Chương 34: Phi trường Harvint
Chương 34: Phi trường Harvint.
Harvint, ngoại ô phía tây...
“Tôi là Kael, Kael Perlingle, bốn ngón.”
Đạp xe suốt gần một tiếng đồng hồ, Shank và tôi cũng đã ra khỏi nội thành Harvint. Những toà nhà cao tầng u ám, nằm san sát đã nhường chỗ cho những khu công nghiệp nằm rải rác, những căn nhà thấp, nhỏ, lọt lỏm giữa các khuôn viên ngập tràn màu xanh của cây cối.
- Kia rồi! – Shank reo lên như vừa tìm thấy cố nhân lâu năm không gặp, khi từ phía xa, một tòa nhà lớn nằm trải dài dọc theo con đường lớn rẽ vào từ đường cao tốc hiện ra – Đó chính là phi trường Harvint!
Tôi gật đầu, thả lỏng dần nhịp đạp, để tự chiếc xe trôi dần theo chiều dốc. Nếu cứ cố sức, tôi sợ mình sẽ lại bắt đầu biến đổi. Càng hạn chế dùng sức mạnh lớn bao nhiêu, cơ thể tôi càng cảm thấy thoải mái như nó vốn phải vậy bấy nhiêu.
- Chúng ta sẽ để xe ở phía ngoài! – Shank nói – Như vậy có gì sẽ tiện cho việc tháo lui hơn.
Vài phút sau, chúng tôi dừng xe phía ngoài phi trường chừng hai trăm mét. Giắt con dao rựa vào bên hông, tôi đeo túi súng lên vai và cùng Shank tiến về phía tòa nhà tiếp đón của phi trường. Đó là một tòa nhà khá lớn hình cánh cung ôm lấy khoảng sân rộng, vắng lặng bên ngoài. Cao bốn tầng và phủ kín bởi những lớp kính màu xanh đậm để chống phản nắng, trông nó không có vẻ gì là đã từng trải qua sự t·ấn c·ông của bầy thây ma trước đó cả.
- Anh từng nói là khi rời khỏi nơi này, nó đã bị bọn xác sống chiếm lĩnh phải không? – Tôi hỏi.
- Phải – Shank trả lời, hạ nòng súng xuống tư thế buông lỏng – Có thể chúng đã đi hết. Ba năm rồi còn gì.
- Dừng lại! – Tôi vội giơ tay ra hiệu.
- Có chuyện gì vậy Kael? – Shank nâng lại khẩu súng.
- Có thứ gì đó di chuyển phía trên tòa nhà… – Tôi nói – Chúng khá nhanh đấy!
- Sao chú biết? – Shank tỏ ra ngạc nhiên – Có thể chỉ là ảo ảnh thị giác.
Tôi nhìn anh, thở dài:
- Em không phải hoàn toàn là người, anh biết điều đó rồi còn gì.
- Ờ ừm... – Shank gật gù đáp trả.
Tôi chợt cảm thấy muốn phì cười trước vẻ mặt hối lỗi của anh. Hẳn Shank cảm thấy mình đã lỡ lời khi lại gợi ra chuyện tôi vẫn mang trong mình virus thây ma.
- Chúng là người hay bọn xác sống? – Shank hỏi để biết thêm tình hình và cũng để lảng đi sự ngượng ngạo khó xử này.
- Em không xác định được vì chẳng thấy thân nhiệt của họ! - Tôi đáp – Đây không phải kiểu nhìn của “hồn ma”. Em chỉ là thấy bóng dáng của họ sau lớp kính.
- Có bao nhiêu tên?
- Mười lăm, có thể hơn. Một số đang di chuyển về phòng phía trong... Có ba kẻ đang chạy xuống theo cầu thang, tay họ hình như đang cầm cái gì đó.
- Cầm cái gì đó à? – Shank tò mò.
Cùng lúc ấy một ánh sáng đỏ nhá lên trên áo anh…
- CẨN THẬN! – Tôi hét lên, nhảy về phía Shank, đẩy cả hai ngã nhào xuống đất, lăn tròn về phía sau một bồn cây lớn.
“Bụp, bụp, bụp...” Những tiếng súng giảm thanh rên đều, kéo theo những lớp đất bắn tung trên mỗi vị trí chúng tôi vừa đứng.
