Chương 38: Lấy máu
Lâu đài Hiroth, ngày hôm sau...
Tôi tỉnh dậy khi mặt trời đã lên quá đỉnh vì phải tới gần sáng mới có thể chìm vào trong giấc ngủ sau một đêm dài thức trắng suy nghĩ. Đội cứu hộ cũng chẳng còn mấy việc để làm. Nó bắt đầu chuyển vào trạng thái hoạt động cầm chừng và ngày càng xa rời mục tiêu ban đầu khi tất cả chúng tôi đều rơi vào tình trạng chán nản bởi bầu không khí u ám khó có thể nêu tên trong những ngày này. Bụi tro từ một ngọn núi lửa nào đó bất thần hoạt động trở lại khiến bầu trời lúc nào cũng xám xịt, thâm quầng những khoảng mây đặc quánh và chốc chốc lại đỗ xuống một trận mưa cặn bẩn làm chẳng còn ai muốn thò mặt ra khỏi nhà nữa. Những người sống sót trong thành phố Ethar và các vùng lân cận cũng dường như đã di cư gần hết. Đọc phớt qua những báo cáo của đội cứu hộ suốt hơn một tuần qua, tôi chẳng còn thấy cái tên mới nào được ghi danh vào khu tái định cư. Tất cả đã rơi vào một trạng thái bão hòa và dần đi vào ổn định.
Những người được tôi cử đi điều tra về loại nhện xanh tại Ethar và hiện tượng thây ma di chuyển vào ban ngày ở nơi đó cũng đã trở về với báo cáo không hề dễ nghe chút nào. Họ đỗ tất cả cho việc so sánh giữa thây ma của hai vùng đất Palusian và Iberian, qua đó nói lên hiện tượng của Ethar cũng chỉ bình thường, việc thây ma có khả năng chạy nhanh ngay khi trời sáng là do sự phát triển của virus và loài nhện xanh khổng lồ cũng chỉ là sản phẩm của sự đột biến. Nhưng tuyệt nhiên, trong những báo cáo đó, họ không hề nhắc tới nguyên nhân của sự đột biến ấy. Hơn năm tháng cho một cái báo cáo vất đi, tôi càng có lý do để tin lời của bà Miguera về việc xuất hiện bàn tay của ngài Hiroth đằng sau tất cả những chuyện quái lạ này.
Và chỉ có một cách để xác nhận điều tôi đang mải miết theo đuổi trong sự nghi ngờ: thử máu của ngài Hiroth! Nhưng bằng cách nào tôi có thể làm được điều đó khi xung quanh ông ta luôn có sự bảo vệ cẩn mật. Dù tôi có thể tiếp cận dễ dàng với ông, nhưng việc khiến ông chảy máu ắt hẳn sẽ gây ra sự nghi ngờ và nếu Hiroth thực sự là bán thây ma, tính mạng của tôi cùng tất cả những người tham gia chuyện này sẽ bị đe dọa. Suy đi tính lại mà chẳng tìm thấy phương án nào thực sự khả thi, cuối cùng tôi quyết định phải mạo hiểm sử dụng cách thức đơn giản nhất: trực tiếp lấy máu.
Để làm được điều đó, tôi cần những dụng cụ siêu nhỏ mà có lẽ chỉ Brian mới cung cấp được...
- Lâu lắm mới thấy cô trở xuống đây nhỉ! – Brian mỉm cười trong căn phòng làm việc tại bệnh xá của anh vào chiều hôm đó.
Tôi gật đầu, đáp lại:
- Vâng... Ừm... anh có thể...
- Chuyện gì cô cứ nói đi, chúng ta đâu phải người lạ! - Brian nói khi anh lại bắt đầu cắm cúi vào tập hồ sơ công việc chất đến hàng chồng của mình – Dạo này lắm người bị bệnh lặt vặt quá, tôi e chúng ta làm không cẩn thận có thể sẽ phát sinh ra dịch ở đây mất.
- Anh có thể cho tôi xin một ống tiêm lấy máu cỡ nhỏ của mình được không? – Tôi nói.
Brian chợt dừng việc lật dở những tập hồ sơ lại, ngước mắt ngạc nhiên nhìn tôi:
- Cô có thể xuống thẳng phòng y cụ để lấy mà? Nhưng cô cần nó để làm gì?
- Tôi không muốn nói dối anh, Brian! Thế nên đừng bắt tôi làm vậy! – Tôi đáp – Tôi cần loại ống tiêm nhỏ nhất có thể, nhưng điều này phải làm trong bí mật. Ngay bây giờ tôi chưa thể nói với anh đó là gì...
