Chương 26: “Chân lớn”
Chương 26: “Chân lớn”.
“Trong một khoảnh khắc cái xấu xa nhất có thể lại là cái tốt đẹp nhất, nhưng bạn sẽ chẳng bao giờ biết cái xấu xa ấy liệu chăng có lại chuyển về bản chất đã tạo dựng lên nó hay không? Chỉ là sẽ liều thử một phen, chìa bàn tay đưa ra một cơ hội hay vội vã rụt về vỏ bọc an toàn của chính mình...”
Tôi lững thững rời khỏi phòng của Brian với thật nhiều suy nghĩ vẩn vương, rối rắm mà kết chúng lại ắt hẳn cũng tạo ra được một mớ bòng bong nặng trịch đủ để đè c·hết tư tưởng của một ai đó. Rốt cục “thiên thần bóng tối” – thây ma đã tạo ra trận tàn sát đẫm máu với chính đồng loại của mình tối qua là kẻ thế nào? Tại sao hắn lại làm chuyện ngược đời như thế? Liệu có cơ hội nào chăng hắn thuộc về phe “con người”? Nhưng tất cả những câu hỏi đó tôi cũng không thực sự muốn biết, không thực sự khát khao tìm ra câu trả lời như việc được xem tận mắt đầy đủ khuôn mặt hắn. Tôi muốn được nhìn thật lâu, thật kĩ để có thể chắc chắn rằng hắn có phải chính là người mà tôi đang nghĩ tới, người tôi đặt mục tiêu cả đời mình chỉ để tìm kiếm anh, Kael, hay không...
Hắn quá giống anh, từ khuôn mặt, đôi môi và cả ánh mắt... Chỉ cần nhìn ra được nốt cái mũi ấy thôi, cái mũi đã bị bóng đen che khuất, thì tôi đã có thể tự trả lời một câu chắc chắn cho chính bản thân mình. Nhưng có được câu trả lời rồi thì sao? Và có thực sự tôi dám đón nhận câu trả lời ấy? Tôi không biết. Tôi hoang mang trong sự phân chia của hai luồng suy nghĩ, hai luồng tư tưởng. Một nửa sôi sục khát khao cháy bỏng rằng đó chính là anh, rằng cuộc tìm kiếm của tôi đã đến hồi kết thúc. Nhưng một nửa khác lại níu lấy tôi, bắt tôi không được nghĩ như vậy. Một nửa ấy vẫn giữ mãi niềm tin rằng anh cũng có thể gặp một kì tích như tôi, anh cũng có thể tránh được sự biến đổi quái ác từ vết cắn của thây ma...
Cứ suy nghĩ vẩn vơ để mặc đôi chân cất bước, chẳng mấy chốc tôi đã trở về “nhà” mới của mình, một căn phòng khá xinh xắn, tọa lạc trên tầng gác mái của tòa tháp canh phía bắc lâu đài. Lily cũng dọn đến ở cùng tôi dù bản thân cô bé đã có một phòng khá lớn nằm trong khu khách VIP, như một cách để ngài Hiroth tỏ lòng tri ân của mình với vị cứu tinh nhân loại trẻ tuổi.
Phải mất tới gần nửa ngày tôi mới có thể dọn dẹp xong đống đồ đạc của mình đâu vào đó và nửa ngày nữa để tự nướng mình trong giấc ngủ say sau đêm dài mệt mỏi. Khi tôi thức dậy, chiếc đồng hồ cơ quả lắc đã điểm chín giờ tối. Lily cũng ngủ th·iếp đi tự bao giờ, cô bé đương nằm co tròn trên chiếc giường cạnh tôi, dúi đầu vào trong cái gối ôm bự con để né cơn gió lành lạnh khẽ thổi qua khung cửa sổ tròn. Muốn tính ngủ nốt cho qua đêm dài nhưng tiếng bụng sôi lạo xạo thật xấu hổ đã làm tôi phải ra khỏi giường mà kiếm cái gì đó để ăn cho qua bữa. Khép hờ cánh cửa sổ lại và đắp lên cho Lily một tấm chăn mỏng, tôi vén mớ tóc dài khỏi che mặt cô bé rồi nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.
