Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 6 : Miễn nhiễm




Chương 6 : Miễn nhiễm

...Sáng sớm hôm sau, khi bình minh bắt đầu ló rạng và ánh mặt trời le lói xiên qua khe cửa sổ mà chiếu lên cặp mắt vẫn còn đang nhắm nghiền, tôi chợt giật mình tỉnh giấc.

Nâng tấm rèm thưa lên, tôi ngó ra bên ngoài... Bầy thây ma đã trở lại những ngóc ngách, những căn nhà tối tăm quen thuộc của chúng...

“Cạch! Cạch!” – Tiếng cửa gỗ của căn phòng tôi ở bất chợt rung lên.

“Lily” – Tôi sực nhớ ra cô bé.

Suốt đêm qua và kể từ lúc cô bé bị cắn, bị săn đuổi có lẽ cũng đã phải được gần hai bốn tiếng, thời gian đó đủ để một người bị cắn phát bệnh và hoàn tất sự biến đổi thành thây ma nếu ở Iberian. Nhưng còn ở đây, xứ lạnh giá Ethar này thì sao? Tôi không biết và không còn cách nào khác để biết ngoài việc tự mình đi xem xét...

Ôm lấy cây súng của mình, tôi thở dồn dập, đặt tay lên nắm đấm cửa...

“Nếu cháu biển đổi, cô hãy bắn cháu. Cháu không muốn là một trong số chúng!” – Tiếng nói của cô bé vang lên trong đầu tôi...

Nhắm mắt để nuốt vào dòng lệ đang khẽ tuôn trào. Tôi phải làm điều cần làm, nếu nó đã xảy ra.



“Thr...” – Tôi giất mạnh cánh cửa làm Lily ngã nhào xuống trước... Khẽ kêu một tiếng vì giật mình, rồi cô bé lúi húi cúi nhặt lại một cái hộp mà tôi có thể nhận ra nhãn “thịt bò hầm” ghi trên đó. Tôi chợt nghẹn ngào và cảm thấy vô cùng hổ thẹn...



Để vội khẩu súng lên bàn trang điểm gần đó, tôi đỡ Lily đứng dậy. Cô bé vẫn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra .

- Cháu đem đồ ăn sáng đến cho cô... – Lily nói.

- Cám ơn cháu nhiều – Tôi trả lời...

Cô bé lắc đầu, duyên dáng khoe chiếc váy hồng xinh xắn của mình.

- Ôi đẹp quá...

- Mẹ cháu may hồi trước đó, giờ vẫn vừa nè... Đẹp quá cô nhỉ...

- Ừ... thế bố mẹ cháu đâu?

Tôi dừng lại ngay lập tức. Tôi đã thật quá vô tâm khi đề cập đến một việc mà lẽ ra không nên lỡ lời...

- Cô xin lỗi – Tôi vội nói...

- Không sao mà... – Lily đáp - ...Họ c·hết cả rồi – Lily nói với một thoáng buồn trên khuôn mặt bé nhỏ - ...họ bị cắn và... người ta đã g·iết họ...



- Những người sống à?

- Vâng... những người sống... họ có lúc còn tàn bạo hơn cả thây ma... – Cô bé trả lời, đôi mắt nhìn xa xăm...

Tôi nghẹn lời, ôm Lily vào lòng mình. Cuộc sống đã khiến cô bé có những suy nghĩ thật già dặn... Phải, người sống, biết đâu chừng còn tàn bạo, dã man hơn cả bầy thây ma vô thức, vì ít nhất... chúng cũng không g·iết đồng loại của mình...

Thở dài, tôi bế Lily ngồi lên chiếc ghế gỗ trong phòng.

- Cô cần xem vết cắn của cháu - Tôi nói.

Lúc này, tôi biết rằng mình cần làm một cái gì đó thực sự có ý nghĩa hơn là chỉ ngồi đây và chờ thời gian gây ra sự biến đổi. Dù không chắc có thể thay đổi được gì hay không nhưng tôi cũng phải cố gắng, cố gắng bằng tất cả sức lực, trí tuệ của mình...



Lily ngoan ngoãn kéo cao ống tay áo và hướng mu bàn tay bị cắn về phía tôi.. Tôi nhìn cô bé, gật đầu rồi cúi xuống, xem xét bàn tay bé nhỏ...

- Thật lạ... – Tôi vô thức thốt lên.



