Chương 40: Ikarim
Iberian, phòng thí nghiệm virus Harvint V
- Ông là ai? – Tôi nói khi đã được người của Vanstine đưa xuống xe tải, đối diện với người đàn ông trong bộ đồ bác sĩ đang đứng bên cạnh con quái vật “bé bự”.
- Tôi là Carrick Robson, người phụ trách nơi này! – Ông ta trả lời – Lâu lắm rồi mới gặp lại anh.
- Ông chính là người đã cứu tôi trước đây? – Tôi hỏi.
- Ồ không... – Robson lắc đầu – Trưởng phòng Lionhart mới là người cứu cậu. Tiếc là sau một sự cố nhỏ xảy ra ở đây, ông ấy cũng đã m·ất t·ích cùng một vài mẫu vật của chúng tôi.
“Lionhart? Đó là cái tay đã đã viết bức thư kia à?” – Tôi thầm nghĩ.
- Vậy các ông muốn gì ở tôi?
Robson gãi cằm, vẫy tay ra hiệu cho mấy tay súng của ông tước đi v·ũ k·hí của nhóm Vanstine rồi mới nói riêng với tôi:
- Tổ chức muốn anh gia nhập!
- Tổ chức? Tổ chức nào? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Ở đây không tiện nói! – Ông Robson đáp – Hãy vào trong rồi tôi sẽ nói rõ với anh.
Rồi ông ta lập tức quay vào, bỏ lại “Bé bự” bên ngoài với đám người của Vanstine đang co ro, lo s·ợ c·hết kh·iếp trên hai chiếc xe tải. Tôi gật đầu, bước theo Robson tiến vào bên trong dãy hành làng u ám, vương mùi kháng sinh nồng nặc và chỉ chập chờn thứ ánh sáng màu xanh phát ra từ mấy chiếc đèn neon treo lủng lẳng trên các giá đỡ. Khắp các bức tường trầy xước là những vết rạch dài, sâu hoắm như thể ai đó đã từng chủ ý p·há h·oại nơi này. Chốc chốc lại có một nhúm bụi xi măng rụng xuống kèm theo tiếng đèn điện kêu lẹt xẹt bủa vây từ đủ góc nhà.
- Có quá nhiều thứ hỏng hóc! – Ông Robson giải thích – Chúng tôi đã cố sửa, nhưng rồi thì nó lại tiếp tục hỏng. Giờ thì chẳng còn đồ để mà thay thế. Cứ vá chằng vá đụp mọi thứ, dùng được đến khi nào thì dùng.
Tôi không đáp, tiếp tục di chuyển nhưng vẫn để ý xung quanh để ghi nhớ hoạt động thường lệ của những người làm việc trong này và vạch ra đường thoát cho mình khi lát nữa thôi có thể sẽ xảy ra một cuộc đọ súng khá lớn...
Robson dẫn tôi đi sâu vào bên trong, xuống dưới cả một cái cầu thang xoắn han gỉ và chỉ dừng lại khi cả hai đã vào một căn phòng yên tĩnh, sơn độc một màu trắng với bộ bàn ghế trơ trọi, nằm lọt lỏm giữa không gian rộng lớn của căn phòng. Yêu cầu mấy tay bảo vệ với súng ống ở lại bên ngoài, Robson vẩy tay, ra hiệu cho tôi ngồi xuống một cái ghế, còn ông ta ngồi xuống chiếc còn lại.
- Bây giờ ông đã có thể nói được chưa? – Tôi lên tiếng hỏi.
Carrick Robson gật đầu, bấu nhẹ các đầu ngòn tay vào nhau và bắt đầu nói:
- Trong thời gian anh rời khỏi đây, chắc hẳn anh đã cảm thấy những biến đổi khác lạ trong cơ thể mình phải không?
- Phải! – Tôi đáp – Và nguyên nhân của chuyện đó là gì?
- Tôi biết chuyện này là rất khó tiếp nhận... – Robson ra điều khó nói – Nhưng anh thực ra... đã không còn là một “con người”. Kael, anh là bán thây ma!
Tôi không thể kiềm chế, đột nhiên phì cười rũ rượi. Và thoáng thấy cái vẻ mặt ngạc nhiên, ngơ ngác của Robson, tôi liền giải thích:
- Tôi tưởng ông có thể đưa ra chuyện gì mới mẻ hơn chứ! Việc đó không phải là bây giờ tôi mới biết! Chúng ta hãy vào vấn đề chính đi! Tổ chức đứng sau các ông là gì? Tại sao họ muốn tôi gia nhập?