Bầu không khí u ám đượm mùi c·hết chóc những ngày gần đây đã tác động mạnh đến tất cả những người trong khu tái định cư Hiroth, ngay cả lâu đài này cũng không ngoại lệ. Những bóng đèn chạy bằng máy nổ luôn sáng đêm ngày cũng đã bị tắt ngúm, thay vào đó là những ngọn nến cháy heo hắt trên các trục xi măng nhỏ mới được xây nhô ra từ hai bên vách tường cầu thang, hành lang và các phòng trong lâu đài tráng lệ. Người trong lâu đài cũng ít đi lại hơn, họ không hay nói nữa và hạn chế giao tiếp hơn trước rất nhiều. Giờ thì chẳng chỗ nào có thể khiến họ cảm thấy an toàn, ngay cả khi xung quanh họ là hàng trăm tay súng không ngừng thay phiên canh gác.
May cho tôi là đầu bếp của lâu đài không thuộc mẫu người nhát gan ấy. Thậm chí ông ấy còn tràn đầy tự tin vào sự an toàn của lâu đài này, cũng hệt như cách ông ta tôn sùng sự lãnh đạo của ngài Hiroth. Khi tôi xuống phòng bếp, ông còn mải vật lộn với đám ốc bươu moi từ ngoài đầm mới được đưa về. Chúng nhớp nháp, bò lổn ngổn trong cái thúng lớn đen thui và chỉ chực tìm cách chạy thoát ra ngoài. Nhưng khi thấy tôi xuống, người đầu bếp trung hậu béo mập ấy liền gác ngay những việc đang làm sang một bên. Ông đeo vào cái tạp dề lớn và làm cho tôi món mì xào thơm phức mà trong tối đó tôi đã ăn hết tới hai suất no căng...
- Nghe nói... cô là người đã chứng kiến “thiên thần bóng tối”? – Stephan, người đầu bếp, bắt chuyện khi thấy tôi xác định ngừng ăn tiếp.
- Vâng... – Tôi đáp – Nhưng tôi cũng chỉ đứng cách đó một quãng mà nhìn vào thôi, Radian và Jenine, hai người bạn tôi mới là những người trực tiếp đối mặt với hắn.
- Người ta đang đồn rằng... hắn ở cùng phe với chúng ta? Có phải vậy không?- Đôi mắt ông nheo lại.
- Tôi không chắc lắm đâu, Stephan à. Nhưng ít nhất cho đến giờ hắn cũng đã giúp chúng ta tránh khỏi một cuộc t·ấn c·ông của thây ma vào lúc nửa đêm. Còn sau này thì sao, chẳng ai dám mạnh miệng nói trước. Tôi thì tôi nghĩ hắn làm thế là có lí do riêng của hắn. Chưa hẳn là để bảo vệ chúng ta đâu...
- Liệu có thể nào... – Stephan cúi gần hơn, nói gần như thì thầm – hắn g·iết bọn thây ma đó chỉ vì không muốn chúng cạnh tranh địa bàn với hắn?
Tôi lập tức giật mình trước suy nghĩ của Stephan. Phải rồi, một thây ma dù có thông minh đến mấy cũng không thể đứng cùng chiến tuyến với con người. Chúng mặc định đã được coi là sinh vật đứng bậc trên trong chuỗi thức ăn mà con người luôn nằm ở phần gần cuối. Ừm... Có thể lắm chứ, “thiên thần bóng tối” chỉ đang chỉ đùa giỡn với chúng ta ngoài đó và hắn đã giận dữ, tiêu diệt những thây ma dám lởn vởn lạc vào địa bàn của hắn. Nhưng lẽ nào, hắn thực sự... thông minh tới như thế? Và nếu quả đúng như vậy, khu tái định cư này đâu có khác gì một “chuồng gia súc” lớn của hắn, thậm chí còn là một “chuồng gia súc” tuyệt vời với những con mồi ngày đêm tự chăn mình, tự vỗ béo để hiến thân cho hắn?
Rời khỏi nhà bếp trong suy nghĩ lo lắng. Tôi đánh liều lên gặp ngài Hiroth một phen.
