung lay tinh thần khi ở nơi nguy hiểm ngoài kia.

- Như mọi người biết đấy, tôi được ngài Hiroth tin tưởng lập lên nhóm này với một nhiệm vụ: giải cứu những người còn sống bị kẹt ngoài kia – Tôi nói - ...Và chúng ta sẽ làm điều đó không chỉ vì nhiệm vụ mà còn vì những người thân của họ còn đang mong chờ họ an toàn trở về. Vì thế, tôi mong mọi người hãy hợp tác với tôi và đừng tỏ ra liều lĩnh trong bất cứ trường hợp nào... Mọi người rõ chứ? – Tôi gần như ngấp ngứng đoạn cuối của bài phát biểu siêu ngắn mà mình nghĩ mãi mới ra này. Một cách khá rõ ràng, đây cũng là lần đầu tiên tôi được chỉ huy nhóm người đông tới vậy.

- RÕ!!! – Họ đồng thanh đáp lại một cách dõng dạc và mạnh mẽ làm tôi suýt chút nữa cũng đã giật bắn cả mình.

“Những người này hẳn phải là quân nhân trước đây hoặc... ngài Hiroth đã huấn luyện họ để trở thành như vậy” – Tôi thầm nghĩ.

- Tốt lắm mọi người, và chị... – Tôi ngập ngừng khi không thể nhớ tên cô gái trẻ mà hôm qua tôi đã đề nghị làm thư ký cho nhóm sau khi nghe các lí do xin gia nhập được trình bày rõ ràng, mạch lạc và đầy ấn tượng từ cô.

- Cheryl... – Cô ta khẽ trả lời qua cái nhấp môi tế nhị.

- ...Chị Cheryl – Tôi gật đầu - ...chị Cheryl đây sẽ có trách nhiệm tổng hợp các nhu cầu của những người trong khu dân cư và chúng ta sẽ giải quyết dần các trường hợp với mức độ ưu tiên tùy theo số lượng người cần giải cứu trong khu vực. Sẽ có hai nhóm hoạt động trong một ngày, và nếu không bất đắc dĩ, tôi muốn mọi người hãy quay về đây trước năm giờ rưỡi chiều, chúng ta phải coi trọng sự an toàn của chính chúng ta trước tiên để có thể phục vụ được cho nhiều người hơn nữa. Tôi không muốn bất cứ ai trong chúng ta từ người đi giải cứu lại trở thành người cần giải cứu cả... Còn bây giờ, chị hãy thông báo cho mọi người biết địa điểm hôm nay của chúng ta cần đi được không, Cheryl?

- Vâng, đội trưởng Annie... – Cheryl đáp – Như tôi đã thống kê từ danh sách của những người trong khu dân cư báo cáo về nơi cư trú của người thân họ thì hiện nay chúng ta có rất nhiều địa điểm cần phải đến nằm rải rác trong thành phố và một số địa điểm khác trong khu rừng gần rặng Palusian. Sau khi nghiên cứu lại thì tôi thấy rằng con đường từ nơi này tới bưu điện trung tâm thành phố có khá nhiều địa điểm có khả năng còn người sống sót nên một nhóm sẽ đi theo tuyến đó. Tuyến còn lại sẽ là tới trạm kiểm lâm của khu rừng rặng Palusian để xem xét về các tín hiệu cầu cứu mà mấy hôm trước nhân viên điện đài của chúng ta đã vô tình bắt được. Đội trưởng đồng ý chứ ạ?

- Tôi nghĩ chẳng ai trong chúng ta phản đối kế hoạch đó phải không? – Tôi hỏi một câu mà biết rằng cũng chỉ để đó khi họ vốn cũng không hề nắm rõ tình hình hơn tôi và Cheryl là bao - ...Vậy thì chúng ta sẽ tiến hành như sau. Nhóm một sẽ là... Lucas – Tôi hơi nheo mắt để nhìn rõ tên anh ta trên miếng thiếc sạm màu - Andy, Hans, Lemon, Zhan Ling... các bạn sẽ tới khu rừng gần rặng Palusian. Lucas sẽ là trưởng nhóm này – Tôi định nói từ “được chứ” nhưng chợt ngừng lại khi chợt nhớ tới lời của ngài Hiroth hôm qua: “để phụng sự cho việc dẫn dắt một tập thể, ra lệnh cũng là thứ cần phải học“. Uhm, đây là lúc tôi cần phải biết cách ra lệnh thay vì những câu hỏi khách sáo - ...Và nhóm còn lại sẽ là Jenine, Christian, Radian, Hyerin và tôi, Annie. Chúng tôi sẽ theo bản đồ đã được đánh dấu để tìm kiếm người sống sót trên đường vào bưu điện trung tâm thành phố Ethar. Còn Cheryl, chị hãy ở lại đây và tiếp tục thu thập các thông tin cần thiết cho buổi ngày mai. Nếu không có thắc mắc gì thì chúng ta hãy bắt đầu lên đường thôi.

