Chương 27: Gặp lại Vanstine
Chương 27: Gặp lại Vanstine.
“Cuộc sống là một khái niệm phức tạp và đầy lẫn lộn trong những mối quan hệ. Đôi khi kẻ tử thù lại trở thành đồng minh thân thiết và ngược lại. Tôi nghĩ bản thân mình đã trở thành kẻ sùng bái của thứ tôn giáo mang tên Số Mệnh. Sau những trải nghiệm đã đi qua, tôi không còn nghi ngờ về vị thần vô định ấy…”
Trường học bỏ hoang, Iberian, năm giờ rưỡi sáng...
Con bướm đen bay chập chờn dưới làn ánh sáng không định hình, le lói phản chiếu từ những khung biển quảng cáo, xiên xuống khuôn viên của tòa nhà. Nó dừng lại, đậu ngay trên cằm tôi, nghịch ngợm đôi cánh chơn mớn miết vào da tôi, thúc giục tôi mau chóng tỉnh dậy... Đôi mắt từ từ hé mở khi cơ thể còn trong cái thế bị treo ngược vắt vẻo giữa không trung. Tôi đã b·ất t·ỉnh có lẽ phải vài tiếng kể từ lúc con thây ma tàng hình kéo cả hai ngã nhào xuống từ hành lang tầng năm. Vệt đỏ nhuốm từ quần xuống tận mặt chắc hẳn là v·ết m·áu khô lại sau khi đã chảy tòng tòng từ bắp đùi bị ngọn cây Pilre nhọn hoắt đâm xuyên qua. Nó khiến tôi khô rát cả họng và rơi vào trạng thái mê man khá nghiêm trọng do mất máu. Nhưng cũng chính nó đã cứu mạng tôi, khiến tôi không trở thành đống thịt bầy nhầy dính chặt xuống nền đá lạnh cứng. Con thây ma tàng hình, loại thây ma từ giờ tôi sẽ gọi bằng cái tên đúng như cách nó di chuyển: “hồn ma” thì không gặp may mắn như vậy. Nó bị hàng tá những ngọn Pilre chọc lủng qua, găm thẳng đứng như một cái gối nhồi kim quá tải, c·hết trong một tình trạng không thể tệ hại hơn được: lưỡi dài thè ra ngoài, cổ ngoẹo sang một bên, đầu vỡ toét...
Tôi cắn răng không dám cựa quậy vì sợ v·ết t·hương lại chạy máu. Thật may rằng ngọn Pilre đó đã không làm đứt động mạch đùi của tôi, nếu không giờ này tôi cũng đã chẳng khác gì hồn ma vô thức kia. Con Ogris rên ư ử, nằm ngay dưới chỗ tôi bị treo, ngước mắt lên nhìn tôi kì lạ. Có lẽ nó đang không biết tôi tính làm trò gì trong cái tư thế kì cục này. Nhưng thứ tôi bận tâm hơn cả chính là vết xước trên chân trái trước của Ogris và cả bờ vai đang thâm tím của tôi. Đó đều là v·ết t·hương do hồn ma gây ra! Cánh tay tôi vốn đã nổi cộm những vệt xanh như lớp rêu bám dính, giờ cả bên vai cũng đang có dấu hiệu như vậy. Tôi bắt đầu không hiểu chính cơ thể mình nữa. Có gì đó khiến tôi không thể biến đổi thành thây ma chăng? Nhưng còn Ogris, liệu nó có...
- A... a... – Tôi hét lên đau đớn vì không kiềm chế nổi trong lúc thử cắt đứt ngọn Pilre đang đâm xuyên qua đùi mình bằng cây dao rựa mà cố gắng lắm tôi mới với tới, rút nó khỏi xác con hồn ma kế bên.
Ogris hay tôi đều có khả năng sẽ bị biến đổi, nhưng trước khi điều đó xảy ra, tôi hoàn toàn không thích việc mình bị treo lủng lẳng như tảng thịt xiên này chút nào. Khổ một nỗi, những ngọn Pilre này quá dẻo dai. Việc mất máu cũng làm tôi không còn chính xác trong những nhát chặt. Lưỡi dao cứ v·út đi, trôi tuột theo dóng cây, chẳng thể làm nó gãy xuống. Đã vậy, những rung động mạnh đó lại làm v·ết t·hương của tôi một lần nữa vỡ ra, chảy máu. Mắt tôi hoa lên, đầu tôi ong ong những cơn đau như búa bổ. Không! Tôi phải tự cứu mình dù bất cứ giá nào có phải trả!