Không giống với Kael hay những người từng bị cắn bởi thây ma khác, vết cắn của Lily không thâm tím lại, hay nổi xanh lên, cũng chẳng có những tua rua nhầy nhụa bao bọc lấy v·ết t·hương. Ở đó chỉ là một vết bầm nho nhỏ và những vết hồng hồng của lớp da non mới mọc… Chúng hoàn toàn chỉ như một vết cắn bình thường.

- Cháu có chắc mình bị một thây ma cắn? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

Lily gật đầu, đáp lại:

- Dạ, đúng mà. Lúc ấy con thây ma ấy đang... ăn thịt... một ai đó – Cô bé rùng mình khi nói tới đây - ...và nó thấy cháu, nó t·ấn c·ông cháu và cắn cháu... Những người còn sống khác đã đến kịp và b·ắn c·hết nó... sau đó... họ săn đuổi cả cháu.

- Thế thì lạ lắm ấy... – Tôi nói và khẽ kéo mi mắt của cô bé lên - Không có cả sọc xanh... Cháu chẳng có vẻ gì là bị nhiễm bệnh cả.

- Thật không cô? – Lily reo lên, đầy hy vọng.

Tôi chợt thấy thật hối hận, lỡ như phỏng đoán của tôi là sai, lỡ như những kiến thức hạn hẹp của mình về thây ma là không đúng thì hẳn Lily sẽ thất vọng đến chừng nào.

Nhưng mũi tên đã bắn đi thì không thể thu hồi lại được. Mà cũng có lẽ, Lily là một người không chỉ miễn nhiễm với loại virus gây ra đại dịch thây ma này thông qua không khí, nguồn nước... mà còn miễn nhiễm với cả virus khi bị cắn trực tiếp. Hoặc giả có thể, trong máu của cô bé này có những thành phần nào đó có thể khắc chế được cả virus thây ma.

“Ôi trời, mày đang tự đưa cả hy vọng cho mình đấy à, Annie !” – Tôi thầm nghĩ.



Nhưng bản thân tôi cũng không thể che giấu được niềm vui bất ngờ này... Một là cô bé có thể sẽ không bị chuyển hóa. Hai là có thể chúng tôi đã tìm ra được một đầu mối để ngăn chặn sự phát triển của đại dịch. Và ba.. đó là Kael, có gì đó rất mạnh mẽ mách bảo tôi rằng tôi cũng đang tìm được cả lối thoát cho anh... Cái tôi còn thiếu bây giờ chỉ là những xét nghiệm và những chuyên gia trong lĩnh vực y tế...



- Cháu có biết bác sĩ nào ở thành phố này không? – Tôi đặt tay lên hai bả vai Lily, hỏi.

Lily vội giãy ra, cô bé lắc đầu:

- Không, cháu không tới chỗ bọn họ đâu.

Bám chặt lấy Lily tôi cúi gần lại để lấy sự bình tĩnh cho cô bé:

- Nghe cô này! Có lẽ chúng ta sắp tìm được ra cách để không chỉ cứu cháu mà còn cứu rất nhiều người khác nữa. Cháu phải tin cô, cô hứa sẽ không để ai làm hại cháu cả. Nhưng chúng ta cần một bác sĩ, một ai đó đủ giỏi để làm những xét nghiệm máu cho cháu...

Cô bé nhìn tôi, lo lắng...

- Cô hứa chứ?

- Cô hứa!

- Vậy... thì... cháu... đồng ý – Lily trả lời - ...Ở phía nam... cách nơi này sáu dãy phố, có một hiệu tạp hóa. Ở đó có một bác sĩ tên là Brian... Lúc trước chú ấy là bác sĩ riêng của gia đình cháu. Cách đây một tuần, chú ấy vẫn ở đấy với một vài người khác... Còn bây giờ cháu không biết.

- Chúng ta sẽ thử... – Tôi nói - Việc này đáng để thử. Chúng ta sẽ tới đó và nếu không có ai, hai ta sẽ quay lại đây. Chắc là vẫn vừa kịp trước khi trời tối...

Lily gật đầu. Và theo lời tôi, cô bé đi thu dọn một số đồ dùng cần thiết cho bản thân.

Nửa tiếng sau, tôi và Lily chui ra khỏi căn nhà, bước vào trong làn tuyết trắng và tiến thẳng hướng nam...

Nhưng có một linh cảm nào đó thật lạ, rằng dường như chúng tôi đang bị theo dõi, rằng những con mắt lẩn khuất trong bóng tối của những tòa nhà đang chiếu lên chúng tôi, chờ đợi và âm ưu một điều gì đó…

.................................................................