- Cái quái gì thế? – Shank kêu lên – ĐỪNG BẮN! Chúng tôi là người sống!
- “Không là người sống thì các người còn là cái gì nữa!” – Tiếng nói từ phía trong tòa nhà vọng ra đáp trả.
- Vậy sao mấy người còn chưa dừng xả đạn bừa bãi như thế! Điên à? – Shank gào lại.
- “Cút đi! Đừng có hy vọng c·ướp được bất cứ đồ dùng hay thức ăn nào ở đây! Chúng tôi không sợ các người đâu!” – Phía trong nói.
- Bọn họ tưởng chúng ta định c·ướp lương thực – Tôi ngồi thụp xuống, thì thầm với Shank.
Rồi lôi từ trong ba lô một khẩu súng trường dài. Tôi tháo rời nòng súng và báng súng, từ từ giơ lên cho người phía trong xem. Cách đó quả có tác dụng, không một loạt đạn nào bắn ra nữa. Shank toan đứng dậy cùng tôi nhưng anh đã ngừng lại khi thấy tôi lắc đầu ra hiệu.
- Bây giờ em sẽ tới chỗ họ thương thảo, anh thấy tòa nhà kia chứ? – Tôi khẽ hất cằm về phía căn nhà gần cổng, nằm kín đáo sau rặng cây mọc um xùm, đối diện với cửa chính của khu tiếp tân phi trường.
- Ừ, thấy rồi! – Shank đáp – Chú muốn anh làm gì?
- Cầm khẩu súng ngắm và trèo lên nóc của nó, yểm trợ cho em khi cần thiết. Họ sẽ không thấy được anh. Đừng bắn bất cứ ai khi em chưa ra hiệu! – Tôi nói.
Shank gật đầu, cẩn thận nấp mình dưới hàng cỏ cao, bò về phía căn nhà tôi chỉ.
- Tôi muốn thương lượng! – Tôi nói lớn để những người phía trong tòa tiếp tân có thể nghe thấy – Tôi đã tháo súng ra rồi!
- “Người kia đâu?” – Phía trong hỏi lại.
- Trúng đạn! – Tôi đáp – Anh ta c·hết rồi!
Tôi thoáng thấy một trong ba người ở phía cửa kia ngượng ngạo bỏ chiếc mũ phớt xuống, xoay tay lên chiếc đầu hói, rồi hét lên:
- “Tôi rất tiếc! Nhưng là các anh gây sự với chúng tôi trước! Tôi đã nói từ lần trước là đừng có đến đây c·ướp phá của chúng tôi nữa! Chính các anh đã lờ điều đó đi! Và giờ...”
- Tôi không phải là người mà các anh đang nghĩ! – Tôi chợt nhận ra là những người trong tòa nhà kia cũng chỉ đang cố gắng bảo vệ bản thân, họ đã tưởng nhầm chúng tôi là những kẻ nào đó luôn đe dọa họ - Tôi không tới đây để c·ướp b·óc hay lấy đi bất cứ thứ gì!
- “Vậy thì giơ cao tay lên đầu và từ từ lại đây!” – Họ nói.
Tôi gật đầu, nheo mắt nhìn lên bầu trời. Giờ đang ngược nắng, mặt trời rọi thẳng về phía họ, Shank sẽ khó có thể bị phát hiện. Dù cho những người trong kia không có ý hại tôi, đề phòng một chút cũng không hề thừa chút nào. Và tôi tiến lại gần phía họ... Cho tới khi chỉ còn cách bóng râm của ban công đổ ra từ cánh cửa lớn có mấy bước chân, một trong ba người kia đã ra dấu cho tôi đứng lại.
Thận trọng, tôi bỏ hai mảnh của khẩu súng xuống trước mặt, đá về phía họ. Người đàn ông hói đầu tiến tới, nhặt lấy chúng và nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ mà không liếc nhìn tôi tới một lần. Ánh sáng phản chiếu từ đài phun nước và biển quảng cáo treo trên ban công làm tôi sáng lóa lên, ngập trong một màu trắng khó nhận biết. Một vài người khác từ trên tầng bắt đầu kéo xuống với dao, lưỡi hái và cả ống nước thép lăm lăm trong tay. Trai có, gái có, già có, trẻ có. Họ là một tập thể hỗn độn đủ các thể loại, chủng tộc cũng như màu da. Tôi có thể thấy mấy đứa con nít đang dõi cặp mắt tò mò của chúng lên tôi phía sau các lan can tầng trên. Một người phụ nữ đang bế đứa trẻ sơ sinh cũng đặt tầm nhìn dò xét theo tôi... Họ nghi ngờ, cố tỏ ra cứng rắn nhưng lại chỉ càng khẳng định, họ đang sợ tôi.
