Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 19: Vây khốn




Chương 19: Vây khốn

Lục địa Palusian, một tòa nhà gần bưu điện Ethar, hiện tại...

- Đội trưởng Annie! – Tiếng Hyerin gọi làm tôi giật mình trở lại hiện tại khi còn đang mơ màng nhìn ra bên ngoài cánh cửa sổ tầng bốn mà dõi theo hàng ngàn con thây ma đang vây kín tòa nhà...

Chúng tôi chỉ thoát khỏi lũ nhện trong gang tấc, may mắn là hai người bạn của anh chàng Michael mà chúng tôi cứu được lúc trước đã kịp đến. Với sự giúp đỡ của họ, chúng tôi đã mở được một đường máu mà chạy ra khỏi bưu điện – cái tổ của bầy nhện xanh – rồi nhanh chóng leo lên chiếc xe bán tải đậu trước cửa chính. Nhưng sự đen đủi dường như vẫn còn bám riết chúng tôi khi chỉ ngay sau đó, cả đàn thây ma túa ra từ đủ mọi ngóc ngách, hùng hục lao tới không e dè. “Quái xế” Christian đã có dịp để thể hiện khả năng. Nhưng anh ta cũng chỉ có thể đưa chiếc xe đi chưa đầy một trăm mét thì đã bị hàng nghìn cái thây sống vây chặt, đập rầm rầm vào vỏ xe và chăm chăm một mục tiêu phá nát lớp kính mà lôi chúng tôi ra ngoài để ăn tươi nuốt sống.

Christian cố đề ga, nhưng chiếc xe chỉ rú lên khi đôi bánh sau cứ quanh vòng vòng trên không khí vì những bàn tay xương xẩu, mục rữa đã tì lấy đuôi xe, nhấc bổng nó lên...

- Chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta phải làm gì đây? – Hyerin lạc cả giọng đi trong cơn hoảng loạn.

- Các bạn có thuốc nổ không? – Richard, người đàn ông trung niên, bạn của Michael, chợt nói.

- Có, ở cái túi đen... – Jenine trả lời – ...Nick, anh moi nó lên giùm được chứ, nó bên dưới ghế anh đấy.

Nick Broney gật đầu và moi lên từ dưới ghế mình một cái túi đen gồ ghê những nếp gấp rồi vứt về phía Richard. Khác với hai người bạn kia của mình, Nick Broney dường như thuộc mẫu người ít nói hơn. Cao lêu nghêu với làn da trắng bệch và cái mũi khoằm khoằm, anh ta làm tôi nhớ tới một diễn viên hài trong loạt phim mà tôi hay xem mỗi khi rảnh rỗi ở cửa hàng tạp hóa Harvint. Mà có khi Nick là diễn viên đó thật, chỉ có điều là đến giờ tôi vẫn chưa có thời gian để mà hỏi xem có đúng là anh ta hay không nữa...

Richard đón lấy cái túi rồi nhanh chóng kéo toạc phéc măng tuya mà lôi ra những thanh thuốc nổ nâu sậm có sợi cháy chậm vàng xỉn được cuốn cẩn thận dài chừng mười lăm centimet.

- Tuyệt đấy, trông còn khá hơn hàng của tay Vanstine! – Richard thán phục.

Radian tỏ ra khá tự hào, hiển nhiên vì trước khi gia nhập đội anh ta đã là một thành viên của nhóm sản xuất v·ũ k·hí nên chắc hẳn đống thuốc nổ đó anh ta cũng có phần tạo ra.

- Chúng tôi có cải tiến một số thứ, tầm nổ của nó mạnh hơn hẳn loại thường đấy! – Radian nói – Mà Vanstine là ai?

- Một tay kinh doanh v·ũ k·hí và buôn bán nô lệ ở Iberian – Richard trả lời - ...Tôi và Michael cũng từng là nô lệ của hắn.

- Tôi tưởng ba người đi cùng nhau? – Jenine ngạc nhiên, nhìn sang Nick.