Và gồng người, tôi uốn cong mình lên như một diễn viên uốn dẻo biểu diễn trong các chương trình tạp kỹ mà chắc hẳn sẽ phải rất lâu nữa tôi mới có cơ hội được thấy lại. Những dòng máu phụt ra khiến tôi những tưởng động mạch mình đã vỡ mất rồi. Nhưng may sao đó chỉ là chút máu trên tĩnh mạch len lỏi dưới lớp thịt bị chẹn, ứa ra. Vững dạ, tôi một tay tóm lấy ngọn Pilre để giữ yên vị bản thân trong tư thế này, một tay giơ cao con dao rựa...
“Phập!” Ngọn Pilre đứt lìa. Tôi rơi đánh phịch xuống nền đá một cách đau điếng. Một tiếng rắc gọn ghẽ vang lên đủ để tôi hiểu cái xương sườn nào đó của mình đã gãy...
- Tuyệt! – Tôi thốt lên – Giờ thì mày thấy rồi đấy Ogris, đùi thủng một lỗ, vai loét ra một mảng, chưa kể tới cái xương... a... ui chu cha ơi... sườn này... đã gãy. H... hh... tao nghĩ... chúng ta toi rồi.
Nói là vậy, nhưng chẳng bao giờ tôi để điều đó diễn ra, nhất là khi biết mình còn có thể cố gắng làm điều gì đó. Cắn răng chịu đau để lê mình vào bờ tường, tôi ngồi tựa vào nó. Dù với một sinh vật thông minh đặc biệt như Ogris, cũng phải mất khá lâu để ra hiệu, nó mới hiểu rằng nó cần lấy cái túi ba lô từ tầng năm xuống và tha về cho tôi một thanh gỗ đủ dài.
Những lúc này đây mới thấy sự chuẩn bị chu đáo của Jane thật có ý nghĩa. Trong ba lô không quá lớn tôi mang theo, cô ấy đã tận dụng mọi khoảng trống có thể để nhét vào đủ thứ hữu ích, đặc biệt là đồ cứu thương và mấy hộp thuốc kháng sinh dù chúng chắc cũng sắp hết hạn sử dụng từ lâu. Cuốn đến vài lớp băng trắng, tôi mới giữ được cho v·ết t·hương ở đùi ngừng chảy máu. Nhưng bả vai càng lúc càng đau. Nó buốt lan khắp cánh tay trái, khiến tôi gần như không thể cầm nắm được gì bằng cánh tay ấy. Cố nuốt trôi mấy viên kháng sinh đắng ngắt bằng chút nước ít ỏi đọng lại trên vòm lá dưới rặng cây Pilre, tôi không thể để cơ thể mình b·ị đ·ánh gục bởi một loại vi khuẩn nào nữa nữa, virus thây ma là quá đủ rồi.
- Chúng ta phải ra khỏi đây! – Tôi thều thào - ...Trời thế này... là đủ sáng rồi... Tao không thể di chuyển xa được trong tình trạng c·hết tiệt này. Nếu cứ chần chừ thì tới tối cũng chẳng kịp tới đâu cả... Chúng ta cần tìm vài người cho Jane, ít nhất trước khi... hmm... tao và mày... có thể sẽ biến đổi... Cô ấy sẽ cần họ để tồn tại... Chúng ta... không thể đánh mất niềm tin của cô ấy...
Và buộc khẩu súng săn lên tay trái, tôi giữ nó cố định ở vị trí giơ ngang bằng đoạn băng cứu thương còn thừa treo vòng qua cổ. Cầm con dao rựa bằng tay còn lại, tôi hít một hơi thật sâu, khập khiễng những bước khó khăn về phía cánh cửa...
“Ờ... rợ... rợ...” – Những tiếng rên rỉ của bầy thây ma vẫn còn nề hà chưa dứt, níu giữ bên ngoài tòa nhà. Chúng mới chỉ tản đi được có vài tốp. Một thoáng chợt nghĩ rằng có lẽ nên để một lúc nữa mới rời đi chăng, nhưng chỉ chút ánh sáng lóe lên, hắt ra từ khe cửa nhỏ đã làm tôi có được trạng thái yên bình, tĩnh lặng trở lại. Mỉm cười, tôi nhìn vào cặp mắt xanh trong veo, không chút e sợ của Ogris.
- Được rồi mèo con! Cho chúng biết thế nào là sư tử thôi! – Tôi nói.
“Xoang!” Cửa sắt xếp mở tung ngay sau khi cánh cửa gỗ bị gỡ bỏ. Bốn hay năm tên thây ma gì đó đứng ngay đấy lập tức quay ngoắt lại phía chúng tôi.
