Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
The Dead Ways - Hành Trình Chết Chóc

Chương 9 : Đấu trường Iberian




Chương 9 : Đấu trường Iberian

Chương 9 : Đấu trường Iberian.

Iberian, một nơi nào đó gần Astorm...

...Tôi bừng tỉnh khi dòng nước lạnh đổ ụp xuống mặt mình... và đôi mắt còn đang mờ mờ khẽ mở thì ai đó đã nắm lấy tóc tôi, kéo ngược lên...

- Có vẻ được đấy, đám đông ắt hẳn sẽ rất thích thú khi chứng kiến trò rượt đuổi của bọn thây ma với một thằng đẹp mã... – Hắn nói loáng thoáng với ai đó bên tai tôi.

Có thứ gì đó trong đầu tôi cứ ong ong, day dứt. Choáng váng, mắt tôi gần như hoa lên và rồi tôi lại gục xuống, ngất lịm...

Cũng chẳng rõ tôi đã b·ất t·ỉnh như thế bao lâu, chỉ biết rằng, khi tôi tỉnh lại thì đám người kia đã biến mất... Cố nâng mình lên bằng đôi tay run rẩy vì kiệt sức, tôi đói cồn cào như thể đã nhịn ăn cả tuần rồi vậy...

Ngó nhìn xung quanh, tôi nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng ẩm thấp, hôi rình và vô cùng bí khí. Cánh cửa duy nhất với cái lỗ thông hơi bé tẹo cũng chỉ đủ để nhìn thấy một hành lang bên ngoài cũng tối tăm không kém…

Tôi ngồi gục xuống bờ tường đá, bóp trán. Một loạt những câu hỏi bu vội lấy tôi, vồ vập lấy tôi, bám riết như bầy chấy rận hoang dại chỉ cố cắn xé mảnh kí ức mỏng manh đã vỡ vụn của mình.

“Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi đã bị ai giam giữ? Và... tôi là ai?”

Thật nực cười, nhưng thực sự, tôi đã quên mất cả bản thân mình là ai. Tôi đã không còn nhớ bất cứ chuyện gì. Quá khứ chỉ còn là một màu đen dày đặc mà mỗi lần cố tưởng tượng đến đầu tôi lại đau như búa bổ.

“Tt...kk” – Tiếng ổ khóa bật ra lách cách. Có ai đó đang mở cửa...

- Chuẩn bị đi tối nay tới lượt mày! – Một gã to con bước vào, nói.

- Lượt... để làm gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

Gã nhìn tôi rồi khẽ nhếch môi...

“Bốp !” – Bất ngờ, gã tung cho tôi một đấm trời giáng. Lần thứ hai trong vòng một ngày, tôi nhanh chóng lăn ra ngất lịm...

…………………………………

Có ai đó khẽ tát nhẹ vào má tôi, thúc giục tôi dậy. Và thứ ánh sáng vàng lờ mờ hắt ra từ một bóng đèn sắp cháy treo lủng lẳng trên cái trần nhà rêu mốc ập vào mắt tôi.

- Sắp đến giờ rồi... – Người đó nói - ...Có lẽ cậu sẽ muốn ăn chút gì đó trước khi chúng ta phải ra ngoài.



Tôi ôm lấy cái đầu còn đang nhức nhối, nhưng vẫn cố mà đón lấy cái bánh bột mì từ tay ông ta, nhai ngấu nghiến để xua đi cơn đói trước khi nhồm nhoàm đầy miệng, hỏi:

- Ra đâu cơ? Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa...

- Ra “đấu trường” – ông ta trả lời.

Đó là một người đàn ông tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Vạm vỡ với những cơ bắp săn chắc, nhưng điểm nổi trội của ông ta lại là một khuôn mặt hiền hậu lạ lùng, một khuôn mặt có thể khiến người khác tin tưởng ngay từ lần đầu gặp mặt.

- Đấu trường nào? Tôi ra đó để làm gì? – Tôi bắt đầu hoang mang - ...mà ông là ai?

- Cậu có thể gọi tôi là Richard, Richard Menson... – Rồi đột nhiên ông ta bật cười – Mà cũng có thể sau tối nay cái tên ấy sẽ chẳng còn ai muốn gọi nữa...

- Tại sao?

- Cậu thực sự không biết? – Richard có vẻ ngạc nhiên.

Mặt gần như thộn ra ngây dại, tôi nhún vai, lắc đầu...

- Ôi trời... vậy là hắn lại... b·ắt c·óc à...

- Ông đang nói về cái người đã đưa tôi đến đây à? – Tôi bắt đầu hiểu lờ mờ điều gì đó...

- Phải, Vanstine, cái tên khốn nạn đó, hắn là chủ đấu trường này. Hắn chuyên mua bán và b·ắt c·óc nô lệ để phục vụ cho cái thú vui quái gở của đám người Nam Iberian bệnh hoạn: xem thây ma rượt nhau với người sống – Richard nói cay nghiệt.