Không một ai nói gì, tất cả chỉ gật đầu đồng ý và rồi chúng tôi nối đuôi nhau mà kéo ra ngoài, chọn lấy hai chiếc xe bán tải ở bãi đỗ mà người trông coi chỉ đồng ý bơm vào đủ số xăng dùng cho hai ngày với mỗi chuyến đi. Không quá ngạc nhiên trước điều đó khi tôi biết xăng dầu, đạn dược là hai thứ cần tiết kiệm nhất trong những ngày này khi mọi bãi khai thác và chế biến giờ đều tràn ngập những công nhân “thây ma” sẵn sàng biến bất cứ ai dám bén mảng lại gần trở thành thức ăn tươi rói hoặc đơn giản là thành... một trong số chúng.

Cho tới khi hai chiếc xe chuẩn bị chuyển bánh thì Cheryl chạy vội ra từ văn phòng, trông khá hớt hải:



- Đội trưởng Annie... – Cô ta thở dốc - ...tôi quên không hỏi chị, chị muốn để khẩu hiệu của Đội giải cứu là gì? Các văn bản và bảng hiệu của đội cần có một câu gì đó...

Tôi bất chợt bật ra một câu nói khi vẫn còn mải mê suy nghĩ về những người còn lưu lạc ngoài kia :

- Sống và phải sống.

Đồng đội gật gù và Cheryl mỉm cười, giơ tay hình chữ V tán thưởng. Chúng tôi đã chọn ra khẩu hiểu như vậy đấy...

....................................................................

Gần một tiếng sau, chiếc xe chở nhóm chúng tôi đã vào địa phận của thành phố. Tuyết vẫn rơi nhẹ nhưng may mắn thay không làm tắc nghẽn con đường mà giờ cũng chẳng còn ai buồn cạo tuyết đi nữa. Bon bon chạy dọc tuyến phố lớn mà tấm bản đồ đánh dấu, chúng tôi đã dừng lại trước từng căn nhà được khoanh tròn trên bản đồ và cẩn thận kiểm tra từng phòng, từng hầm trú ẩm nhưng hơn chục nhà đã đi qua mà bóng dáng hay dấu hiệu của một người còn sống sót cũng không hề tồn tại.

- Có lẽ là họ đã thay đổi địa điểm đi nơi khác rồi... – Radian nói khi chúng tôi đang ở trên tầng gác mái của căn nhà thứ mười lăm, căn nhà cuối cùng của con phố trước khi chỉ còn việc chạy xe xuyên qua khu công viên để tới bưu điện trung tâm.

- Tôi thấy không đáng ngạc nhiên lắm – Jenine lên tếng – Hầu hết thông tin mà người trong khu dân cư cung cấp đều là thông tin c·hết, nó không được cập nhật vài ngày, thậm chí có khi là tới vài tháng, trong khi những người ngoài này là người sống. Họ chắc hẳn là đã chuyển tới nơi khác an toàn hơn rồi.

- Uhm... – Tôi đồng tình – Nếu tôi là họ, tôi cũng sẽ không thể ngồi yên một chỗ mà chờ hết lương thực rồi c·hết đói được.

- Rất có thể là họ đã chuyển tới hết bưu điện – Radian góp lời - ...nơi đó nằm cạnh một siêu thị. Họ không đủ ngốc mà ở trong siêu thị chỉ được bảo vệ bởi những tấm kính mà đập đánh choang cái đã vỡ nên nhất định sẽ tụ tập bên bưu điện cạnh đó với những bức tường đá và hệ thống cửa thép cuốn hiện đại bảo vệ.

- Như thế mỗi khi hết lương thực họ chỉ cần chờ trời sáng, sang bên cạnh và khuân một mẻ lớn về... – Jenine nói.