- Ồ, một Nick khác thì đúng, nhưng anh bạn Nick Broney này thì chúng tôi chỉ mới quen ở Astorm – Richard đáp - ...Nhưng chúng tôi biết anh ta là một phi công rất cừ, chính chiếc thủy phi cơ của anh ấy đã giúp chúng tôi vượt qua vùng biển rộng lớn đầy bão tố mà sang Palusian này đấy.

- Tuyệt! – Jenine tỏ vẻ thích thú - ...Chị Annie hình như cũng vượt biển qua đây phải không?

- Ừ - tôi đáp – Nhưng tôi đi bằng thuyền nên mất khá nhiều thời gian... Mà chuyện đó để sau đi, chúng ta cần thoát khỏi đây càng sớm càng tốt trước khi bọn thây ma này tìm được cách mà cạy ra mấy cánh cửa.

- Để chúng tôi lo chuyện đó! – Michael mỉm cười - ...Thời gian làm nô lệ ít nhất cũng khiến chúng tôi có được chút ít kĩ năng xài tạm cũng không đến nỗi nào.

Và cùng Richard, hai người họ mỗi người châm mồi cho hai thanh thuốc nổ rồi đồng loạt quẳng ra ngoài qua khe cửa sổ hẹp trước khi chẳng cần phải ai bảo, tất cả chúng tôi cùng cúi rạp xuống trong t·iếng n·ổ rầm trời phát ra. Máu, thịt, kính, đá... tất cả như trộn lẫn vào nhau tạo thành một đám bầy nhầy ghê tởm, nhưng sự ghê tởm ấy lại mở ra cho chúng tôi một con đường sống...

Toàn bộ cửa kính của xe đã bị áp lực của v·ụ n·ổ làm vỡ tung, nhưng một khoảng không đủ rộng cũng đã mở ra trong cái quảng trường đẫm máu này. Christian vội vã rồ ga, quay ngoặt xe mà phóng đè lên những cái thây ma nằm vất vưởng vẫn cố với tay gầm rú dù thân thể đã gần như nát bét bởi những thanh thuốc nổ phát tác.



Thêm vài v·ụ n·ổ nữa diễn ra, nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể đi được đến gần một tòa nhà chung cư cũ vì lốp xe đã thủng một lỗ khá lớn sau khi mảnh sắt nhọn cắm thẳng vào trong lúc bom nổ.

Mở tung cánh cửa xe, tất cả chúng tôi ùa ra ngoài và rít lên những tràng đạn không ngưng tay. Nhưng bầy tha ma nhanh chóng lấy lại sự nhanh nhạy của mình khi những con mồi béo bở đang vùng vẫy, mời gọi ở phía trước, chúng kéo đến mỗi lúc một đông, ép chúng tôi chạy lùi về phía toà nhà. Và rồi thì một chút may mắn hiếm hoi trong ngày dài u ám này đã đến khi ở trong đó, chúng tôi bắt gặp những người sống khác, những người mà ở khu tự trị của Hiroth, chúng tôi đã được thân nhân của họ nhờ tìm. Mở cửa và chào đón chúng tôi bằng loạt đạn hỗ trợ nhả về phía bầy thây ma, họ kéo vội chúng tôi vào bên trong trước khi cánh cửa to bản đóng sầm lại, rồi được chèn chặt bởi những thanh gỗ to, dày...

...................................................................

Và đó là chuyện của ngày hôm qua. Còn hôm nay, lúc này đây, khi tôi đang đứng tựa mình vào bờ tường nơi có cánh cửa sổ nằm kế bên để dõi xuống bầy thây ma vẫn chưa chịu rời đi mà đang quây kín căn nhà, thì Hyerin đã bê lên phòng tôi một bát súp khoai tây và mẩu bánh mì đen, loại bánh mì đặc trưng vùng tuyết lạnh Palusian để mời tôi dùng bữa.