Robson nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản. Ông tựa tay vào bên thành ghế, trả lời:
- Đó là tổ chức tụ họp những người như chúng ta, Kael! Thế giới này đã không còn thuộc về “con người”! Chúng ta chứ không phải họ hay bọn thây ma ngu độn ngoài kia, mới nên nắm quyền thống trị.
- Khoan đã! – Tôi ngạc nhiên, ngắt lời – Ông nói... những người như “chúng ta”? “Chúng ta” nào ở đây?
- “Bán thây ma”! – Robson đáp – Chúng ta là bán thây ma, Kael ạ! Chúng ta bất tử với thời gian, không bị chi phối bởi bệnh tật và sau tất cả chúng ta vẫn còn trí thông minh của “con người”! Người của chúng ta phủ kín mọi nơi, nắm mọi vị trí quan trọng trong các cộng đồng xã hội mới. Chúng ta là lực lượng ưu tú mới để nắm quyền chỉ huy thế giới! Và anh, Kael, anh là chìa khóa cho sự thành công của chúng ta!
- Tôi? Tại sao lại là tôi?
- Phải! Anh là người duy nhất từng thành công trong việc hòa hợp một cách hoàn hảo với hoạt chất Ikarylla! – Đôi mắt Robson sáng rực lên khi nói về điều này – Hoạt chất Ikarylla là kháng thể nhưng cũng là chất kết dính virus với ADN của con người. Tất cả những thử nghiệm trước đó của chúng tôi đều chỉ tạo ra một loại kháng thể quá mạnh, nó hoặc là chỉ đủ giữ cho những bán thây ma như tôi có thể suy nghĩ và kiểm soát hành động, hoặc đơn giản là chỉ tạo ra những cái xác sống ngu độn biến dị như “Bé bự” ngoài kia mà anh đã thấy. Nhưng Kael, anh thì khác! Chúng tôi vẫn chưa thể biết bằng cách nào anh lại có thể kết hợp hoàn hảo đến như vậy với Ikarylla. Anh không những có thể kiểm soát bản năng mà thậm chí còn tiếp nhận được năng lực của các dạng thây ma khác thông qua tiếp xúc với virus của chúng. Chúng tôi đã thử tới sáu dạng virus trên anh và tất cả đều không khiến anh biến đổi. Điều đó không phải rất ấn tượng sao? Với anh, chúng ta có thể tìm ra phương pháp kéo dài và tăng cường sức mạnh cho mỗi cá thể “bán thây ma” đồng thời củng cố lực lượng cho tổ chức.
Tôi nhìn xuống chiếc còng sắt trên tay mình, nhếch mép cười:
- Nói tóm lại là ông muốn tôi trở lại làm vật thí nghiệm cho các ông tiếp tục nghiên cứu thôi phải không?
- Ồ... không hẳn như vậy, Kael! – Robson vội nói – Chúng tôi chỉ cần một ít máu và các mô để nghiên cứu khi cần thiết! Còn lại anh vẫn hoàn toàn được tự do. Tổ chức muốn anh trở thành biểu tượng cho thời kỳ mới của giống loài tiến hóa chúng ta!
- Vậy tổ chức đó tên là gì? Và ai là người đứng đầu? – Tôi thăm dò.
Robson tỏ ra khá vui mừng khi ông ta nghĩ rằng mình đã thuyết phục được tôi nên lập tức trả lời:
- Ikarim! Chúng ta là Ikarim! Và lãnh đạo tối cao, đó là... – Robson đang nói thì chợt ngưng lại, trong một tích tắc ánh mắt ông ta khẽ liếc nhìn tôi thăm dò - ừm... có lẽ vị lãnh đạo tối cao đó anh sẽ có dịp gặp sau, luật lệ của tổ chức không cho phép tôi được nhắc tới tên của bất cứ ai trong “hội đồng điều hành”.
Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm về Ikarim để tránh sự nghi ngờ đang dấy lên của ông Robson.
- Nhưng còn một chuyện tôi phải nói với ông! – Tôi đổi chủ đề.
- Chuyện gì vậy?