- Hì, hai người song ca tốt thật đấy! – Tôi nhoẻn cười trong sự thẹn thùng của họ - ...thôi được rồi, hãy lái xe qua đó để kiểm chứng tất cả các giả thuyết nào... Tôi nghĩ...

“ĐOÀNG” – Bất chợt, tiếng súng nổ đánh đoang giữa không gian tĩnh lặng.

Chúng tôi giật mình chạy vội xuống dưới nhà mà lao về phía chiếc xe tải nơi Christian và Hyerin đang chờ sẵn.

- Chuyện gì thế? – Jenine hốt hoảng hỏi.

Christian tay vẫn còn lăm lăm khẩu súng trường, nghẹn lời, chỉ về phía một cái xác nằm bất động trên vũng máu của chính nó ở gần công viên.

- Chỉ là... một thây ma... – Tôi nói – Anh... chưa bao giờ... bắn một thây ma... trước đây à?

- Đội trưởng... – Hyerin chen ngang.



- Chị nói đi.

- Thây ma... ở đây... chưa... bao giờ ra đường vào... buổi sáng! – Cô ta nói.

Tôi giật mình mà sực nhớ. Quả đúng là như vậy, kể từ sau hơn hai mươi ngày đêm lênh đênh trên mặt biển rồi đặt chân lên đất liền xứ Ethar này, tôi chưa một lần thấy bọn thây ma nơi đây lò dò đi dưới trời sáng như ở Iberian bao giờ. Chúng chỉ kéo ra vào ban đêm và cũng chẳng gây nhiều ồn ã như những “đồng loại” bên kia eo biển. Có gì đó thực sự không ổn đang diễn ra...

- Đội trưởng, chúng ta phải làm sao đây? – Jenine hỏi.

Tôi ngập ngừng rồi cũng đưa ra quyết định:

- Tôi sẽ không ép mọi người, nếu ai muốn ở lại có thể ngồi chờ trong xe. Còn những ai muốn theo tôi thì hãy sẵn sàng mà cuốc bộ qua công viên kia để kiểm tra khu bưu điện. Đó là địa điểm cuối và tôi thực sự không thể an tâm nếu chúng ta bỏ qua nó mà rất có thể còn nhiều người đang chờ được giải cứu còn mắc kẹt bên trong.

- Tôi sẽ đi với chị! - Radian lập tức nói.

- Tôi cũng đi... – Jenine cũng đồng tình.

Christian và Hyerin nhìn nhau trong giây lát trước Hyerin vác khẩu súng lên vai bước về phía tôi, còn Christian chui ngay vào xe, ngồi ở ghế lái.

- Vậy là anh sẽ ở lại? – Tôi hỏi.

- Không! – Christian trả lời

- Vậy tại sao anh...

- ...Nếu tất cả đều đồng ý đi, thì tại sao phải cuốc bộ qua công viên đó khi chúng ta có xe ô tô để ngồi?

Tôi bật cười trước thái độ của anh ta.

Và rồi cả nhóm lại kéo lên chiếc xe bán tải, phóng thẳng vào làn cỏ của khu công viên, một hành động khiến tôi cứ mãi tẩm ngẩm cười khi giật mình mà định bảo: “cẩn thận, cảnh sát bắt đấy”. Uhm, mà có lẽ tôi sẽ sẵn sàng nộp tiền cho cả tá tờ hóa đơn phạt chỉ để đổi lại những ngày như thế...

Chạy xiên xẹo giữa các thân cây với những cành chìa ra vô tội vạ, hệ quả tất yếu của việc hai năm không có bàn tay người chăm sóc, xe chúng tôi không còn bắt gặp một thây ma nào “lang thang” giữa ban ngày như lúc nãy nữa. Một chút hoang mang chợt nảy sinh trong đầu tôi... liệu chăng, Christian có quá lo lắng mà... bắn nhầm... người sống?

Tuy vậy, tôi vẫn giấu kín suy nghĩ đó trong đầu mà không nói ra ngoài. Sẽ chẳng tốt đẹp gì khi cố moi móc một thứ đã qua như vậy để ảnh hưởng tới những người xung quanh, nhưng tôi bắt đầu phải để ý chặt những dấu hiệu tâm lý của Christian, sẽ không hay ho gì nếu anh ta nhầm lẫn một trong số chúng tôi là... thây ma như có thể đã nhầm trong trường hợp ngoài kia cả.