“Đoàng!” Phát súng săn uy lực thổi bay một đống thịt thối rữa ra khỏi thềm cửa trường học. Tôi và Ogris bước vội ra ngoài dù cả hai đều đang rất đau đớn. Vì không thể giơ tay trái lên cao nên phát đạn của tôi dẫu có đâm thủng lồng ngực của bọn thây ma cũng không thể làm chúng c·hết thực sự. Chỉ sau chưa đầy có một phút, những kẻ vừa nằm ngổn ngang bởi phát súng ấy đã có thể lọ mọ đứng dậy, ngơ ngác tìm kiếm cái mùi máu chúng vừa cảm nhận được.
“Sột” Một thây ma khác gục xuống bởi con dao rựa khi đang cố tìm cách vồ lấy tôi trong lúc đi ngang qua nó. Ánh sáng làm chúng mù, nhưng nắng sớm lại chẳng đủ mạnh hẳn đề cản hết khả năng đoán nhận mùi người của chúng, nhất là khi cả người tôi đang nhớp nháp đầy máu...
Thêm những phát súng nữa được bắn ra, thêm những cái thây ma đổ xuống. Nhưng cái lũ n·gười c·hết di động này chẳng hiểu vì sao vẫn cứ kéo đến mỗi lúc một đông dù trời càng ngày càng sáng. Tôi cố mở một con đường để chạy về phố Thomson, nơi hướng thẳng ra công viên. Ở đó, ánh sáng mặt trời sẽ không bị những tòa nhà cao tầng cản lại. Chúng sẽ đủ mạnh mẽ mà khiến lũ thây ma thối lui, hoặc chí ít cũng ngừng đeo bám tôi. Nhưng lũ xác sống không cho tôi làm thế. Chúng ngăn cản từng bước tiến một cách khó chịu. Chúng không biết vị trí đích xác của tôi, nhưng hoàn toàn nhận ra sự có mặt của “con mồi” ở gần đó. Một thoáng hoảng hồn khi hai thây ma mới nhiễm bệnh nhận ra tôi, chạy hùng hục lao tới với tiếng gào rú hăng máu.
“Đoàng!” Tôi nổ súng.
- Khỉ thật! – Tôi gắt lên ngay sau đó.
Phát súng của tôi đã bắn trượt phải tới vài mét. Bả vai đau nhói làm tôi mất đi sự chuẩn xác đáng kể trong những lúc nguy cấp thế này. Quay con dao rựa trên tay, tôi lo lắng không biết liệu mình còn đủ sức lực mà hạ cả hai đứa bọn chúng chỉ bằng thứ v·ũ k·hí thô sơ này không. Nhưng trong cái giây phút sống c·hết thế này, câu nói quen thuộc của ai đó đã trở nên nổi tiếng cứ vô tình vang lên trong đầu tôi: “làm đại đi!”.
Và khi tên thây ma đầu tiên trong hai tên lao tới, tôi quật mạnh tay trái bằng hết sức bình sinh của mình, mặc kệ cơn đau đến thấu xương làm tôi ứa cả nước mắt. Tên thây ma bị khẩu súng săn buộc trên cánh tay đánh choáng váng, ngã dúi dụi sang một bên. Giơ cao con dao rựa, tôi xử lý kẻ thứ hai bằng nhát chém đầy tức giận sau đó. Nhưng còn chưa kịp quay lại để kết thúc chuỗi ngày dở sống dở c·hết của tên thây ma thứ nhất thì tôi đã bị một vật gì đó húc mạnh vào ổ bụng, đúng chỗ xương sườn gãy. Ngã lăn tròn, đau điếng, đầu tôi đập mạnh cái thùng rác xanh lét, hoen gỉ gần con hẻm dẫn sang đường Thomson...
Chỉ còn loáng thoáng thấy cây gậy gỗ vung vẩy trên tay kẻ nào đó và cả tiếng Ogris gầm lên, quần nhau với những người lạ mặt trong rầm rầm tiếng ồn ã của động cơ. Quãng thời gian sau đó là một màu tối mù, thi thoảng nhập nhoạng chút ánh sáng lờ mờ trước khi nó đã tắt hẳn bởi cú đấm trời giáng lên quai hàm tôi.
***
- Tỉnh rồi chứ? – Giọng nói trầm trầm, chẳng để lộ chút cảm xúc nào của Vanstine chợt văng vẳng bên tai tôi.