- Gần đây tôi đã tiếp xúc với virus của một loại thây ma mới. Nó có lớp nhầy tiết ra khiến cơ thể trong suốt. Và nếu như ông nói tôi có thể hòa hợp với kháng thể Ikarylla. Vậy tại sao tôi lại có cảm giác mình đang dần dần bị biến đổi?
- Hmm... – Robson gãi cằm – Hơi lạ một chút nhỉ. Để kết luận được chính xác thì chúng tôi phải làm xét nghiệm cho anh. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì kháng thể Ikarylla đang dần hết tác dụng. Thường nó chỉ có khoảng thời gian hiệu lực từ ba đến sáu tháng. Anh đã rời khỏi đây khá lâu mà không được tiêm liều mới. Có lẽ điều đó đã làm kháng thể yếu đi... Đừng lo, chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp anh. Đổi lại, tôi cần anh tin tưởng và trung thành với tổ chức!
Tôi mỉm cười, nhìn chăm chăm vào Robson, nói:
- Ông biết đấy! Tôi đã có những câu trả lời mình cần.
- Ý anh là sao? – Robson ngạc nhiên.
“Rắc” Cái còng tay khóa hờ bị tôi bẻ bật ra. Robson còn đang ngơ ngác thì tôi đã nhanh chân lao tới, bóp chẹt cổ họng ông ta.
- Bây giờ thì làm chính xác những gì tôi yêu cầu hoặc tôi sẽ bẻ gãy cổ ông ngay đấy! – Tôi nói.
Carrick Robson trợn tròn mắt nhìn tôi nhưng không dám cãi lời. Dù có là bán thây ma hay gì đi chăng nữa thì chỉ cần có ý chí, tự nhiên cái phần ham sống của con người luôn được thể hiện. Và đưa ông ta đến gần chiếc cửa gỗ, nơi bên ngoài kia là hai tay súng cảnh vệ vẫn còn đang mải mê tầm phào những chuyện trên trời dưới đất, tôi yêu cầu Robson gọi bọn chúng vào. Hai tên cảnh vệ không mảy may nghi ngờ, lần lượt nối gót nhau bước vào bên trong...
“Bộp!” Tên đầu tiên lĩnh ngay một cú đạp vào ổ bụng của tôi, ngã rạp xuống đất. Tên thứ hai cũng chẳng kịp phản ứng đã bị tôi khóa tay, chặt mạnh vào gáy, b·ất t·ỉnh tại chỗ. Tước lấy cây súng của hắn, tôi dùng báng súng đánh ngất tên đầu tiên đang lồm cồm bò dậy.
- Bây giờ, hãy đưa tôi tới nơi chứa kháng thể Ikarylla! – Tôi nói với Robson, đang đổ mồ hôi nhễ nhại sau khi chứng kiến hai cảnh vệ của mình bị hạ gục nhanh chóng – Tôi muốn đem tất cả chúng đi!
- Anh... anh không thể làm vậy! – Robson lắp bắp – Tổ... tổ chức... sẽ săn tìm anh... Anh không thể... thể thoát được đâu!
- Ngậm miệng lại và đừng để tôi phải bắn nát sọ ông! – Tôi gắt lên, dí khẩu súng vào đầu Robson – Giờ thì đưa tôi đến chỗ đó, mau lên!
Thái độ hung hãn tôi luôn khó chịu nay lại được chính tôi thể hiện. Càng lúc tôi càng cảm thấy mình thay đổi đi rất nhiều. Không phải bởi virus, cũng chẳng thể đổ lỗi cho hoàn cảnh, chỉ đơn giản là bản thân tôi đã không còn chống lại được sự thích ứng trong xã hội mới tất yếu phải tuân theo. Robson dù không muốn nhưng cũng chẳng thể phản kháng khi tôi cứ áp sát, dí khẩu súng kè kè vào lưng, ép ông ta dẫn mình tới một căn phòng khác cũng trong căn hầm này, nhưng ở sâu hơn vào tận cùng phía những máy phát điện đang rộn rã chạy tưng bừng.
- Nó đây! – Robson nói trước một cánh cổng với vòng quay tròn được thiết kế để ép chặt những dãy mã số nằm quằn mình quanh nó.
- Mở nó đi! – Tôi ra lệnh.