Brian mím môi, anh trao tôi cái nhìn kì lạ qua cặp kính dày rồi thở dài, Brian nói:
- Thôi được, tôi sẽ giúp cô. Nhưng Annie này...
- Vâng?
- Đừng làm điều gì ngốc nghếch... – Brian tiến tới, thì thầm bên tai tôi – Cô đang bị để ý đấy!
Tôi cố nở một nụ cười, gật đầu đáp lại. Brian tháo cặp kính cất vào trong chiếc blouse trắng, khẽ nói:
- Chờ tôi ở đây!
Rồi anh bỏ đi, ra khỏi phòng làm việc và chỉ trở lại khi chiếc kim phút trên đồng hồ treo tường đã quay thêm được hơn sáu vòng nữa. Lỉnh kỉnh những túi sách lớn bé, Brian cười gượng gạo:
- Tôi cũng đang nghiên cứu mầm bệnh trong chất lỏng loài nhện xanh Ethar thải ra, nó có đôi nét tương đồng với virus của Kael, có lẽ nó có thể giúp ích được phần nào việc chữa trị cho anh ấy... À, còn ống tiêm của cô đây! – Brian chìa về phía tôi một bao ni lông nhỏ - Nó có thể lấy máu mà chỉ gây tê nhẹ cho đối tượng, cùng lắm là như muỗi đốt. Khi cắm vào cơ thể đối phương, hãy bấu nhẹ phần ống tiêm, nó sẽ lập tức hút máu người đó. Hmm... nhưng sau khi lấy máu, cô sẽ cần tôi phân tích nó nữa phải không?
- Anh là người duy nhất có thể giúp...
- Tôi hiểu! – Brian đáp – Vậy hãy đem ống tiêm lại đây sau khi cô làm xong việc của mình.
Tôi gật đầu, nhận lấy túi kim tiêm rồi quay bước ra về. Nhưng khi vừa đến ngưỡng cửa, Brian chợt gọi giật lại:
- Annie! Ừm... có lẽ cô sẽ cần tới cả thứ này nữa! – Brian cúi xuống, loay hoay với cái tủ sắt trong gầm bàn làm việc rồi đứng dậy, chìa ra cho tôi một bịch thuốc nước trong suốt .
- Đây là? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Tetrarium! – Brian đáp – Nó là hoạt chất tôi điều chế từ Tetracaine, Adrenaline và Bicarbonate.
Tôi bật cười ngay cả trước sự am hiểu của Brian. Anh luôn như vậy, kỹ tính và tỉ mẩn, đôi khi nó lại khiến anh trở nên hơi ngốc khi người nói chuyện với mình không phải lúc nào cũng hiểu những gì anh nói.
- Sao cô lại cười? – Brian ngượng ngạo nói.
- Không có gì – Tôi đáp – Vậy... hoạt chất tetrarium này có tác dụng gì?
- À, nó là thuốc gây tê cực mạnh. Điều đặc biệt là loại thuốc này tác động trực tiếp tới vùng da nó tiếp xúc. Nghĩa là một khi cô đổ thứ này lên cơ thể đối phương, dù anh ta hay cô ta có mất máu tới c·hết cũng chưa chắc đã phát hiện ra mình đang b·ị t·hương chỗ nào.
- Thứ này... nguy hiểm thật đấy! – Tôi nhận xét.
- Tôi vốn điều chế nó cho đội cứu thương tác chiến, họ cần loại thuốc này để duy trì sự tỉnh táo ngay cả khi cần tới sự chăm sóc y tế. Cầm lấy, tôi nghĩ cô đang cần nó lúc này.
Đón lấy bịch tetrarium từ Brian, tôi mỉm cười cám ơn anh trước khi quay trở lại tầng gác mái của mình, nơi tôi đã hẹn Jenine để cùng nhau thực hiện hành động liều lĩnh sắp tới...
- Chị lấy được ống tiêm chưa? – Jenine sốt sắng hỏi ngay khi thấy tôi trở về.
Tôi gật đầu, khóa kín cửa lại rồi thả mình xuống chiếc ghế tựa bên cái bàn nhỏ kê gần cửa sổ.
- Chị chắc là chúng ta nên làm điều này chứ? – Jenine lo lắng nói – Em không biết liệu bà Miguera có nói sự thực hay không nữa.
- Chính vì không biết nên chúng ta mới phải thử! – Tôi đáp – Chị hy vọng bà ta chỉ đang cố lừa phỉnh chúng ta, nhưng nếu nó là sự thật, mọi người cần có những chuẩn bị trước khi điều tội tệ có thể xảy ra. Chị cần em hãy bình tĩnh để phối hợp thật tốt với chị lần này.