Yêu cầu đám người làm của mình rời khỏi phòng để họ chẳng có nguồn tin mà đưa chuyện không cần thiết, ngài Hiroth đã rất tử tế khi ngồi yên vị trên chiếc trường kỷ sau bàn làm việc bóng nhoáng của mình, lắng nghe chăm chú tất cả những suy nghĩ và khúc mắc tôi kể ra...
- Tôi đánh giá cao những điều cô đang nói tới... – Ngài Hiroth nói khi câu chuyện của tôi kết thúc – Nhưng chúng ta hiện tại cũng không thể làm gì hơn ngoài việc tăng cường canh gác và cảnh giác trước mọi nguy cơ.
Rồi loay hoay châm cái tẩu bạc, ngài Hiroth định hút một hơi nhưng lại thôi vì thấy tôi tỏ vẻ hơi khó chịu trước mùi khói thuốc.
- Tuy nhiên, nếu như mọi chuyện đúng như cô suy đoán thì thật là không thể chấp nhận được việc tên thây ma đó coi nơi ở của chúng ta như sân sau của hắn, đói thì đến kiếm ăn, buồn thì tới tiêu khiển – Ngài Hiroth nói tiếp - Cô có ý kiến gì trong việc tiêu diệt hắn không?
- Ừm... – Tôi ngập ngừng, không biết có nên nói cái kế hoạch có phần hơi độc địa này của mình ra hay không.
Nhưng trước sự ân cần và kiên nhẫn của ngài Hiroth, tôi đành trình bày nó:
- Tôi dự tính sẽ gài bẫy hắn, và cũng là để kiểm tra giả thuyết của mình về hắn là đúng hay sai.
- Bằng cách nào?- Ngài Hiroth chăm chú lắng nghe.
- Chúng ta cần quây bắt một vài... thây ma thông thường, lôi chúng về đây và xích chân lại ở cánh đồng ngô. Nếu đúng là “thiên thần bóng tối” bực tức trước việc những kẻ x·âm p·hạm địa bàn của mình thật thì hắn nhất định sẽ bay tới vào lúc nửa đêm để “thanh toán” bọn thây ma kia. Chúng ta chỉ cần cử người mai phục quanh các vị trí hiểm yếu xung quanh và sử dụng vài lớp lưới đánh cá chuyên dụng là có thể trói nghiến hắn lại. Còn sau đó... – tôi ngập ngừng khi không biết nên nói sao, nếu... đó đúng là Kael – tùy ngài quyết định.
Ngài Hiroth ngồi ngả hẳn người ra chiếc ghế tựa, nhắm mắt suy nghĩ rồi gật gù nói:
- Đúng là một ý kiến rất hay! Tôi sẽ cho người chuẩn bị những thứ cần thiết. Các tay súng bắn tỉa cũng sẽ được đưa đến bìa ngoài vòng hai để yểm trợ cho đội truy bắt hắn. Dù hắn có ở phe nào thì kẻ này nhất đinh phải bị tiêu diệt! Hắn đã gieo rắc quá nhiều nỗi sợ hãi cho những người dân. Sự hoang mang sẽ khiến họ rời khỏi nơi này mất, lúc ấy thì chẳng còn đâu là đủ an toàn nữa.
- Nhưng nếu chúng ta làm không khéo thì đây có thể làm một t·hảm h·ọa! – Tôi lo lắng – Trêu tức một kẻ như hắn thực sự rất nguy hiểm. Tối qua hai người của tôi đã xả cả băng đạn vào hắn và chỉ như bắn vào đá tảng.
- Ai cũng có điểm yếu... Ai cũng có, Annie thân mến ạ! – Ngài Hiroth nhấn mạnh – Và trước khi chúng ta tìm ra điểm yếu đó thì những lưới chuyên dụng sẽ được gia cố thêm để giam hắn lại. Cứ bắt hắn trước đã rồi mới tính tiếp.
- Vâng, vậy tôi sẽ cho nhóm mình đi chuẩn bị mai phục.
- Ồ, không cần đâu, cám ơn cô, Annie! – Ngài Hiroth đáp – Tôi nghĩ là việc này chưa cần làm phiền đến đội cứu hộ. Đội đặc nhiệm của tôi có lẽ sẽ thích hợp hơn.