- Tôi là Frank Benourg! – Người đàn ông hói đầu nói – Anh là ai, đến đây có việc gì?
- Tôi là Kael Perlingle. Hmm... Tôi không biết là kẻ nào đã đè nén các bạn suốt thời gian qua! – Tôi tiếp tục khi thấy không có ai trong số họ có ý định mở miệng cả - Nhưng tôi chắc chắn không phải loại người đó! Tôi tới trong hòa bình! Trong đó... – Tôi chỉ ngón tay về phía tòa nhà của họ - ...có một cuốn sổ ghi địa chỉ của một người. Tôi chỉ cần đọc nó một chút và sẽ đi ngay! Được chứ?
Ba người đàn ông gần tôi nhất bắt đầu đầu trao đổi, họ có lẽ là lực lượng bảo vệ chính cho những người phía trong này. Một lúc sau, người đàn ông với cái đầu hói lên tiếng:
- Nếu anh không đến đây với ý định c·ướp đoạt hay làm khó dễ chúng tôi thì tất nhiên anh sẽ được chào đón. Nhưng... – Ông ta chỉ vào con dao rựa dắt ở hông quần tôi – Anh phải bỏ v·ũ k·hí của mình lại. Chúng tôi sẽ cho anh vào trong và xem bất cứ cái sổ sách nào anh cần.
- Ồ, tôi quên mất! – Tôi gật đầu, tháo con dao và quăng về phía họ.
Hai người đàn ông nãy giờ vẫn chĩa súng chằm chằm vào tôi cũng hạ nòng súng xuống. Và tôi tiến lên, bước vào trong bóng râm của ban công để về phía cửa. Nhưng nụ cười vừa nở trên môi của những người bên trong đã nhanh chóng vụt tắt. Một cô gái tóc nâu với cái mũ lưỡi trai ép chặt trên đầu đột ngột hét lên khi nhìn thấy tôi:
- “Quái vật”! Hắn ta là “quái vật”!
Ngay lập tức các mũi súng chĩa vội về phía tôi, rồi một ai đó, c·ướp cò hay cố ý đã tạo ra một tiếng vang lớn của âm thanh súng lục.
“ĐOÀNG!” Tôi choáng váng, ngột thở và thấy máu mình ứa ra, thấm đẫm cả vùng áo trên ổ bụng. Đầu gối khuỵu xuống sàn, tôi đổ gục sau phát súng. Những vết tua rua xanh trên cổ, trên vai và bàn tay đã khiến bọn họ hiểu nhầm tôi là một thây ma “quái vật”.
- C·hết tiệt! Ai bắn vậy? – Người đàn ông hói đầu, Frank Benourg, hét lên.
Ông ta vội vã chạy về phía tôi với vẻ mặt lo lắng lộ rõ. Và ngay khi ông ta bắt đầu cúi xuống, tôi đã thấy một chấm đỏ hiện lên ngay trên thái dương Frank. Dù rất đau nhưng tôi vẫn phải vội nhoài người dậy, vẫy tay ra hiệu về phía Shank đang nấp. Chỉ chậm chút nữa tôi, chúng tôi đã nổ ra một cuộc tàn sát lẫn nhau không đáng có.
- Tôi... không... phải là... “quái vật” Benourg! – Tôi hổn hển thở, nhọc nhằn nói – Tôi... là... bán... bán... miễn nhiễm...
Cô gái với chiếc mũ lưỡi trai cũng chạy đến bên, khuôn mặt đỏ ửng, ngập nước mắt:
- Tôi... tôi xin lỗi... tôi không cố ý... tôi không cố ý... – Cô ta nói như đang hoảng loạn.
Cơn đau làm tôi không thể nói gì. Ngột thở, tôi ngất lịm không lâu sau đó...