Chương 3: Cảng Harvint
Trong cái không gian tĩnh lặng và yên ắng như tận cùng của khoảng trống vô bờ này, những sinh vật sống kí sinh trên cơ thể con “quái vật” lúc nhúc chui ra, tự thả mình trôi vào trong không khí, trôi nổi như những cánh hoa sáng trắng, nhỏ li ti cứ cuốn quanh mắt tôi, thu hút tôi, hút hồn tôi vào một thế giới vô cùng của sự quên lãng...
Nếu một ngày mai phải bước đi cô đơn trên con đường mòn chỉ trải dài bằng những mệt mỏi và toan tính. Nếu ngày mai phải khóc cho những giọt nước mắt trôi đi, rửa sạch đau thương và uất hận thì... liệu chăng tôi có đủ động lực và tinh thần để đi tiếp?
...“Tạch, tạch” – những tiếng lạch cạch chợt xuất hiện ngay trước mặt tôi...
Rồi một ánh sáng vàng vàng, chập chờn lóe lên theo tia lửa nhỏ từ một que diêm trên bàn tay thô ráp của người đàn ông có khuôn mặt thật quen thuộc...
- Kael! – Tôi reo lên trong sự sung sướng tột độ.
Và anh đã để yên cho tôi ôm chầm lấy anh, khóc nức nở trong vòng tay anh.
- Em đã làm tốt lắm, Annie! – Anh nói.
Nếu như bình thường, có lẽ anh đã “sạc” cho tôi một trận ra trò. Nhưng lần này thì không, lần này, anh đã ôm lấy tôi vào lòng mà động viên, an ủi...
Tôi không biết mình đã ở đó bao lâu, tôi không biết mình đã ôm anh chặt tới thế nào. Chỉ cho đến khi Kael khẽ đẩy nhẹ, tôi mới giật mình mà rời bờ vai anh. Nhặt khẩu súng săn lên, Kael dí nó vào lòng bàn tay tôi và đỡ tôi dậy.
- Anh không chắc cánh cửa kia có thể cản được bọn thây ma bên ngoài bao lâu, vì thế chúng ta cần tìm thứ gì đó để chặn chúng lại.
Tôi gật đầu đồng ý mà không cần suy nghĩ và cũng chẳng có lí do gì đáng để do dự khi Kael - niềm tin, hy vọng, ánh sáng dẫn lối của tôi đã trở lại.
Kael mỉm cười, anh bước vào căn phòng vừa nãy, lục lọi một lúc và trở ra với thanh củi mục khá to trên tay. Xé vạt áo rồi quấn tròn quanh đầu thanh gỗ, Kael nhanh chóng tạo ra một que đuốc…
“Phực” – Ngọn lửa nhanh chóng nuốt trọn đầu cây đuốc và trải vàng thứ ánh sáng ấm áp... Hành lang chúng tôi đang đứng khá sâu nhưng ánh sáng từ ngọn đuốc cũng đủ để nhìn thấy lờ mờ cho tới tận cuối dãy...
Đá cái xác co quắp của con quái vật sang một bên, Kael giơ cao ngọn đuốc về phía trước, thăm dò. Và thật nhẹ nhõm khi anh nói rằng tất cả đã an toàn...
Bá·m s·át Kael, tôi và anh lùng sục từng căn phòng một trong dãy hành lang ấy, không khó khăn khi có thể nhét kín hai ba lô đầy lương khô và đạn dược. Ấy thế mà vẫn còn dư tới hai thùng chứa rất nhiều đồ ăn, thức uống. Kael đã quyết định giấu chúng vào sau kệ gỗ ở phòng quân dụng để dự phòng, sau khi đã chèn chặt cánh cửa dẫn ra hành lang chỗ chúng tôi bằng những thanh gỗ khá lớn...
Mà rốt cục những sự chuẩn bị kĩ lưỡng ấy cũng chỉ là thừa... Suốt đêm đó, qua tiếng gào thét và rên rỉ từ bên ngoài, tôi có thể đoán ra lũ thây ma đã vây kín tòa nhà, nhưng chúng không hề t·ấn c·ông vào bên trong. Có thể cái mùi nồng nặc của con “quái vật” trong này đã át đi hết mùi người của chúng tôi…
Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng mặt trời đầu tiên ló rạng. Đám thây ma mù trở lại. Chúng bớt gầm gừ và lang thang kéo đi nơi khác...