- Thây ma ư? Nó là cái gì? – tôi hoa cả lên với một đống những điều ngạc nhiên mới, nhưng có phần nào đó trong tôi cứ nhức nhối một hình ảnh nhuốm đỏ về thứ mà Richard vừa kể - Nó... là biệt danh của con gì à?

- Cậu từ chỗ nào chui lên vậy?! – Richard thốt lên kinh ngạc.

Mà cũng chẳng riêng gì ông ta, đến tôi cũng còn đang tò mò rất nhiều điều về chính bản thân mình...

- Tôi bị mất hết trí nhớ rồi... – Thở dài, tôi trả lời - ...Tôi chẳng còn chút kí ức nào về những chuyện đã qua, thậm chí đến cả tên của mình tôi cũng không nhớ.

- Cậu không đùa đấy chứ? – Richard nhìn tôi e ngại.



- Thực sự là... không! – Tôi thở dài.

- Trời đất! Thế thì tệ thật! – Giọng Richard còn tiếc rẻ hơn cả tôi - ...tối nay có thể là những phút cuối cùng trong đời chúng ta mà cậu lại không nhớ gì về bản thân mình. Một chút cũng không à?

- Phải! – Tôi gật đầu - Vậy thực ra thây ma là cái gì mà đáng sợ đến thế? – Tôi ngạc nhiên.

- Lát nữa ra đó cậu sẽ biết, khó mà miêu tả cho chính xác lắm... Nhưng sẽ rất ghê sợ và... kinh tởm. Cậu cần chuẩn bị sẵn tinh thần. Hãy nhớ là đừng bao giờ để thây ma cắn trúng, chỉ một phát thôi là cậu sẽ bị nhiễm bệnh và trở thành một trong số chúng...

- Đáng sợ đến thế sao?

- Thực tế còn kinh dị hơn lời kể, tin tôi đi, cậu sẽ không muốn làm bữa tối cho chúng đâu... Và cách duy nhất hạ được chúng là một phát súng vào ngay giữa đầu – Richard chỉ ngón tay lên trán ông ta – hoặc phải cắt lìa đầu chúng khỏi cổ. Tóm lại là chặn đứng được sự chi phối của bộ não tới cơ thể...

- Khoan! Khoan đã.. – Tôi vội cắt lời – Ông đang miêu tả cứ như là... – Tôi ngập ngừng - ...chúng... chúng là... người vậy...

- Phải! Chúng đã từng là người trước đây! - Richard thở dài, đáp - ...Nhưng sau một trận đại dịch mà chẳng ai biết nó từ đâu ra ập tới, một loại virus nào đó đã xuất hiện. Chúng kí sinh trên cơ thể người sống, làm cho những tế bào c·hết liên tục tái sinh và rồi thì... – kể đến đây giọng Richard như lạc đi, nghẹn lại trong một thoáng nhìn bâng quơ về quá khứ - ...Chín mươi phần trăm dân số trái đất trở thành những thây ma vật vờ đi săn tìm đồng loại cũ để ăn thịt. Chỉ có những ai miễn nhiễm được với virus thông qua đường nước và không khí mới có thể tồn tại, nhưng chẳng ai có thể thoát khỏi sự biến đổi với vết cắn trực tiếp… Thật may là đám thây ma chỉ hoành hành vào ban đêm, còn ban ngày, chúng như một lũ mù đần độn, chậm chập lang thang ngoài đường. Tôi từng nghe nói ở miền bắc, bọn thây ma còn không thể ra đường khi trời sáng nữa... Nhưng cũng chính những điều ấy đã khiến cho những kẻ bệnh hoạn này có cơ hội mà biến sinh mạng của chúng ta thành trò tiêu khiển ác độc của chúng.

Tôi lắc đầu ngao ngán, tất cả thông tin mà Richard đưa ra đều là những thứ tôi thực sự không bao giờ dám đón nhận. Tôi tin ông ta, nhưng tôi vẫn chỉ cố nghĩ rằng mình đang ở trong một cơn ác mộng mà tôi mong sẽ sớm tỉnh lại. Cho tới khi cái kẻ đã đấm tôi ngất xỉu lúc trước trở lại và thông báo về việc Richard, tôi và một vài người khác phải ra ngoài “đấu trường” thì mọi hy vọng mong manh nhất của tôi cũng tắt ngấm...

Bốn gã to con với những khẩu súng máy trên tay lùa chúng tôi như lùa một đàn vịt ra khỏi nơi trú ẩn của mình để hướng về một hành lang nhỏ, chỉ đủ để đi hàng một... Phía cuối hàng lang ấy là một ánh sáng rực rỡ với rộn rã những tiếng hoan hô, la ó mà tôi đoán chúng được phát ra từ đám “khán giả” bệnh hoạn của chúng tôi...

- Chúng ta sẽ chạy thành bốn nhóm, mỗi nhóm hai người một – Richard bắt đầu nói khi chúng tôi đã ở trong cái hành lang kia - ...bọn thây ma không đủ thông minh để tập trung, chúng sẽ bị phân tán và hỗn loạn. Tôi đoán lần này bọn Vanstine sẽ thả hai hoặc ba con ra. Các nhóm sẽ lần lượt thu hút sự chú ý của bọn thây ma để những nhóm còn lại có thể tóm lấy và tiêu diệt chúng...

