Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 2 : Quái vật




Chương 2 : Quái vật

Không có những bông tuyết, cũng chẳng còn những hạt mưa chỉ trực trút xuống từ bầu trời ảm đảm của sự ám ảnh như trêu ngươi bước tiến con người, nhưng cái lạnh luôn luôn tồn tại. Nó lẩn khuất trong cái cơ thể mẫn cảm, thét gào đòi thả rông con quái vật cảm xúc để bung trào sự bộc chộp, nóng nảy hay đơn giản chỉ là sợ hãi...

Tôi run bắn người, bám lấy khuỷu tay của Kael. Nhưng anh khẽ đẩy nhẹ tôi lùi lại phía sau và bước lên phía trước. Cho tới khi cái làn sáng mỏng manh ấy chỉ còn cách một bước chân, anh chợt dừng lại. Nhìn sâu vào trong góc cửa, Kael giơ chiếc dao rựa lên cao, chờ đợi cái sinh vật gớm guốc đang chần chừ bên trong, nhìn ra ngoài luồng sáng.

Cái thây ma có lẽ đã bị luồng sáng chặn đường, khiến nó không dám lao vào chúng tôi. Và loại thây ma sợ ánh sáng như vậy chỉ có thể là loại mà chúng tôi phải ghê sợ mỗi khi nhắc đến tên: “Quái vật”.

Quái vật nhỏ hơn các thây ma bình thường một chút, nhưng chúng nhanh và mạnh hơn gấp bội. Mỗi khi màn đêm buông xuống, chính chúng mới là những kẻ đi săn đáng sợ nhất mà tôi từng biết đến.

Cách đây hơn một năm khi nhóm chúng tôi còn gần chục người, đó là một đêm trăng sáng đầu thu và chúng tôi đã bị “quái vật”... t·ấn c·ông. Cả chục khẩu súng cùng nã đạn, cả trăm viên đạn cùng găm vào cơ thể, nhưng “quái vật” vẫn tiếp tục lao lên và g·iết chóc. Chỉ trong thoáng chốc, quân số của chúng tôi đã t·hiệt m·ạng quá nửa… “Quái vật” luôn giống với tên gọi của nó. Chúng ăn mà không biết no, chúng t·ấn c·ông mà không biết e sợ. Chúng... là loài chúa tể của đám thây ma, ít nhất là với những loại tôi từng trông thấy.

Thứ duy nhất có thể ngăn chúng lại, cũng là thứ duy nhất có thể tiêu diệt chúng thật đơn giản nhưng vô cùng phức tạp hiện nay, đó chính là ánh sáng mặt trời. Tia tử ngoại đốt cháy da chúng, tiêu hủy các tế bào chúng, hủy diệt chúng chỉ trong tích tắc.



Tôi ghét phải nói điều này, nhưng giờ đây, sau nửa năm có thể tạm coi là yên lành, Kael và tôi lại đang là mục tiêu của một con “quái vật” khác…

“Grừ... gào… rrr…” – Tiếng rên rỉ, gầm gừ của bọn thây ma vang lên từ phía cổng. Tôi chợt giật mình nhận ra rằng bằng một các nào đó chúng đã theo dấu chúng tôi tới đây.

- Tuyệt! – Kael nhếch mép cười nản chí – Bây giờ thì đằng trước là “quái vật” đằng sau là cả đàn thây ma.

Tôi cứng họng lại, đôi chân run rẩy không nhấc lên nổi. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy tuyệt vọng tới thế này.

“Chúng sẽ g·iết mình, chúng sẽ ăn thịt mình” – đầu tôi ngập lên những câu nói hoang dại, những lời tự trách móc bản thân.



Tôi hoàn toàn r·ối l·oạn. Các cơ của tôi trở lên cơ cứng, đôi mắt cố căng ra nhưng cảnh vật vẫn như đang mờ đi trong cái ánh sáng ngày một yếu ớt. Trong một khoảnh khắc, có lẽ tôi đã nghe thấy cả tiếng tim mình đập rộn rạo như những nhịp trống dồn dập trong lễ hội mùa xuân... Và ngay lúc ấy tôi đã nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, ai đó níu tay mình...

“Bốp” – Tôi đau điếng giật mình trở lại thực tại bởi cái tát của Kael.



- Tốt thôi! Nếu muốn buông xuôi như vậy thì chọn đi! - Kael nói – bị “quái vật” cắn thì trở thành quái vật, bị thây ma cắn thì trở thành thây ma. Em thích làm loại nào?

Tôi đưa tay xoa nhẹ má mình, nhìn chăm chăm vào Kael không dám trả lời. Anh nói đúng, tôi đã quá run sợ, tôi đã định bỏ cuộc quá sớm.

Kael thở dài, lùi lại một quãng, với tay kéo cánh cửa căn phòng phía sau. Và như vậy, anh ấy đã đưa ra quyết định. Chúng tôi đã khóa kín mình trong căn nhà này với một con “quái vật” ở phía trước và hành lang tăm tối chờ đợi phía sau...

- Ngay khi anh tóm được nó, em có chưa tới hai giây để bắn ngay vào chính đỉnh đầu – Kael chỉ về phía con quái vật - Và đừng có bắn trượt! – anh nhắc.

- Em... – Tôi lắp bắp – em... sợ... mình... không làm được.