Khoảng mười phút sau, chiếc xe rú lên những bước ga cuối cùng trước khi đâm đổ cái bờ rào han rỉ mà vọt ra khỏi khu công viên. Quay tròn trên cái tâm là bánh trước, Christian làm chúng tôi có một phen hú hồn khi phanh gấp để xoay ngược đầu xe lại...



- Như thế lát chúng ta sẽ không mất công chờ quay xe... – Christian vội giải thích khi cả bốn người còn lại đều quắc mắt nhìn anh - ...đề phòng bất chắc thôi mà...

- Cậu là đồ điên! – Radian càu nhàu rồi nhảy vội xuống xe với khẩu shotgun.

Trông mặt anh ta tái xanh như thể chút nữa thôi sẽ mửa ra mất nếu cứ phải ngồi trên chiếc xe mà Christian lái.

- Lúc về... tôi sẽ lái – Jenine lắc đầu.

Hyerin và tôi không nói gì nhưng cũng quá đủ ngán ngẩm với kiểu đi bạt mạng của Christian mà theo sau Jenine xuống xe vội. Christian cười hì hì tỉnh bơ, bước xuống cuối cùng với một túi những súng trên lưng.

- Hyerin, Jenine, Christian... ba người hãy kiểm tra khu siêu thị, lấy tất cả đồ dùng y tế có thể cho khu dân cư – Tôi ra lệnh - ...Radian, anh và tôi hãy tìm cách vào trong bưu điện này.



Họ gật đầu và chúng tôi nhanh chóng tản ra theo nhóm để thực hiện nhiệm vụ...

Sau một hồi lần mò trước những cánh cửa thép đóng kín trải dọc một dãy nhà đá bóng loáng, Radian bất chợt vẫy tay gọi tôi. Tiến về phía cái ngách nhỏ mà anh ta đang đứng, Radian chỉ cho tôi một vũng nhỏ nhầy nhụa thứ chất lỏng màu xanh lá cây, tỏa sáng lấp loáng như lân tinh trong bóng râm mà căn nhà đổ xuống.

- Chị nghĩ đó là thứ gì? – Radian nói.

- Tôi không biết, một dạng chất hóa học nào đó... – Tôi trả lời – Có thể là từ con thây ma nào đó...

- Bọn thây ma đâu có bao giờ tiết ra cái thứ... kinh dị này chứ... – Radian ngạc nhiên.

- Không thể nói trước được, dường như có gì đó đang thay đổi, có lẽ cái gã bị Christian b·ắn h·ạ lúc nãy đúng là thây ma thật... - Tôi nhận xét.

- Vậy là chị cũng nghĩ rằng Christian bắn nhầm như tôi?

- Suỵt... bí mật đấy. Nhưng giờ có thể tôi sẽ phải nghĩ khác đi...

- Uhm... cái thứ chất lỏng này có vẻ là cũng mới xuất hiện thôi thì phải.

- Chúng ta cần cẩn thận hơn! – Tôi nói rồi lên ngay đạn cho khẩu súng trường của mình.

Đi lòng vòng một lúc, cuối cùng tôi và Radian cũng tìm ra được một cánh cửa nhỏ nằm phía sau tòa nhà có thể dẫn vào trong bưu điện. Sau một hồi liều lĩnh ra sức kêu, gọi khản cả cổ mà vẫn không thấy động tĩnh của bất cứ ai bên trong, chúng tôi đã định bỏ đi. Nhưng ngay khi bước chân vừa đặt tới cái ngã rẽ để ra mặt tiền của bưu điện, nơi chiếc xe của chúng tôi đang dừng ở đó thì từ phía sau, hai thây ma từ trong khu công viên bất ngờ nhảy vụt ra. Còn phía trước, đám người của Christian cắm đầu cắm cổ chạy tới chỗ tôi la hét không ngừng. Chỉ cho tới khi tiếng súng của tôi và Radian b·ắn h·ạ hai thây ma tắt hẳn đi thì câu gào thét ấy mới trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết:

- Chạy mau! Thây ma! Một rừng thây ma!!! – bọn họ hét.

Và ngay sau bước chạy hoảng hốt của họ, những cái đầu l·ở l·oét trên thân thể mục rữa ồ ạt xuất hiện mỗi lúc một nhiều và hùng hục lao tới đám người sống chúng tôi trong cái nhìn khát máu đáng sợ...