- Chúng ta không có nhiều lương thực ở đây... – Tôi nói – Mọi thứ nên tiết kiệm lại một chút.

- Vâng, nhưng đây là mọi người đã thống nhất – Hyerin trả lời - ...Không chỉ nhóm chúng ta mà cả những người khác trong tòa nhà đều muốn chị phải giữ gìn sức khỏe, tất cả đều trông chờ vào sự lãnh đạo của chị để vượt qua cơn nguy khốn này.

- Tôi có khả năng đó sao? – Tôi chán nản nói.

Sau những chuyện vừa xảy ra, niềm tin với tôi đã trở thành thứ gì đó thật xa xỉ. Không phải tôi từ bỏ hy vọng và tôi cũng sẽ chẳng còn gì nếu mất đi cả chúng, nhưng niềm tin vào bản thân mình, đó là thứ tôi đã đánh mất, đó là thứ tôi không còn tin tưởng.

- Mọi người ở đây đều tin chị có thể! – Hyerin nhấn mạnh - ...Ngài Hiroth không bao giờ chọn nhầm người. Và nếu không có chị giờ này có lẽ chúng ta cũng đã tan tác bên ngoài kia.

Rồi nắm lấy bàn tay tôi, Hyerin nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh mắt lung linh tràn đầy niềm tin mãnh liệt:

- Chị làm được, đội trưởng! – Hyerin nói.

Và mỉm cười, cô bé đứng dậy, đi ra ngoài, để lại tôi với khay thức ăn trên bàn.

Có quá nhiều thứ để tạo nên một ngày dài, có quá nhiều thứ để tạo nên một không gian mệt mỏi... Sẽ làm sao đây khi cứ mải miết suy nghĩ và rồi lại tự mình đánh gục mình trong cái tâm hồn khô khan ngày một héo úa? Không, tôi cần phải tỉnh lại, phải đánh thức bản thân khỏi kẻ thù lớn nhất là chính mình. Phải hành động và chỉ có hành động mới là thứ thay đổi được cục diện trong lúc này.

Hít thật sâu rồi lại thở thật dài, tôi quả quyết với bản thân rằng sẽ không bao giờ để sự nghi ngờ lấn át mình thêm nữa. Và gạt đi tất cả những suy nghĩ bâng quơ, tôi ngồi vào bàn, cầm mẩu bánh mì đen nhai ngấu nghiến để dập đi cơn đói bắt đầu trỗi dậy...

Cho tới khoảng tám giờ tối hôm đó, khi ngay cả những cánh cửa sổ tầng ba, tầng bốn cũng phải đóng lại và chèn chặt bằng những thanh sắt vững chắc để đề phòng bất cứ sinh vật nào ngoài tòa nhà có ý định làm liều, thì ở trong một căn phòng nằm dưới chân cầu thang xoắn – cầu thang chính của tòa nhà – tôi đã triệu tập mọi người lại cho một buổi họp, mà ở đó sẽ là lúc chúng tôi cần tìm ra tiếng nói chung cho một kế hoạch thoát khỏi nơi đây...

- Như mọi người biết, chúng ta chỉ còn khoảng một tuần lương thực – Tôi nói - ...Tính cả tám người mới chúng tôi và các vị thì tất cả có hai mươi hai người. Chúng ta có hai khẩu súng máy, sáu khẩu tiểu liên, bốn khẩu súng lục và một khẩu súng săn hai nòng mà tôi chắc là vị nào đó ở đây đã “cải tiến” nó hơi quá đà thì phải...

- Đó là của ông Vionlera ở phòng B bốn – Một người đàn ông đứng gần cuối chiếc bàn gỗ dài mà chúng tôi đang vây quanh, ngượng ngùng lên tiếng - ...trước đây tôi đã giúp đỡ ông ấy cải tiến nó, chỉ là để... chơi thôi, tuy là nạp đạn và bắn hơi chậm nhưng uy lực thì rất mạnh đấy. Nhưng ông ấy mất tuần trước rồi, bị thây ma lôi đi trong khi cố tìm cách gọi con mèo mà ông ta yêu quý quay vào...