Tôi cau mày, chớp đôi mắt nhớp nháp thứ chất lỏng đặc sệt, bết dính - máu của chính mình, nhìn chằm chằm vào Vanstine, kẻ buôn nô lệ, trùm tổ chức đấu trường thành phố Astorm.
- Các cậu làm tôi thất vọng quá. Bỏ đi không lời từ biệt – Gã vung vẩy sợi roi da của mình, nói - Cậu không biết tôi đã phải tìm cậu cực khổ đến thế nào đâu. Nhất là khi cái tay đó, hắn cứ liên tục thúc ép tôi phải tìm cậu về cho bằng được.
- Con Ogris đâu? Ông đã làm gì nó? – Tôi chẳng quan tâm đến những lời Vanstine lải nhải. Bởi tôi nhận ra trong căn phòng lớn ẩm thấp dưới tầng hầm của một tòa nhà nào đó này không hề có bóng dáng con sư tử của tôi đâu cả.
- Cậu đang nói về con mèo lớn đó à? – Vanstine ra điều ngạc nhiên – Tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ quan tâm tới người đang tìm cậu là ai hơn chứ?
- Ogris đâu? – Tôi gầm lên – Nếu ông dám động vào nó, tôi thề sẽ tự tay g·iết ông bằng đấy!
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào! – Vanstine trấn an – Nó chạy rồi, người của tôi không tóm được nó! Con sử tử ấy khỏe hơn là tôi tưởng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm sau câu nói của Vanstine. Phải, hắn chẳng có lý do để lừa gạt tôi về chuyện đó cả.
- Thật trùng hợp là hai kẻ đào tẩu miễn nhiễm các cậu lại ở cạnh nhau suốt bao lâu nay! – Hắn nói tiếp – Người của tôi đã rất mất công để truy tìm các cậu suốt nhiều tháng trời. Nhưng lũ ăn hại đó chẳng thấy được gì ngoài túi vàng dưới sông và một đống xác c·hết khác. Nhưng cũng thật may, khi vừa chuyển địa bàn tới đây thì lại có tin báo về sự hiện diện của cả cậu và con sư tử miễn nhiễm kia.
- Ý ông là sao? – Tôi ngạc nhiên.
Vanstine chép miệng, hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện cái giá treo tôi, trả lời:
- Con sử tử của cậu... à, là của tôi mới đúng, nó và mẹ nó được tôi mua về từ phòng thí nghiệm virus ở Astorm. Thật tệ là mấy tay vận chuyển làm việc cho tôi lại cẩu thả tới mức để bọn chúng đó trốn thoát khi tính chuyển nó tới khu đấu trường tôi chuẩn bị xây dựng ở Harvint.
- Phòng thí nghiệm virus?
- Phải, cùng nơi tôi mua lại cậu. Hmm... – Vanstine gãi cằm – Đến lúc này tôi cũng chẳng muốn giấu cậu làm gì nữa. Đó là một trong những khu nghiên cứu về sự l·ây n·hiễm và các tác động của virus đã gây lên cái t·hảm h·ọa thây ma này. Cậu được họ tìm thấy trong giai đoạn cuối của sự biến đổi. Cậu cũng là kẻ duy nhất sống sót qua đợt thử nghiệm thuốc giải của họ từ trước đến giờ. Điều đó làm cậu trở lên đặc biệt. Và tôi là người ưa sưu tập những thứ đặc biệt. Đó là lý do tôi đã sử dụng mối quan hệ của mình với một vài kẻ trong phòng thí nghiệm đó để mua lại cậu.
- Ồ, và sau đó thì vứt thứ ông vừa sưu tập vào cái lồng chứa đầy thây ma phải không? – Tôi mỉa mai.
- Ha ha... – Vanstine lại cười, điệu cười luôn hàm chứa thứ ẩn ý quái dị nào đó - Vì tôi biết cậu sẽ không sao. Virus thây ma là bán miễn nhiễm với cậu!
- Bán... bán miễn nhiễm? – Tôi ngập ngừng trước câu trả lời kỳ quặc của tên buôn người.
- Về mặt khoa học, tôi cũng chẳng thể giải thích được cho cậu chi tiết. Nhưng đại loại là virus thây ma vẫn tồn tại trong cơ thể cậu, nó chỉ không gây hại hay cố tìm cách điều khiển cậu như bọn xác sống ngoài kia thôi! – Vanstine nói - ...cũng như con sử tử kia vậy.
- Bây giờ ông muốn gì ở tôi? – Thở phào yên tâm vì biết mình có thể tin những lời này của Vanstine, tôi hỏi – Đưa tôi trở lại đấu trường à?