...Suốt hai tiếng sau, tôi và Lily đã vượt qua hơn năm khu phố để tới đường Presley, nơi tiệm tạp hóa mà Lily nói ở khu phố đối diện.

- Cất vẻ mặt ủ rũ đó đi nào, chúng ta sẽ tới chào họ - Tôi âu yếm cô bé.

Lily gật đầu nhưng vẫn đi nép đằng sau tôi. Sự lo sợ của cô bé với chính đồng loại của mình chưa thể nào mất đi chỉ trong chốc lát. Tôi vỗ về cô bé và nạp đầy đạn cho khẩu súng săn và cả khẩu súng máy tự động mà tôi tìm được hồi còn ở doanh trại q·uân đ·ội Iberian. Chưa bao giờ tôi dám nghĩ, những thứ này giờ lại để đề phòng chính những người mà tôi tìm kiếm...

Mất thêm năm phút đi bộ nữa, tôi và Lily cũng tới một căn nhà lớn nằm trơ trọi bên một trạm xăng được rào cẩn thận bằng những xe tải to và lưới mắt cáo quây vòng tròn, chỉ hở ra một khoảng trống nhỏ mà ai đó đã dùng tấm tôn thép bự chảng ngăn lại làm cổng.

- Cháu chắc là nơi này chứ?

- Vâng... – Lily đáp.

Dắt khẩu súng máy tự động vào thắt lưng, tôi không muốn thể hiện một thái độ quá thù địch ngay lần đầu gặp mặt với những người phía trong.



- Nhưng nếu họ định hại cháu – Tôi nói - ...thì cô sẽ không đứng yên đâu.

Lily gật đầu, bám theo tôi.

Lên đạn khẩu súng săn để phòng hờ, tôi hồi hộp, gõ lên tấm tôn mấy tiếng.



Và tôi nghe thấy tiếng xì xào bên trong... Có vẻ như họ đang phân vân và vô cùng ngạc nhiên trước vị khách đột ngột xuất hiện.

- Xin lỗi, có ai không? – Tôi nói vọng vào để đánh tiếng rằng mình cũng là một người còn sống.



Và nó có hiệu quả tức thì... Tấm tôn thép được kéo ra để lộ mảng sân hẹp dẫn vào cửa hiệu tạp hóa. Hai, ba người phụ nữ ngó ra, nhìn chăm chăm vào tôi, một kẻ sống sót lạ mặt.



- Chú Brian! – Lily reo lên khi cô bé nhận ra ai đó.

Người kia đáp lại bằng một thái độ nhiệt tình thấy rõ. Anh ta chạy tới, ôm lấy cô bé như thể đã tìm lại được con gái của mình...

- Cháu đã ở đâu vậy? – Brian sốt sắng.

- Cháu ở nhà... với cô ấy – Lily nhoẻn miệng cười, chỉ vào tôi - Cô ấy đã cứu cháu...

- Ôi... – Brian thốt lên câu gì đó.

Rồi anh ta đứng lên, chìa bàn tay thô ráp cứng rắn về phía tôi.

- Cám ơn cô! – anh ta nói.

Tôi bắt tay anh ta và trả lời:

- Đó là việc tôi nên làm, anh không cần cảm ơn… À... Anh là một bác sĩ?

- Đúng vậy, trước đây tôi có hành nghề y... nhưng giờ coi bộ là không cần thiết cho lắm. Đâu còn ai muốn cứu những người b·ị t·hương nữa – Brian nói đầy chua xót.

Lily lập tức nhìn chằm chằm vào anh, cô bé giấu vội hai cánh tay ra sau váy. Tôi cũng đề phòng, khẽ đưa tay lên khẩu súng máy dắt phía sau thắt lưng...

-Tôi có chuyện này cần phải nói với anh! Chuyện quan trọng! – Tôi nói.

Brian chưa kịp trả lời, thì đột ngột, từ trong hiệu tạp hóa, một ai đó đã lao thẳng ra ngoài với với khẩu súng lục chĩa thẳng vào Lily, hét lên:

- Con khốn! Bây giờ thì mày không thể chạy thoát được nữa!!!

“Đoàng !” – Ngay lập tức, tiếng súng vang lên. Tôi sững sờ, thất thần khi thấy Lily hét lên, ngã gục xuống...