Vác ba lô nặng trĩu trên vai, tôi và Kael vội vã di chuyển qua địa điểm mới: Cảng Harvint. Trước kia, đó là một khu cảng lớn và sầm uất. Kael hy vọng có thể kiếm được một chiếc thuyền nào đó còn có thể sử dụng được để rời khỏi bán đảo Iberian này. Với số lương thực hiện có, chúng tôi có thể tới được tận miền bắc không chừng. Và với cái lạnh buốt giá ở đó, lũ thây ma chắc hẳn sẽ rất khó để tồn tại.
Dọc theo con phố dẫn ra cảng, cả hai bắt gặp một thây ma, có lẽ là mới bị nhiễm bệnh nên nó dễ dàng phát hiện được ra chúng tôi và ngay lập tức điên dại t·ấn c·ông.
Kael cau mày, buột miệng bật ra một câu chửi thề, điều anh chưa bao giờ làm trước đây.
Cũng chẳng có gì đáng ngại sau đó cho lắm khi Kael đã tặng nó một chém dứt khoát làm văng đi cái đầu vẫn còn gào rú những tiếng ghê rợn bằng chiếc dao rựa của mình, thứ v·ũ k·hí đã kết liễu hàng trăm con như thế. Trước đây tôi gọi anh là “kẻ săn thây ma”. Nhưng sau sự kiện tối qua, lần đầu tiên anh đã đùa rằng từ giờ người ta nên gọi tôi là “khắc tinh của quái vật". Phải, mọi thứ đều có cái giá của nó...
Quãng đường sau đó thật yên bình, yên bình đến lạ lùng. Không một bóng dáng thây ma, thậm chí đến tiếng rên rỉ của chúng cũng tắt lịm. Cứ như thể dãy phố này hôm nay là của riêng chúng tôi. Ừ, kể ra cũng thật thoải mái...
Nếu như trước đây, khi bọn thây ma còn chưa xuất hiện, thì với một người xuất thân ở viện mồ côi như tôi luôn thức dậy với bao lỗi lo toan, phiền muộn. Nào là kiếm việc làm, nào là xin các khoản phụ cấp xã hội, nào là hoàn thành chương trình học tối của đại học Hamster... Nhưng giờ đây, tôi chỉ cần lo tới một điều: tồn tại!
Phải, đôi khi nhìn ra bên ngoài cái mặt xấu ở một góc độ khác cũng đem lại những điều thật thú vị. Lũ thây ma ngoài sự sợ hãi cũng mang tới cho tôi những giản đơn hơn trong suy nghĩ và thanh thản hơn trong cái công việc chính của mình: công việc sống. Không quá phô trương hay cầu kì, cũng bớt đi rất nhiều những thủ tục lãng nhách của cuộc sống và khóa sổ hoàn toàn viễn cảnh cả đời chỉ di chuyển trong hai dãy phố... Một ngày mới của tôi luôn bắt đầu ở mỗi nơi khác nhau và công việc của ngày đó chỉ là đi đi lại lại, ăn và trốn.
Thật buồn cười khi đôi lúc tôi đã chợt nghĩ: có lẽ, cứ như vậy còn tốt hơn...
Rảo bước bám theo Kael khi anh bắt đầu tăng tốc. Ánh mắt anh đăm chiêu rọi thẳng tới tiếng sóng biển rì rào... Tôi có cảm giác rằng từ hôm qua đến giờ, mỗi lúc anh dường như lại mạnh hơn, bền bỉ hơn rất nhiều... Anh di chuyển như thể cái ba lô nặng trĩu trên lưng chỉ là thứ gì đó nhẹ bẫng. Tôi gần như hụt hơi để đuổi theo anh suốt cả quãng đường...
Thật may, cuối cùng chúng tôi cũng tới được bến cảng...
Biển, xanh và yên bình... Những con chim trắng đậu dọc bên bờ và cả trên những chiếc thuyền đã bắt đầu ngả màu mục nát. Kael đảo mắt khắp một vòng và chợt dừng lại khi tia nhìn chiếu thẳng vào một khung cửa sổ trong căn nhà tăm tối bên trên...
- Có chuyện gì vậy? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Nó đang theo dõi chúng ta... – Anh trả lời - Một con thây ma “quái vật”...