- Em làm được! – Kael dõng dạc nói – hoặc nếu không... – anh ngập ngừng, lần đầu tiên trong hai năm qua tôi thấy anh ngập ngừng như thế – hãy để cho riêng em một viên đạn... Như thế... sẽ ít đau đớn hơn...

Ánh mắt anh chiếu lên tôi cương nghị. Ánh mắt đó ấm áp và trong trẻo đến mức tôi không thể chối từ. Và tôi gật đầu, gật đầu với trò chơi may rủi của định mệnh.

Kael không cho tôi một chút thời gian nào để chờ đợi ngay lúc ấy. Anh lập tức lao vào, xuyên qua làn ánh sáng yếu ớt cũng vừa vụt tắt…

“GÀOOO!!!” – Tôi nghe thấy tiếng con quái vật rú lên và anh ngã nhào trở lại...

Con dao rựa mà Kael cắm sâu trên ngực của “quái vật” nhanh chóng trở thành điểm tựa để anh bám lấy, khéo léo nghiêng người né cú tát hiểm độc từ bàn tay nhọn hoắt những móng vuốt đen bóng để rồi ôm lấy nó, s·iết c·ổ nó lại từ phía sau.

- Bắn nó đi! – Kael hét lên .

Tôi run rẩy giơ khẩu súng săn lên.

“Mình phải bắn trúng mình phải bắn trúng” – Tôi lẩm nhẩm.

Con quái vật chới với, nó hất tay về phía sau làm tôi không thể nào nhắm được vào đầu nó.

Và...

“Đoàng!!!” – Ngón tay tôi c·ướp cò, viên đạn nhanh chóng bay thẳng ra, găm vào ngực con quái vật.



”REÉÉÉÉÉÉ!!!” – Con quái vật rú lên.

Và sau tiếng gầm chói tai, nó hất tung Kael ra khỏi mình nó.

Tôi run rẩy, loạng choạng lùi lại phía sau. Tim đập thình thịch khi nhìn vào con quái vật. Dòng nước dãi của nó nhỏ xuống nóng bỏng cả nền đất nện, sủi lên những bọt trắng đáng sợ...

Nó rú lên lần nữa và lao vào tôi…

“Bộp!!!” – Kael, ngay lúc ấy, đã dùng hết tốc lực húc thẳng vào con quái vật làm cả hai ngã nhoài ra, lăn tròn vào trong hành lang tăm tối...

“GRÉÉÉÉÉ!!!” – Tiếng con quái vật ré lên và Kael... im bặt...

Tôi thở vồn vã và nghẹn lại trong không gian yên tĩnh lạ thường sau đó...

Khẩu súng săn còn một viên...

“Mình không thể bắn trúng nó... mình không thể...”

Vậy thì...

“Một viên dành cho riêng em. Như thế sẽ ít đau đớn hơn..”

Và tôi nhìn vào nòng súng...

- Đây là kết thúc sao? – Tôi tự hỏi, ngón tay đặt lên cò súng.

“GÀOOO!!!” – Con quái vật gầm lên từ trong hành lang.



Tôi cố nuốt khối khí đang chặn ở cổ họng. Lồng ngực tôi trào lên sự căm tức dữ dội.

- Không! Viên này dành cho mày, đồ quái vật ạ! – Tôi hét lên và lao vào bóng tối dày đặc nơi hành lang c·hết chóc.

”REÉÉÉÉÉÉ!!!” – Tiếng rú ngay lập tức vồ vập lấy tôi.

Và không ngần ngại, cũng chẳng suy tính, tôi giơ súng lên, bóp cò…

“ĐOÀNG!!!” – Trong giây lát t·iếng n·ổ vang lên làm tai tôi điếc đặc...

Ngay sau đó, tôi nhận ra mặt mình nhầy nhụa đầy những chất nhờn và mùi tanh ghê tởm mà không khó để đoán ra, đó... là máu của con quái vật…

”Phịch” - Thứ gì đó đổ gục xuống sàn.

Con “quái vật” đ·ã c·hết!

Một phát súng may mắn, một phát súng ngay giữa đầu, một phát súng định mệnh...

Nhưng...

Lẽ ra... tôi phải bắn được như thế sớm hơn.

Lẽ ra... tôi không được bắn trượt ngay lần đầu tiên .

Lẽ ra, tôi đã không mất Kael…

Đơn độc, lẻ loi, giờ điều đó đã thành sự thật...

Tôi gục xuống, lưng dựa vào bờ tường, ôm lấy hai đầu gối, bật khóc.

Có còn quái vật hay thây ma trong này hay không? Tôi mặc kệ. Đã quá đủ rồi, đã quá đáng lắm rồi, đã quá mệt mỏi rồi...

“C·hết, ừ thì c·hết, kệ!” – Tôi thầm nghĩ.

Và bóng tối vẫn bao trùm quanh tôi, gào thét vào tai tôi những âm thanh của c·ái c·hết…

Bên ngoài kia, những tiếng rên rỉ, những tiếng rú gào khát máu của bầy thây ma cứ mỗi lúc một gần… Cứ đến đây đi, cứ đến mà thưởng thức bữa thịt tươi rói của chính đồng loại cũ của mi... ta đã mệt mỏi lắm rồi...