Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh

Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh - Chương 17




“Cậu nói bậy bạ.”

Lúc này cô ta cất cao giọng, có vẻ quá chói tai.

Lam Tư Gia trừng mắt nhìn Nhan Hàm, lồng ngực hơi phập phồng, hiển nhiên là có chút khó thở. Thân phận hoa khôi đại học Lam bình thường dịu dàng như nước không quá tương xứng với lúc này.

Mọi người đều nói cùng tính đẩy nhau, huống chi còn là cùng tính xinh đẹp.

Lam Tư Gia luôn tự cho mình rất cao, cơ mà cô ta càng giỏi giả tạo hơn, bình thường đối với ai cũng hòa nhã. Nhưng cô ta không thích Nhan Hàm, nói chính xác hơn là chán ghét.

Cô ta ghét mặt mũi của Nhan Hàm, càng ghét dáng vẻ phớt lờ của cô hơn.

Vẻ phớt lờ của Nhan Hàm, là loại thứ gì cũng có nên đều vô tư với mọi thứ.

Bây giờ Lam Tư Gia nhìn chằm chằm Nhan Hàm.

Khuôn mặt này, cô ta càng nhìn càng thấy đáng ghét, nhưng cho dù cô ta ghét vẫn không thể không thừa nhận vẻ đẹp của cô.

Nhan Hàm thản nhiên nhìn cặp mắt quả thực như muốn ăn thịt người của Lam Tư Gia, lúc này tiếng chuông vào học vang lên, thế nên cô nói: “Nếu cậu không còn việc gì, tôi đi về học đây.”

Cô còn rất có lễ độ.

Nhưng khi cô muốn xoay người, Lam Tư Gia ở đằng sau cười lạnh một tiếng.

“Ngay cả cậu ấy là ai cậu cũng không biết đâu nhỉ.” Nghĩ đến đây, Lam Tư Gia đột nhiên nở nụ cười, bởi vì cô ta nhớ rõ, hồi trưa trong căn tin, cô ta đã kinh ngạc khi nhìn thấy Bùi Dĩ Hằng.

Bởi vì nếu cô ta không tình cờ gặp anh ở căn tin, cô ta cũng không biết Bùi Dĩ Hằng lại đi học ở đại học A.

Dù sao anh là người có tiếng tăm như vậy, nếu thật sự đi học, truyền thông cũng sẽ đưa tin.

Lúc ấy cô ta hỏi anh sao lại ở đây, anh đã nói rõ ràng, mình đi học tại đây, chỉ có giáo viên trong khoa biết, ngay cả sinh viên lớp họ cũng không biết.

Lam Tư Gia nhìn khẩu trang trên mặt anh, lại nhớ tới lúc trước khi họp với hai người giúp đỡ của lớp hai, bọn họ hình như có nhắc qua.

Bởi vì Lam Tư Gia ghét trời nóng, lúc huấn luyện quân sự cô ta chưa xuất hiện lần nào.

Thế nên hoàn toàn không biết hóa ra người đeo khẩu trang này chính là Bùi Dĩ Hằng.

Bây giờ cô ta nhìn dáng vẻ Nhan Hàm, liền đoán được Nhan Hàm còn chưa biết anh là ai.

Bước chân Nhan Hàm dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.

Cô thấy trong giọng nói Lam Tư Gia loáng thoáng mang theo vẻ đắc ý: “Hai nhà chúng tôi thân nhau nhiều năm, tôi đã biết cậu ấy từ bé.”

Thực ra Lam Tư Gia không nói dối, cái gọi là thân nhau nhiều năm của cô ta, thực ra là mẹ cô ta và mẹ Bùi Dĩ Hằng là bạn học cao trung. Nhưng gia đình cô ta không hiển hách như nhà họ Bùi, ba mẹ cô ta chỉ là tầng lớp tiền lương bình thường.

Lam Tư Gia từ nhỏ đã rất thông minh lanh lợi, hồi đi học thành tích cũng tốt, sau đó thi đậu thẳng đại học A nổi tiếng toàn quốc.

Cô ta biết ba mẹ tốn tâm huyết bồi dưỡng cô ta, thế nên Lam Tư Gia yêu cầu bản thân rất cao.

Mặc dù ở đại học, nữ sinh xung quanh đều nói chuyện yêu đương, nhưng cô ta từ trước đến giờ đều dè bỉu. Theo cô ta thấy, cái gọi là ngọt ngào này chẳng qua đều là nhất thời, tình yêu mà cô ta muốn phải là tốt nhất.

Người đàn ông kia phải xuất chúng nhất.

Bùi Dĩ Hằng chính là một người như vậy.

Lam Tư Gia biết Bùi Dĩ Hằng là một người rất chuyên tâm đối với cờ vây, nhiều năm qua một lòng chỉ có cờ vây, thế nên cô ta cũng không sốt ruột, cô ta chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi, ở nơi anh vừa ngẩng đầu là nhìn thấy được.

Thậm chí lúc trước cô ta chọn khoa báo chí, cũng là vì anh, dù sao anh là người nổi tiếng, sau này cô ta có thể giúp anh chuẩn bị mọi thứ.

Phu xướng phụ tùy, trời đất tác thành.

Thế nên cô ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào phá vỡ giấc mộng của cô ta.

“Mẹ cậu ấy luôn rất thích tôi.” Lam Tư Gia thấy Nhan Hàm chẳng nói gì, tưởng rằng cô bị mình dọa rồi, cô ta cố tình bổ sung một câu.

Trong bầu không khí xuất hiện sự đình trệ giây lát.