- Thôi được rồi, cám ơn thông tin của ông! – Tôi cắt lời - ...Quay lại việc chính của chúng ta, đó là tìm cách để rời khỏi nơi đây an toàn. Nhưng như mọi người đã biết, bọn thây ma đã quây kín cả toàn nhà này, lượng v·ũ k·hí của chúng ta là không ăn thua so với số lượng quá đông bọn chúng. Việc di chuyển trên mặt đất là điều không tưởng vào lúc này. Vì thế tôi và quản lý tòa nhà, bà Mathar đây đã nghiên cứu lại khá kĩ sơ đồ tòa nhà chiều nay và đã tìm ra một con đường dẫn ra bên ngoài...

- Là đường cống ngầm? – Richard lên tiếng hỏi.

- Phải! – tôi đáp – Phía dưới tầng hầm, tại phòng giặt trước đây có cánh cửa thông xuống đường cống ngầm, mà theo sơ đồ thì có thể nó dẫn ra khu xử lý nước thải nằm ở ngoại ô Ethar. Nếu chúng ta tới được đó, việc trở về khu tự trị Hiroth sẽ không phải là vấn đề gì khó khăn cho lắm.

- Khu tự trị Hiroth? – Đám người trong tòa nhà ngạc nhiên, nhao nhao hỏi.



Tất nhiên là Jenine đã giải thích cặn kẽ cho họ về nơi đó. Nhưng điều đó cũng làm cho tôi nhận ra thêm một số điều thật đặc biệt rằng thông tin trong cái thời đại này thật mù mờ đến khó tả. Trong khi một khu vực rộng lớn và an toàn đến thế nằm ngay sát bên chân mình thì vẫn còn rất nhiều người trong thành phố này thậm chí chưa biết đến sự tồn tại của nó. Vậy nếu có gì đó thay đổi ở một nơi xa hơn, ắt hẳn phải rất lâu sau người ta mới có thể biết tới...

Và khi đám người trong tòa nhà yên tĩnh trở lại sau khi hoàn toàn tin tưởng rằng “vùng đất hứa” mà tôi đang định dẫn họ tới là một nơi hoàn hảo để xây dựng lại xã hội, thì tôi bắt đầu trình bày thêm những kế hoạch chi tiết hơn, chủ yếu trong đó là cách sắp xếp nhân sự khi di chuyển với việc cho nhóm người không có v·ũ k·hí hoặc có v·ũ k·hí hạng nhẹ như súng lục đi thụt vào giữa, còn tôi và Richard sẽ đi đầu tiên cách tốp khoảng hai mươi đến ba mươi mét để xem xét tình hình trước khi nhóm người còn lại sẽ lần lượt di chuyển lên theo đội năm người một để đảm bảo an toàn và hạn chế thấp nhất có thể số người bị t·ấn c·ông nếu chẳng may có chuyện không hay xảy ra...

Cuộc họp diễn ra trong hơn hai tiếng sau đó cho tới khi tất cả đã yên trí rằng đó là một kế hoạch ổn thỏa và chúng tôi thống nhất sẽ thực hiện kế hoạch vào sáng mai, khi những con thây ma sẽ bớt hung hăng và nhanh nhạy đi một chút hoặc chí ít, chúng tôi cũng có thể nhìn thấy mọi vật rõ hơn...

Trở về căn phòng tầng bốn và tự thưởng cho mình một giấc ngủ vùi êm ái trong chiếc nệm trắng đã chuyển dần sang màu hoen ố, tôi muốn cơ thể được nghỉ ngơi sau một ngày dài thật nhức óc. Và tôi đã chìm vào ngủ rất nhanh, gần như mê mệt đi mà quên hết cả mọi tiếng rú gào của bọn xác sống bên ngoài tòa nhà...

.............................................................