Robson thở dài, lảm nhảm câu gì đó nhưng tôi không thể nghe rõ. Một lúc sau, ông ta cũng làm cái vòng chuyển động. Nó rực lên thứ ánh sáng xanh từ những bóng đèn nhỏ nằm ở mặt trong rồi từ từ quay tròn theo ngược chiều kim đồng hồ rồi dừng lại khi những đèn đỏ phía cao trên cùng cánh cửa bắt đầu nhấp nháy.
Những tiếng “ù ù” ngân dài kèm theo tiếng kẽo kẹt tới đinh tai khi cánh cửa tự động mở ra, phả từ trong nó một luồng khói nửa trắng nửa xanh nghi ngút. Robson dùng ống tay áo quạt đi mấy cái, xua cho làn khói tan dần, mở ra một dãy các kệ thép bên trong với vô số chai lọ được kê trên đó. Robson chần chừ một lúc rồi cũng dẫn tôi tới dãy kệ bên tay phải, nơi có một hàng những ống thủy tinh chứa trong nó thứ chất lỏng màu đỏ tía, chốc chốc lại sục lên những bong bóng tỏa khí màu xanh nhạt. Bên ngoài mỗi lọ đều được khắc đậm dòng chữ in chìm khá rõ: “Ikarylla”!
- Ngay khi anh đem những thứ này ra khỏi nơi đây... – Carrick Robson lại bắt đầu – Anh sẽ chính thức ký vào án tử của mình đấy. Tổ chức Ikarim không đơn giản chỉ là một nhóm “bán thây ma” đâu! Kael, chúng tôi có hàng nghìn người! Anh không thấy thật ngớ ngẩn khi từ bỏ vị trí quan trọng hiện tại của mình, vị trí có thể sẽ đưa anh lên tới tầng lớp lãnh đạo, thậm chí là lãnh đạo tối cao sau này chỉ vì chút bốc đồng hiện tại hay sao?
- Nghe này, Robson! – Tôi nói – Tôi cóc quan tâm cái tổ chức c·hết tiệt của các ông là gì và lớn mạnh ra sao. Nhưng tôi thề rằng nếu nó có ý định gây hại cho tôi hay những người xung quanh, thì tôi nhất định sẽ tìm và tiêu hủy nó đến cùng! Còn bây giờ, cho hết tất cả những ống nghiệm này vào thùng bảo quản cho tôi. Và nhấc cái bộ đàm của ông lên, ra lệnh thả hết người của Vanstine ra, tôi muốn họ có thể vào đây để chuyển những thùng bảo quản này đi!
- Nếu anh đã chọn lựa con đường này... – Và Robson rút bộ đàm, liên hệ với bọn lính ở bên ngoài – ờm... gọi vài tên trong số chúng vào trong đây, còn lại thả cho đi.
Rồi nhìn tôi thăm dò, Robson vừa sắp xếp các lọ Ikarylla vào một thùng nhựa lớn, vừa hỏi:
- Anh định thoát khỏi đây kiểu gì khi người của tôi sẽ sẵn sàng xả đạn vào anh nếu thấy anh đem bất cứ thứ gì ra khỏi tòa nhà này? – Đột nhiên bật cười, Robson nói tiếp – Đừng nghĩ đe dọa tôi thì họ sẽ không bắn. Những người lính đó được đào tạo để bảo vệ lợi ích của tổ chức Ikarim, không phải tôi.
- Tôi tự có cách của mình! – Tôi lạnh lùng đáp lại.
Mấy phút sau, vài người khác, trong đó có cả Vanstine kéo vào bên trong căn phòng chứa hóa chất cùng bốn tên cảnh vệ áp giải phía sau. Chúng ngạc nhiên nhìn Carrick Robson đang loay hoay đóng lại thùng nhựa bảo quản. Rồi chợt nhận ra khẩu súng tôi đang lăm lăm trên tay, bốn tên cảnh vệ lập tức giương súng chĩa về phía tôi. Nhưng người của Vanstine đã nhanh hơn. Họ gọn gàng kết liễu bọn cảnh vệ ngay khi chúng mất cảnh giác, chỉ tập trung chú ý về phía tôi.
- Vanstine, tôi có chuyện cần nói với ông... – Tôi lên tiếng.