- “Đội đặc nhiệm”? – Tôi ngạc nhiên khi đây là lần tiên kể từ lúc gia nhập khu tái định cư này, tôi được nghe tới cái tên của nhóm đó.
Ngài Hiroth mỉm cười, đứng dậy, tiến về phía tủ sách sau bàn làm việc. Rướn người với lên cuốn “những kẻ lang thang” ở dãy số ba, ngài Hiroth kéo nhẹ bìa sách xuống. Và đúng như tôi nghĩ, đó là một cái công tắc cửa bí mật. Tiếng “rắc rắc” nhẹ khẽ rung lên và cả kệ sách bắt đầu thụt vào phía trong bức tường, để lộ ra một hành lang tối tăm dẫn xuống cầu thang xoắn ốc phía dưới.
- Đi nào! – Ngài Hiroth nói – Tôi sẽ giải thích cho cô tất cả...
Vừa ngạc nhiên, vừa tò mò, tôi vội sải bước theo ngài Hiroth xuống cái cầu thang ẩm thấp trước khi kệ sách từ từ tự lui trở lại vị trí cũ. Đó là một cầu thang xoắn dài, dẫn vòng xuống sâu dưới lòng đất, có lẽ phải tới hơn năm mươi mét. Những lỗ thông khí được điều tiết khoa học và dẫn thẳng lên bên trên trên làm dưới này không hề có cảm giác ngột ngạt, thậm chí tôi còn có thể nghe được khá rõ tiếng nói chuyện từ phía ngoài đại sảnh qua các lỗ thông hơi vọng ra.
- Cô còn nhớ cái anh bạn cao lêu nghêu, da trắng bạch mà mình cứu về lần trước chứ? – Ngài Hiroth chợt nói khi cả hai đã ở bên dưới cùng của cầu thang, đối diện với cánh cửa gỗ lớn nằm khép kín giữa hai bó đuốc c·háy r·ừng rực – cái anh chàng đi cùng với ai đó thoát ra từ bầy nhện ấy?
- Ngài muốn nói tới... hmm... đúng rồi... Nick, tên anh ta là Nick! – Tôi đáp – Anh ta đi cùng với hai người khác là Richard và Michael phải không? Ngài nói làm tôi mới nhớ ra là mình chưa gặp lại họ mấy hôm nay. Họ đã ở đâu?
- Ừm... Richard và Michael thì đã tới thành phố Gongo rồi. Họ theo đội tình nguyện của chúng ta tới đó để xây dựng thêm một cơ sở định cư nữa. Còn Nick... – Ngài Hiroth gật đầu – Hmm, anh ta là một bán thây ma!
- Cái gì? – Tôi thốt lên, không tin nổi vào tai mình nữa – Nhưng anh ta...
- Một loại thây ma tiến hóa! – Ngài Hiroth đang nói ra những lời tưởng chừng vô cùng hoang tưởng – Anh ta có thể kiểm soát được cơn thèm khát của mình, có thể sử dụng kĩ năng giao tiếp một cách hạn chế, có thể hành động và chờ đợi thời cơ. Cô không thấy ngạc nhiên hay sao khi tòa nhà nơi cô phòng thủ lại có thể bị mở toang cửa sau? Chính là hắn đã làm điều đó.
- Chuyện này... chuyện này thật điên rồ! – Choáng váng trước những gì đang được nghe, tôi thốt lên.
- Tôi biết... Hắn cố tình tới đây chỉ để chứng thực sự tồn tại của nơi này. Trong thời gian cô bị ngất, hắn đóng vai trò như kẻ gián điệp của thây ma. Và chỉ một tuần sau khi hắn đến, hàng ngàn cái xác sống đã lũ lượt kéo đến đây theo tín hiệu của hắn. Một cuộc chiến khá lớn đã diễn ra, khi khác tôi sẽ nói chi tiết cho cô... Nhưng thời gian đó chúng ta đã mất tới cả trăm người chỉ vì hắn...
- Vậy... vậy... chính tôi là kẻ đã đưa hắn...