Jenine nửa cười, nửa mếu ngồi xuống kế bên, gật đầu. Chúng tôi nhanh chóng rà soát lại một lần nữa toàn bộ kế hoạch của mình. Và khi chẳng còn khúc mắc hay lấn cấn nào chưa được giải quyết, Jenine và tôi quyết định tới phòng riêng của ngài Hiroth...
“Cốc cốc!” Tôi chỉ gõ nhẹ lên chiếc cửa gỗ hương bên ngoài căn phòng của ngài Hiroth mà âm thanh hôm nay dường như được tiếp lực, vọng lên nghe thật chát chúa. Jenine và tôi nhìn nhau, gần như nín thở dù đã xác định tinh thần tới mấy lần trước khi bước tới nơi này.
Tiếng lạch cạch vang lên nơi ổ khóa và ngài Hiroth xuất hiện với nụ cười trìu mến quen thuộc:
- Chuyện gì đã đem các cô tới đây vậy? – Ngài Hiroth nói khi đã mời chúng tôi vào trong phòng mình.
Theo thỏa thuận trước, Jenine trả lời:
- Chúng tôi muốn tới để bàn về việc giảm tải nhân lực của đội “giải cứu”. Ngài biết đấy, hiện tại đội cũng không còn nhiều việc để làm cho lắm, sẽ thật phí phạm nếu cứ giữ số lượng nhân lực lớn tới vậy trong đội khi rõ ràng trại định cư của chúng ta còn rất nhiều hạng mục cần người góp sức.
- Ồ... – Ngài Hiroth gật gù khi đang pha trà mời chúng tôi – Vậy các cô có đề xuất gì cho việc phân phối những người đó không? Theo tôi biết, đa phần họ đều do đội “cứu hộ” cứu về... – Rồi chợt bật cười, ngài Hiroth tiếp tục - ...thế nên với họ, Annie thân mến ạ, cô mới là người lãnh đạo cao nhất nơi này, không phải tôi. Việc phân phối nhân lực này tôi không tiện để có thể xen vào, sẽ tốt hơn nếu nó là đề xuất của cô.
- Xin ngài đừng nói vậy! – Tôi vội giải thích – Nếu không có sự hỗ trợ từ ngài, đội “giải cứu” vốn không thể tồn tại và làm được gì cho khu tái định cư này. Với chúng tôi, ngài luôn là chỉ huy tối cao. Nhưng dù sao thì họ cũng đã làm việc với chúng tôi một thời gian, vì vậy tôi nghĩ chúng tôi có những hiểu biết nhất định về khả năng của họ. Jenine sẽ đưa cho ngài xem bản dự thảo về việc phân phối người này.
Jenine gật đầu, đem tập bản thảo chúng tôi chuẩn bị trước đó để lên mặt bàn làm việc, thu hút sự chú ý của ngài Hiroth trong khi tôi vội vã rút túi dung dịch Tetrarium ra khỏi ống tay áo đổ đầy vào cốc trà của mình. Ngài Hiroth cẩn trọng đọc kỹ tập bản ghi tên tuổi và đánh giá về từng người trong đội giải cứu, không hề để ý Jenine bên cạnh đang khá lúng túng, mồ hôi đổ tòng tòng dù nhiệt độ trong phòng cũng hề cao. Thật khó để tin một người đàn ông đáng mến, luôn được biết tới với tính cách trung hậu như ngài Hiroth lại có thể là một bán thây ma máu lạnh. Tôi lắc đều li trà, rồi hít sâu để lấy can đảm, tiến về phía bọn họ.
- Ừm... tôi thấy cơ cấu phân phối lại thế này có vẻ hợp lý đấy! – Ngài Hiroth bất chợt nói làm tôi giật nảy mình, suýt đánh rơi tách trà – Nhưng hình như là thuyên chuyển hơi nhiều người.
- À vâng... – Tôi vội đáp – Chúng tôi nghĩ đội giải cứu hiện tại chỉ cần vài người thường trực là đủ, ngoài đó cũng không còn mấy ai chưa vào khu tái định cư của chúng ta nữa.
Rồi liếc nhìn Jenine, tôi nháy mắt ra hiệu. Jenine thở dồn dập, khe khẽ lắc đầu. Cô bé đang khá lo sợ trước việc chúng tôi đang định làm. Nhưng bây giờ không phải là lúc có thể bỏ cuộc. Ấn lấy tách trà một cách cương quyết vào tay Jenine, tôi đẩy cô tới cạnh ngài Hiroth.
- Jenine cô ấy sẽ giải thích rõ hơn về... – Tôi bất chợt đẩy mạnh lưng cô bé - Ối! Jenine! – Tôi giả bộ quát lên – Sao cô không cẩn thận gì hết vậy!