***
Carrick Robson bị bịt chặt miệng bằng chiếc giẻ do người của Vanstine nhét vào. Một người trong số họ đẩy ông ta tiến về phía trước, để hai người người khác lệnh khệnh khênh thùng bảo quản đi theo phía sau. Carrick Robson tỏ ra khá kích động, ông ta dùng dằng, cố thoát khỏi sợi dây trói chặt người mình nhưng rồi lại bị mũi súng dí sát vào lưng làm cho im bặt.
- Bỏ hết v·ũ k·hí xuống và mở cổng ra nếu không chúng tôi sẽ g·iết ông ta! – Người của Vanstine hét lên.
Đám lính canh trên các cửa sổ tòa nhà đang chĩa nòng súng hướng ra khoảng sân rộng ngập ngừng, liếc mắt nhìn nhau phân vân. “Bé bự” gầm gừ nhìn Robson, nhưng trước cái lắc đầu ngao ngán của ông ta, nó đành lùi lại, ép mình vào mảng tường đổ nát quen thuộc. Kéo theo hành động đó của nó, đám cận vệ cũng bắt đầu buông súng xuống chân, hoang mang nhìn Robson cùng chiếc thùng bảo quản bị đưa dần tới chiếc xe tải đã nổ máy sẵn ở ngay gần cổng. Người của Vanstine tỉnh táo hẳn lên khi đến được gần chiếc xe. Họ hoan hỉ chuẩn bị thoát ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Đoàng!” Một tiếng súng rát đanh đột ngột vang lên. Carrick Robson gục xuống với vết đạn găm sâu trên trán.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Ba người còn lại của Vanstine cũng cùng chung số phận. Họ không kịp phản ứng trước những đường bắn nhanh như đ·iện g·iật bất thần xuất hiện. Một sát thủ lạnh lùng trong bộ comple đen bước ra từ căn nhà chính giữa đã hành quyết họ. Mặt hắn lạnh như băng, nhìn lướt qua cái xác của trưởng phòng thí nghiệm virus không chút cảm giác rồi dừng lại trước thùng bảo quản chất kháng thể nằm lăn ra giữa vũng máu.
“UỲNH!!!” Cùng lúc ấy một t·iếng n·ổ lớn vang lên từ mé nhà bên phải, đi kèm đó là khói bụi sộc lên mù mịt. Tên sát thủ lần đầu tiên xuất hiện một vết nhăn trên khuôn mặt vô cảm. Hắn lập tức chạy tới bên chiếc thùng nhựa, mở tung nó ra rồi chợt gầm giận dữ lên khi nhận ra trong đó chỉ là chiếc đồng hồ nhỏ gắn trên một khối pháo khá lớn. Tung chân đá nhanh như cắt, khối thuốc nổ văng đi, phát tác, thổi tung một hàng cây leo và mảng tường lớn nơi nó dất vào. Tên sát thủ nhắm nghiền đôi mắt, suy tính rồi lại bỏ vào phía trong căn nhà trung tâm, sau khi phả ra mấy lời trầm trầm, lạnh lẽo tới bán thây ma “Bé bự”:
- Giết hết bọn chúng! Lấy lại Ikarylla!
“Bé bự” rú lên thích thú, nó nhằm thẳng hướng t·iếng n·ổ ban đầu, lao tới.
***
- Xin lỗi vì phải hy sinh vài người của ông! – Tôi nói khi đã yên vị trên chiếc xe tải còn lại, đậu ở ngay phía sau mạn phải tòa nhà, nơi chúng tôi vừa gây ra v·ụ n·ổ để mở thông một con đường trốn thoát.
- Cậu độc địa hơn tôi nghĩa nhiều đó, Kael! – Vanstine lầm rầm nhưng không hề che giấu được sự thích thú lộ rõ trên khuôn mặt bóng nhẵn của ông ta – Lần sau nếu muốn bỏ lại ai thì cứ nói, đừng lặng lặng mà đem tôi làm vật tế thần đấy! – Lão bật cười.
Tôi không đáp, yên lặng nhìn về phía phòng thí nghiệm. Khi làn khói do v·ụ n·ổ cuốn bụi gần tan, tôi và những người khác trên chiếc xe này mới bắt đầu cởi bỏ những chiếc dây đeo cuốn quanh thân người, buộc đầy trên đó thứ hóa chất màu đỏ tía, kháng thể Ikarylla.
Từ đằng xa, tiếng “Bé bự” bắt đầu gầm lên, vọng lại...