Vanstine lắc đầu:
- Không, tôi không dại để cậu g·iết thêm những con thây ma tôi khó khăn lắm mới bắt được đâu. Tôi sẽ đưa cậu trở lại phòng thí nghiệm... Vì cậu và con sử tử đó mà tôi bị cái tay chủ phòng thí nghiệm ấy đe dọa suốt bao lâu nay, thậm chí hắn còn thả ra cả con quái vật đột biến của mình để truy lùng tôi và cậu. Khỉ thật! Cái tay tôi hay giao dịch lại phun hết mọi chuyện ra cho hắn biết... Chỉ có giao cậu lại cho hắn, tôi mới có thể yên ổn mà kinh doanh.
- Ông mà cũng có lúc phải e sợ cơ à?
- Tôi là một thương nhân, không phải là một chiến binh như cậu, tất nhiên tôi cũng có những lúc e sợ cho riêng mình. Và nếu cậu từng chứng kiến cái con quái vật đó xé đôi cái ô tô của tôi, cậu sẽ chẳng còn mạnh miệng được đâu! – Vanstine đáp – Ngoan ngoãn mà ở đây chờ đợi, chúng tôi sẽ sớm chuyển cậu về Astorm.
Rồi hắn bỏ đi sau cánh cửa sắt han gỉ, khép kín, bỏ mặc tôi lại trong cái tư thế hai tay bị treo vắt lên ống sắt dẫn khí trên trần phòng bằng cái còng thép.
Có quá nhiều suy nghĩ cứ dồn dập ập đến, bủa vây, siết chặt bộ não đang đau nhói của tôi. Vậy là tôi và Ogris thực sự là những kẻ bán miễn nhiễm. Vậy là virus vẫn tồn tại trong cơ thể chúng tôi... Cứ nghĩ vẩn vơ cho tới khi một cơn ngứa đến khó chịu tỏa ra từ vùng đùi, tôi mới giật mình và ngó xuống, chiếu tia nhìn xiên qua lớp vải rách nhuốm đỏ màu máu để thấy một quầng thịt ửng hồng, mịn màng của lớp da non đang mọc lên.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc trước sự hồi phục nhanh chóng đến đáng sợ này. Chỉ mới vài tiếng trước thôi, ở đó còn là một v·ết t·hương sâu hoắm, đâm xuyên thủng đùi tôi như xiên tảng thịt chuẩn bị nướng, vậy mà bây giờ nó đã gần như hoàn toàn lành lặn.
Và chợt hiểu ra căn nguyên của vấn đề, tôi ngó lên bờ vai. Vết thương do “hồn ma” gây ra đã liền miệng, co vào những vệt xanh tủa ra, bao phủ. Vậy là thứ virus tôi và Ogris mang trong người chứa mầm bệnh của sự c·hết chóc, nhưng lại là nguồn sống cho sự hồi phục nhanh chóng đến kỳ diệu mà tôi vừa rất ngạc nhiên.
Tôi cảm thấy mình càng lúc càng trở lên tỉnh táo hơn, những cơ bắp giật nhẹ, săn lại rồi nở ra như con kiến càng gồng mình vác những tảng thức ăn nặng gấp mười lần trọng lượng nó. “Hồn ma” đã truyền vào trong tôi thứ gì đó khác nữa, không chỉ là virus của thây ma, mà cả phần nào đó cái khả năng kinh hoàng của nó.
Trong một khoảnh khắc khi cái ánh đèn nhập nhoạng, đầu tôi chợt nhá lên những hình ảnh kinh hoàng về đám người đang hoảng loạn chạy trốn ở nơi nào đó ngập tràn lá rụng. Trong một khoảnh khắc khác, đó lại là đôi bàn tay nhuốm máu vung vẩy ngọn dao giữa khoảng tối mịt mờ của những cống ngầm Harvint... Và cuối cùng, đó là hình ảnh một người con gái xa lạ nhưng thật gần gũi, một người với mái tóc đỏ, xinh đẹp, yêu kiều với đôi mắt đẫm lệ...
Đầu đau nhói và tôi hét lên, gầm rú với tất cả sức mạnh.
“Keng” Tiếng kim khí gẫy vụn, đứt lìa cùng lúc cơn đau của tôi chấm dứt.
Đổ gục xuống sàn đá lạnh, tôi bàng hoàng nhận ra mình vừa giật đứt cái còng thép cứng chỉ bằng tay không. Thở hổn hển trong cái nhìn hoang dại, tôi oằn mình trong cơn t·ra t·ấn của trí não.
Tôi... đã trở thành cái gì thế này...