- Không sao, không sao... – Ngài Hiroth vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, đi kèm nụ cười nhân hậu tới lạ lùng dù cả ống tay áo đã ướt đẫm bởi nước trà đổ vào.
Jenine luống cuống bỏ cái tách lên trên mặt bàn rồi lùi lại phía sau tôi. Tôi cố nén lại sự sợ hãi trong mình, bước vội tới, lôi cái khăn tay phủ kín ống tiêm nhỏ, vồn vã lau ống áo của ngài Hiroth. Và trong khi ông còn đang mải mỉm cười, cất lời an ủi Jenine vẫn chưa hết lúng túng, thì tôi đã đánh liều cắm nhẹ kim tiêm lên trên tay ông. Tất cả những việc còn lại phải làm là chờ ống tiêm hút về lượng máu cần thiết.
“Còn ba vạch máu” – Tôi thoáng nhìn vào trong cái thước đo trên ống kim tiêm.
- Đôi khi tôi cũng hay bất cẩn như vậy đấy! – Tiếng Hiroth ù ù bên tai tôi không rõ.
“Còn hai vạch máu” – Tôi vẫn tiếp tục theo dõi.
- Không vấn đề gì đâu, đừng lo lắng như thế, tôi cũng hậu đậu lắm... – Ngài Hiroth tiếp tục nói.
“Còn một vạch nữa thôi!” – Tôi mừng thầm.
“Cạch” Nắm đấm cửa xoay tròn và ai đó bước vào bên trong.
“Đầy rồi!” – Tôi reo thầm.
Nhưng nhanh chóng sau đó là thái độ chưng hửng khi ngài Hiroth đột ngột rút tay về để đón lấy tập tài liệu được người cận về vừa bước vào đem tới. Ống tiêm tí hon tôi vẫn chưa kịp rút ra khỏi tay ông, còn lủng lẳng bám vào trên da và chỉ được che phủ bởi lớp ống tay áo mỏng manh bên ngoài. Tôi đưa mắt nhìn Jenine khi cả hai đứa đã gần như c·hết đứng. Tim đập hơn cả trống dồn, tôi bàng hoàng nhận ra mình đang trong tình thế vô cùng oái oăm, nguy hiểm.
- Chị Annie... – Jenine run rẩy thì thào.
- Giữ bình tĩnh!– Tôi cố tỏ ra can đảm - Chúng ta sẽ rời khỏi đây... – Và lớn tiếng, cốt để cho ngài Hiroth nghe thấy, tôi nói - Ừm... nếu ngài đang bận việc, chúng tôi xin phép đi trước.
Ngài Hiroth ậm ừ rồi phẩy cánh tay không cầm tài liệu, cũng là cánh tay còn cắm chiếc kim tiêm, đồng ý. Chúng tôi cúi chào rồi vội vã bước về phía cửa. Nhưng ngay khi vừa đặt tay lên nắm đấm, thì tiếng ngài Hiroth chợt vang lên làm cả hai c·hết điếng:
- Khoan đã, Annie!
Tôi bàng hoàng quay lại và nhận ra ngài Hiroth đang nhìn chằm chằm vào ống tay áo mình. Mặt Jenine tái mét, cắt không còn giọt máu, loạng choạng tì vào bên cửa.
- Cô quên cái này! – Ngài Hiroth tiếp tục nói, giơ cánh tay còn dắt cái khăn tay của tôi.
Thở phào nhẹ nhõm như người sắp c·hết đ·uối lại vớ được phao, tội vội vàng tiến tới, vờ lấy cái khăn mà rút luôn ống kim tiêm còn cắm trên tay ông. Ngài Hiroth mỉm cười, không nói gì nữa, để mặc chúng tôi rời khỏi phòng mình...
- C·hết mất thôi! – Jenine kêu lên bên ngoài đại sảnh – Em suýt vỡ tim ra mất!
- Chị thì chắc không vậy? – Tôi tiếp lời – Bây giờ chị sẽ đem mẫu máu của ngài Hiroth tới cho Brian. Trong thời gian này, em hãy bí mật chuẩn bị đường rút của chúng ta trong trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
- Nếu... nếu anh Brian xác nhận mẫu máu có... có virus thây ma. Chị... chị định làm gì? – Jenine ngập ngừng bên lối rẽ vào khu bệnh xá.
Không suy nghĩ, cũng chẳng để ý khuôn mặt Jenine đã tái đỏ thế nào, tôi siết chặt bàn tay, thẳng thắn trả lời:
- Giết ông ta!