- Chúng ta phải... g·iết họ sao? – Tôi giật mình hỏi.

- Hoặc họ sẽ g·iết chúng ta... Không có sự lựa chọn... – Richard đáp.



Và ở phía trước, cánh cổng sắt từ từ được kéo lên... Dù vững vàng nhất và là đầu lĩnh không chính thức của chúng tôi, Richard cũng không dấu được vẻ mặt e ngại của mình. Nhìn bước chân có phần run lại của ông, tôi tự nhiên thấy ớn lạnh với những gì mình sắp phải đối mặt.

Thở dồn dập khi trái tim đập mạnh liên hồi, những tiếng khiêu khích, lăng mạ và cả sự trù ẻo đến ghê tởm từ đám đông chen chúc bên ngoài cái lồng sắt lớn ùa lấy chúng tôi, đánh vào tai tôi những tiếng ong ong, buốt đến tận óc. Có thứ gì đó đang nhá lên, nhập nhoạng những hình ảnh lờ mờ chạy xuyên qua não rồi lại vụt mất như một phần kí ức bị xóa bỏ...

- Cậu không sao chứ? – Richard bám lấy bả vai tôi, hỏi.

Nhay nhay đôi mắt cay xè, tôi lắc đầu:

- Tôi không sao.



- Vậy thì tốt! Cậu sẽ cùng nhóm với tôi. Hãy bá·m s·át tôi đấy – Ông ta nói.

- Rất vui khi có cơ hội... cùng c·hết với ông – Tôi bật cười.

Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngúm khi có thứ gì đó lao mạnh vào cánh cổng sắt ở một hành lang khác, đập rầm rầm lên những thanh chắn và cất lên tiếng gầm gừ đáng sợ.

Ánh sáng chói chang từ những chiếc đèn chùm làm tôi không thể thấy rõ mặt nó, nhưng chỉ với cánh tay tái xám, nứt lẻ lỗ chỗ những vết l·ở l·oét đang thò ra ngoài cào với, tôi có thể nhận ra sự điên cuồng và khát máu của cái kẻ phía bên trong kia..

Đám đông cuồng nhiệt xung quanh quanh đột nhiên im lặng khi ai đó trong bộ áo chùng hoa hoét xanh lẹt như tay phù thủy nửa mùa bước lên một bục cao dựng trên cây cầu bắt chéo trên đầu đấu trường, phát biểu:

- Thưa quý ông và quý bà...

- Hắn chính là Vanstine Husman, chủ đấu trường... – Richard thì thầm.

- Hôm nay... - Vanstine vẫn đang tiếp túc bài thuyết trình của hắn - ...chúng ta sẽ vui mừng được chứng kiến một trận đấu hấp dẫn nữa giữa CON NGƯỜI – hắn rít lên, chỉ tay về phía chúng tôi với bộ mặt đầy tự hào giả tạo – và... THÂY MA!

- Mọi thây ma đều có mắt màu đỏ à? – Tôi hoang mang khi nhận thấy một điều...

- Phải... – Richard đáp.

- Vậy tại sao sau cánh cửa kia tôi lại thấy có một cặp mắt màu... xanh – Tôi e dè chỉ.



Và ngay lập tức, sau câu nói đó của tôi, không chỉ Richard mà tất cả những người trong cái lồng này với chúng tôi đều giật bắn mình, ngó chằm chằm vào hành lang ấy...

- Qu...Q... – Richard lắp bắp gì đó trong miệng.

Cũng chẳng đợi lâu để đoán ra lời Richard không thể nói, khi Vanstine hét lên những lời cuối cùng trong bài phát biểu dở ẹc của hắn:

- Hãy chào đón vị “khách mời” đặc biệt của buổi trình diễn ngày hôm nay! Thây ma... “QUÁI VẬT”!!!

Đám đông bên ngoài gần như nổ tung trong sự phấn khích. Họ gõ bồm bộp những cái chai nhựa vào nhau và hét lên những câu: “g·iết, g·iết”... Còn tôi, không cần phải được giải thích thêm gì nữa cũng đã đủ để hiểu ra: thây ma đáng sợ, nhưng “quái vật” mà tôi sắp phải đối diện còn đáng sợ hơn nhiều!

Và chỉ ngay sau đó thôi, khi một vòng lưới sắt khác được hạ xuống, gia cố cho lớp lồng vốn đã rất vững chãi này, thì cánh cửa nơi dẫn tới hành lang chứa đầy đám thây ma khát máu kia cũng được từ từ kéo lên...

Những bàn tay với móng vuốt sắc nhọn miết mạnh xuống nền đất, những tiếng gầm gừ, rên rỉ inh ỏi rít lên. Và đám thây ma, ùn ùn túa ra bên ngoài ngay khi có thể...