Nhưng cho tới nửa đêm, khi tôi còn đang cuộn mình trong chiếc chăn dày thì những tiếng động lớn vang lên khắp nơi, tiếp theo đó là tiếng “Rầm” bật ra khi cánh cửa phòng vốn đã khá mục gãy làm đôi và từ đó Michael cùng Christian lao vào.

- Đội trưởng, chạy thôi! – Christian hét lên trong hơi thở gấp gáp.

“GRAAA!!!” – Tiếng rít quen thuộc vang lên và tôi rùng mình nhận ra cái ánh mắt sắc đỏ lao vụt tới từ phía sau hai người họ.

- Ối! – Michael kêu lên, ngã nhào xuống.

Một thây ma nữ từ bên ngoài đột ngột nhào tới, đè ngã anh ta. Và sau một giây sững người lại vì bất ngờ, Christian vội vã chạy tới tung một cú sút rất mạnh vào quai hàm của ả. Con thây ma ngã văng đi, lăn tròn về phía cạnh giường tôi. Và chẳng thể chờ đợi gì thêm, tôi vội nhào xuống với con dao găm tuốt ra từ hộc tủ...

“Sộttt”... – Cái đầu đứt lìa và con thây ma nằm thẳng đờ trên vũng máu đã ngả sang màu đen sẫm.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? – Tôi gắt lên.

Michael lồm cồm bò dậy và sau lời cám ơn Christian, anh ta trả lời tôi:

- Một thằng đần nào đó đã “quên” không khóa cửa hậu! Và khi tôi cùng vài người khác ở bên dưới phát hiện ra thì khá đông bọn chúng đã tràn vào được bên trong. Phải liều mạng lắm chúng tôi mới đóng được cánh cửa đó lại. Nhưng trời quá tối và vài kẻ trong số những thây ma đã chạy tán loạn khắp ngôi nhà. Chúng đang t·ấn c·ông những người khác. Và cứ cái kiểu này sớm muộn tất cả bọn họ sẽ bị l·ây n·hiễm hết. Chúng ta cần phải thoát ra khỏi đây!

- Còn những người khác thì sao? – Tôi lo lắng hỏi.

- Biết đến đâu hay đến đấy thôi! – Christian nói.

- Thôi được, chúng ta sẽ cố gắng mà tụ tập họ rồi chạy xuống cống ngầm, chỉ còn con đường đó nữa thôi.

Và dắt con dao găm vào thắt lưng, tôi vơ lấy khẩu súng săn hai nòng mà ông Vionlera từng cải tiến rồi chạy vội theo hai người kia.

- Khỉ thật, tôi chả nhìn thấy gì nữa cả! - Christian gầm gừ.



Không có ánh trăng rọi vào, cũng chẳng ngọn đèn nào chiếu tới, quả thật cái cầu thang này như một vực sâu hun hút và tối tăm đáng sợ.

- Trong ba lô của tôi có pháo sáng. Hãy thả xuống tầng một đi! – Tôi chợt nhớ ra.

Và Michael làm theo ngay tắp lự. Ánh sáng đỏ phụt ra, tỏa hắt lên cả mấy lớp cầu thang uốn tròn, vặn vẹo. Ngay lúc ấy, chỉ có bàn tay còn kịp tỉnh táo mà tự bịt lấy miệng, nếu không chúng tôi hắn đã vô tình mà thốt lên trong sự hoảng hồn, kinh ngạc... Rải rác khắp các bậc cầu thang và bên dưới tầng một, lũ thây ma hoặc lờ đờ đi lại, hoặc mài diết những móng tay vào lan can hoặc đang mải mê mà thưởng thức bữa “thịt người” ngon lành của chúng.

“Á Á Á !!!” – Những tiếng hét vẫn vang lên không ngừng từ đủ mọi hướng, và càng rung động hơn trong tòa nhà khép kín này.

“Đoàng, đoàng, đoàng” – Những tiếng súng rít lên dữ dội từ một căn phòng dưới tầng ba, nơi ánh sáng sau cái bóp cò nhá lên, hắt vọng ra ngoài mà tạo ra điểm nhấn rõ nét trong không gian mờ mịt này.