- Nó... – Tôi ngó lên nhìn theo hướng của anh - ...em không nhìn thấy gì cả... tối quá... ngoài này lại quá sáng…
- Và nóng nữa... – Kael làu bàu.
Anh lấy tay kéo trễ cái cái cổ áo xuống làm nó rách toang một mảng...
- Anh ghét cái ánh nắng này! – Kael cau mày.
Tôi bàng hoàng nhìn Kael nhưng rồi lại nhanh chóng ngoảnh đi nơi khác để tránh ánh mắt soi mói đáp lại. Rõ ràng, ở Kael... có cái gì đó không ổn...
- Chúng ta cần vào trong tòa nhà... – Kael chỉ vào trạm gác biển, nơi con thây ma vừa này nhìn ra chỗ chúng tôi – chắc hẳn họ còn chìa khóa cho một chiếc tàu cứu hộ nào đó. Ta có thể sử dụng nó để rời khỏi nơi này...
- Nhưng ở đó có... – Tôi vội can ngăn - ...”quái vật”. Em... em... sợ...
Kinh nghiệm tối hôm qua với tôi như thế là quá đủ. Tôi không muốn phải đối mặt với bất cứ con “quái vật” nào một lần nữa...
- Vậy thì em hãy ở ngoài này chờ anh! – Kael nói và rút con dao, bước vào trong ngôi nhà.
Tôi giật mình nhìn theo bóng anh. Anh lạ quá... rất lạ...
- Em sẽ đi theo anh – Tôi chợt nói.
Phải, tôi không muốn mất Kael một lần nữa. Dù chuyện này có liều lĩnh thế nào, nguy hiểm ra sao, tôi cũng phải theo anh...
"Choang!!!" – Nhưng ngay khi tôi còn chưa kịp chạy vào căn nhà thì một tiếng kính vỡ đã nhanh chóng vang lên.
Một thân hình trầy trụa, gớm ghiếc bị hất văng ra ngoài và trở lên nhăn nheo, teo tóp, co giật liên hồi dưới ánh mặt trời. Con dao rựa của Kael đã đâm xuyên qua cổ họng nó...
Chưa đầy vài giây sau, cái xác b·ốc c·háy, khét lẹt...
Kael lạnh lùng bước ra với một chùm chìa khóa trong tay. Đôi mắt anh đỏ sọc những tia nhìn giận dữ. Rút con dao rựa lên, anh vác lại chiếc ba lô của mình và ra dấu hiệu cho tôi đi theo về phía một cầu tàu...
Đó là một con tàu khá nhỏ nhưng phù hợp với hai hoặc ba người. Sơn trắng với dòng chữ đỏ nổi bật: cứu hộ biển, con tàu trông còn khá tốt. Kael đỡ tôi leo lên boong tàu và tra chìa khóa vào ổ...
- Đây là hướng dẫn sơ lược cách điều khiển tàu nhỏ... – Kael chìa về phía tôi một cuốn sách với bìa ngoài đã bám mảng một v·ết m·áu khô, có lẽ anh tìm được bên trong trạm kiểm soát biển - ...em hãy làm theo nó.
- Anh học lái được rồi mà... – Tôi đáp lại.
Tôi ghét phải học những thứ mới mẻ ấy nhất là khi ở đây đã có Kael. Với tôi, mọi thứ anh đều có thể giải quyết...
- Anh không thể! – Kael trả lời.
Có gì đó chợt nhói lên trong tôi, mách bảo tôi một điều gì đó không tốt lành..
- Tại sao? – Tôi hỏi – Anh... anh thông minh hơn em nhiều mà.
Kael bật cười, nụ cười đầy vẻ chua xót...
- Vậy thì anh sẽ không còn thông minh hơn em bao lâu nữa đâu.
- Em không hiểu... – Tôi run rẩy, tôi hoảng sợ... tôi trốn tránh những ý nghĩ đang chợt phát sinh trong đầu... không, không thể nào là như thế...
Kael thở dài, kéo vạt tay áo lên.
Và tôi thất thần, ngã nhoài ra sau khi cố chống tay lên lan can của chiếc thuyền...
Trên tay anh là một vết cắn sâu hoắm, thâm đen và nổi lên vô số những sợi nhỏ tua rua màu xanh đậm quấn lấy v·ết t·hương đang bắt đầu l·ở l·oét...
Anh... đã bị “quái vật” cắn…