- Không! – Ngài Hiroth cắt lời – Đừng có suy nghĩ như thế. Cô không có lỗi trong việc thực hiện nhiệm vụ của mình. Không sớm thì muộn một kẻ thông minh như hắn cũng sẽ tìm được cách để trà trộn vào đây thôi. Khá vất vả chúng tôi mới phát hiện ra hắn. Tên bán thây ma ấy rốt cục cũng không kiềm chế được ham muốn của mình mà t·ấn c·ông người khác. Chúng tôi đã tóm được hắn và đưa về nghiên cứu. Thật may rằng kết quả cho thấy những kẻ như hắn là cực kì hiếm có.
- Tại sao? – Tôi thực sự muốn biết thêm thông tin về trường hợp kì lạ này.
- Hắn không hẳn là một xác sống. Một kiểu gì đó như là sự kết hợp pha tạp và biến đổi nửa mùa. Máu hắn có những thành phần có thể khống chế virus thây ma, nhưng nó lại không đủ mạnh để triệt tiêu nó như của cô bé Lily. Một dạng lai tạp giữa người và thây ma... Và đó cũng là lí do cho phòng thí nghiệm của Brian có thêm cái để nghiên cứu.
Một tia sáng lóe lên trong màn đêm đen đặc của suy nghĩ u ám trong đầu tôi...
- Ngài muốn nói tới việc... lợi dụng máu hắn?
- Phải! Tin tôi đi, Annie. Đây sẽ là bước ngoặt lớn trong cuộc chiến của chúng ta. Đạn dược có thể được sản xuất, súng ống có thể được chế tạo, nhưng áp dụng chúng vào địa hình rừng núi hay trong các ngóc nghách của thành phố thì chúng ta lại chẳng còn có ưu thế so với bọn thây ma nữa. Những lúc như thế chúng ta cần những người có khả năng cận chiến tốt. Nghiên cứu máu của Nick Broney, Brian đã phát hiện ra khả năng kết hợp những tính năng kiềm chế lại ham muốn “ăn thịt” của thây ma với con người. Và thậm chí còn lớn hơn trong đó là nhóm gen đột biến để tạo ra những sức mạnh mới. Chúng ta có thể tạo ra được những chiến binh đủ mạnh mẽ mà đương đầu với bọn thây ma trong những cuộc giáp lá cà mà không sợ họ bị nhiễm virus.
- Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có người bị biến thành... bán thây ma cho chúng ta điều khiển.
- Họ đều tự nguyện! – Ngài Hiroth nhấn mạnh – Những người tham gia dự án này đều là cận vệ đã bị thây ma cắn, họ cơ bản không còn cơ hội sống sót. Trong thời gian chữa trị cho cô, mọi lượng huyết thanh được tạo ra từ máu Lily đều rất quý hiếm, và chúng tôi không có đủ nó để chữa cho những người khác nữa. Họ đều đồng ý thử cơ hội này để tự cho mình lối thoát duy nhất ngoài c·ái c·hết. Và có thể nói trong một chừng mực nào đó, chúng tôi đã thành công.
- Làm sao ngài biết họ sẽ không nổi lên thú tính vào lúc nào đó cơ chứ? – Tôi bất chợt cảm thấy hơi tức giận, to tiếng.
- Thứ cô sắp nhìn thấy sau đây sẽ chứng minh điều đó – Ngài Hiroth vẫn điềm đạm, trả lời.
Và gõ nhẹ ba tiếng lên cánh cửa gỗ. Ngài Hiroth ra hiệu cho tôi lùi lại một chút trước khi hai cánh cửa từ từ tách ra, để ánh sáng vàng rực bên trong ập tới, lan tỏa, tràn khắp ra ngoài kèm một mùi hương nồng nồng khó tả.
- Ôi... chúa ơi! – Tôi vô thức thốt lên.