- Đó là phòng của bà Mathar! – Tôi nói – Chúng ta để đa số v·ũ k·hí ở đó phải không?

- Phải! – Christian gật đầu – Jenine và Hyerin cũng ở lại đó tối nay. Có lẽ ba người bọn họ đang cầm cự ở đó.

- Chúng ta cần tới chỗ họ, đi thôi...

Chạy thật nhanh xuống dưới tầng, chúng tôi phải cố nghiến răng mà tránh đi tiếng la hét, kêu cứu của một số người trong những căn phòng vọng ra khi ở đó, họ đã và đang bị những thây ma đè nghiến, cắn xé.

Uất ức đến nghẹn cổ và không thể nuốt trôi những dòng nước mắt mằn mặn cứ tuôn đều một cách vô thức trên gò má, tôi đã không thể cứu được tất cả mọi người, tôi đã không thể cứu được những người bị thây ma cắn...

“Đoàng!” – Tôi bắn gục một thây ma trên chiếu nghỉ trước tầng ba khi nó đang lờ đờ đứng chặn đường của chúng tôi. Và suýt chút nữa tôi đã bắn nhầm vào vài người khác khi họ đồng loạt ùa ra từ sau cánh cửa phòng gần đó...

- Cứu! Cứu! – Họ hoảng loạn kêu lên và bu chặt lấy chúng tôi.

Phải khá vất vả, Michael và Christian mới tách được đám người ra và làm họ bình tĩnh trở lại một chút.

- Chúng ta sẽ thoát được khỏi nơi này! – Tôi trấn an – Nhưng tôi cần mọi người hãy bình tĩnh! Hãy bá·m s·át nhau nhưng đừng có níu kéo bất cứ ai, được chứ?

Và qua cái ánh sáng lờ mờ từ cây pháo sáng thứ hai mà Michael vừa đốt, tôi thấy họ gật đầu. Nhưng cũng chỉ là để biết như thế thôi, vì tôi hiểu, với những con người đã đánh mất chính mình một lần trong cơn sợ hãi thì sẽ không dễ gì để họ không lặp lại hành động đó khi đối diện tình cảnh nguy ngập một lần nữa.

Tước lấy khẩu súng lục của một trong số những người kia và đưa cho Michael, chỉ có anh ta là đủ tỉnh táo để bọc lót phía sau cho chúng tôi mà canh chừng đám thây ma bất ngờ từ tầng trên lao xuống...

Rồi cắm đầu cắm cổ chạy theo đúng nghĩa, chúng tôi tới sát căn phòng của bà Mathar trước khi Christian phải hét lên vì phát súng bắn mẻ cả gỗ ngay sát mặt anh ta.

- Là chúng tôi, Jenine! – Anh ta kêu lên.

Và loạt đạn đã ngưng lại, kèm theo đó là tiếng của Jenine vọng ra:

- Chạy vào mau lên!

Đáp lại, đám người đi theo chúng tôi vội vã, chen lấn mà túa vào căn phòng. Tôi cũng vì vậy mà bị họ đẩy ngã sang một bên và cũng chỉ có thể nhoẻn cười mà đối mặt tình huống... Cho tới khi đám người đó đã vào trong hết, Michael mới chạy được tới gần mà chìa cánh tay để đỡ tôi đứng dậy.

Nhưng ngay khi cánh tay của tôi vừa giơ lên thì nét mặt của Michael chợt biến sắc. Sau một giây gần như á khẩu, anh ta vội kêu to:

- Cẩn thận, Annie! Quái vật!!!

Nhưng đã quá muộn, một bàn tay gớm guốc, nhớp nháp và sần sùi vồ lấy cổ tôi, lôi vụt tôi xuống bóng tối đen kịt khi pháo sáng vừa tắt trong tiếng hét kinh hoàng của chính mình vọng ra và Michael vọng lại...