Ở trong đó, hàng chục người trong những thân thể biến dị, gân guốc đang hùng hục thực hiện những bài tập đủ kiểu của mình. Họ đều đầy đủ hình hài của một con người nhưng không còn nhận ra sắc diện sự sống. Ở đó chỉ còn có những khuôn mặt sần sùi, gồ ghề không ra hình thái. Họ nhìn chúng tôi và giơ tay chào đầy thiện chí. Nhưng sẽ chẳng dễ dàng gì nếu gặp họ mà không được báo trước vì hẳn tôi sẽ phát hoảng khi tưởng mình đang lạc giữa một bầy thây ma dị dạng đáng sợ. Ở phía cuối căn phòng to, dài ấy là một “hòn đá tảng” khổng lồ. Anh ta cao ngất, lực lưỡng như một con voi rừng với bàn chân khổng lồ nổi bật. Làn da anh tái lại một màu xám nhạt, đôi mắt vẫn giữ được cặp ngươi xanh nhưng cái tròng đã dãn gấp ba lần bình thường và có xu hướng lệch sang hai bên hơi nhiều. Một chút hơi xúc động khi phát hiện cái mũi của anh ta đã biến mất, thay vào đó chỉ là một bề mặt phẳng lỳ để lộ li ti một đám lỗ nhỏ luôn phập phồng cho việc hô hấp. Đôi môi nhợt nhạt, mỏng dính của anh cũng đang mỉm cười khi chúng tôi đến.
- Đó là “Chân lớn” Robert Stone! – Ngài Hiroth mỉm cười, giới thiệu - Anh ta từng là cảnh binh thân cận nhất bên tôi. Giờ thì Robert đã có nhiệm vụ mới, đội trưởng đội đặc nhiệm...
- Vậy... những người này... chính là đội đặc nhiệm mà ngài nói đến? - Tôi còn chưa hết sửng sốt.
- Phải, họ đều mang trong mình dòng máu thây ma, và chính xác hơn nữa là của thây ma Nick Broney – Ngài Hiroth đáp – Nhưng cô thấy đấy, họ rất thân thiện và dễ gần. Chính là vì ở đây... – Ngài Hiroth chỉ tay lên đầu mình – ...bộ óc của họ được bảo vệ an toàn khỏi sự t·ấn c·ông của virus. Hơn nữa, mọi cơ quan nội tạng của họ vẫn còn nguyên vẹn, chỉ trừ vẻ bề ngoài là do biến đổi không thể kiểm soát của virus, do đó họ chỉ cần sử dụng thức ăn quen thuộc như của chúng ta là có thể duy trì sự sống. Tất nhiên sự tồn tại của họ phải là một bí mật với những người dân thường, thậm chí với cả thân nhân của họ. Với những người đó, họ coi như đ·ã c·hết. Ở đây, họ có thể tìm thấy niềm an ủi khác, đó là âm thầm chiến đấu bảo vệ những người họ thân yêu và trả thù những kẻ đã khiến họ phải chọn con đường biến đổi này.
- Giờ thì tôi đã hiểu tại sao ngoài kia gần đây lại lắm tin đồn về sự đột biến của các thây ma như vậy!
- Ồ... lỗi... của... tôi! – “Chân lớn” chợt phả giọng nói ồm ồm, đứt quãng nhưng ngân vang mạnh mẽ của mình, chen ngang câu chuyện.
Tôi ngạc nhiên trước việc “Chân lớn” có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của mình khi anh đang đứng cách chúng tôi một khoảng khá xa. Nhưng để ý kĩ xuống hai cái lỗ đen thâm tím mà trước đây ắt hẳn là chỗ của hai tai Robert, tôi rùng mình nhận ra một lớp màng nhẹ nhàng rung rinh như đang thu nhận mọi tần số chuyển động. Hẳn cái thứ đó đã giúp anh ta có một thính giác nhạy bén đến thế.
- Đó... là... lỗi... của... tôi – “Chân lớn” nói lại – Chúng... tôi... đã... di... chuyển... quá... lộ... liễu... trong khi... đi... thực... hiện... nhiệm... vụ. Để... họ... nhìn... thấy. Thật... ngại... quá...
- Không sao đâu Robert, anh làm rất tốt! – Ngài Hiroth cắt lời – Chúng tôi có việc cần giao cho anh và đội của anh đây.
- Sẵn... sàng... phục... vụ... thưa... ngài – “Chân lớn” vội đứng phắt dậy, nghiêm trang trong cái chào q·uân đ·ội, đáp.
Ngài Hiroth mỉm cười, quay sang nhìn tôi.
- Tôi nghĩ cô Annie đây sẽ là người chỉ huy nhiệm vụ mới này cho anh.
Và tôi thở dài, đáp lại bằng ánh mắt đầy hoang mang, lạc lõng.
- Có kẻ chúng ta cần phải bắt – Tôi nói.