Lam Tư Gia nhìn Nhan Hàm, vẻ thất thố trong dự đoán chẳng hề xuất hiện trên người cô, ngược lại cô im lặng nhìn cô ta, sắc mặt lạnh nhạt, chỉ có khóe miệng hơi cong lên, mang theo ý cười như có như không.

Rốt cuộc, Nhan Hàm có hành động.

Cô hoàn toàn quay đầu, đối diện Lam Tư Gia.

“Chờ tới lúc cậu ấy thích cậu, cậu lại đến nói những lời này với tôi.”

Nói xong, Nhan Hàm ném khăn giấy vò trong lòng bàn tay vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó cô xoay người bỏ đi.

Người đằng sau còn đứng tại chỗ, toàn thân cứng đờ.

*

Nhan Hàm luôn cảm thấy chuyện cãi nhau này rất nhàm chán, nhưng khi cô về phòng học ngồi xuống chỗ, giáo viên trên bục đang giảng bài chậm rãi.

Cô một tay nâng má, hiển nhiên đang thất thần.

Trần Thần ở bên cạnh vốn đang lướt di động, vươn tay khẽ đẩy cô: “Cậu suy nghĩ gì đó? Nghiêm túc thế.”

“Bùi Dĩ Hằng.” Ánh mắt Nhan Hàm nhìn chằm chằm bục giảng, theo bản năng nói.

Chờ cô nói xong, mới phát hiện lời mình nói quá mơ hồ, nhưng Trần Thần bên cạnh đã ồ ra một tiếng, may mà lúc nào giáo viên rất chú tâm giảng bài, không để ý tới bên này.

Hai mắt Trần Thần sáng lên nhìn chằm chằm Nhan Hàm, vẻ mặt hưng phấn: “Nhan Nhan chúng ta, đây là tình yêu đích thực đến rồi.”

“Lẽ nào ký túc xá chúng ta rốt cuộc sắp khai trương rồi. Đều là năm ba hết, vẫn là bốn đứa con gái còn zin, là cách nói vậy sao?”

Lúc này, Nhan Hàm và Nghê Cảnh Hề ngồi hai bên trái phải Trần Thần, đồng thời quay đầu nhìn cô bạn.

Nghê Cảnh Hề cười lạnh một tiếng, lại cúi đầu nghiêm túc ghi chép.

Về phần Nhan Hàm thì không nhanh không chậm nói: “Tớ chỉ đang suy nghĩ cậu ấy là ai thôi?”

Sắc mặt Trần Thần lờ mờ, hỏi ngược lại: “Cậu ấy không phải người của cậu sao? Cậu hỏi tớ làm chi.”

Nhan Hàm nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Không phải ý này, là…”

Cô có phần không biết nói thế nào, bởi vì vừa rồi đi toilet, Lam Tư Gia có nói một câu kích động tới cô. Cô ta nói với cô, bản thân cô hoàn toàn không biết Bùi Dĩ Hằng là ai.

Vậy nên cậu ấy là ai?

“Gặp chuyện không biết thì hỏi baidu là được, tớ giúp cậu tìm kiếm.”

Trần Thần thấy dáng vẻ này của cô, cầm lấy di động đặt trên bàn, mới vừa mở ra màn hình, chuẩn bị mở trang web, ai ngờ giáo viên trên bục giảng mang theo ý cười rõ ràng nói: “Tôi thấy bạn học mặc bộ quần áo màu đỏ rất bày tỏ sự mong muốn, vậy để bạn ấy trả lời câu hỏi đi.”

Trần Thần bị chỉ đích danh, toàn thân trở nên cứng ngắc.

Nhan Hàm mau chóng cúi đầu nhìn sách giáo khoa trước mặt, sợ bị giáo viên đặc biệt chú ý.

Nhưng khi Trần Thần ngồi xuống, thấp giọng phàn nàn sao thầy cố tình chọn trúng cô, ánh mắt Nhan Hàm dừng tại chỗ trống ở đằng trước, Lam Tư Gia vẫn chưa trở về.

*

Hành lang bên ngoài phòng học, bởi vì đang trong lúc vào học, rất ít sinh viên qua lại, trông hơi tĩnh lặng.

Lam Tư Gia băn khoăn bất an đứng bên cửa sổ, tòa lầu này nằm rất gần sân bóng rổ trong trường, gần đến mức đứng bên cửa sổ có thể nghe được tiếng bóng rổ nện trên mặt đất.

Hiện giờ trái tim cô ta đang đập mạnh.

Hoàn toàn bởi vì người trước mắt.

Anh mặc áo sơ mi trắng, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, rọi trên người anh, khuôn mặt nghiêng lạnh nhạt của anh được lồng trong ánh sáng, thân hình cao gầy kéo ra một cái bóng thật dài trên vách tường đối diện.

Rốt cuộc Lam Tư Gia cố lấy dũng khí ngẩng đầu.

Cô ta vừa ngẩng đầu, chàng trai bên cạnh vốn ngắm nhìn bên cửa sổ cũng quay đầu.

Con ngươi đen láy của anh xinh đẹp tựa ngọc lưu ly, sâu sắc lại mê người, Lam Tư Gia bị anh nhìn như vậy, hai má lại đỏ lên.

“Cô…” Chàng trai đối diện rốt cuộc chậm rãi lên tiếng, ngữ khí rất lạnh nhạt, sau khi hơi dừng một giây, anh điềm tĩnh hờ hững nói, “Có tư cách gì nói vậy với cô ấy?”

Tuy rằng đáy lòng mang một phần vạn sự mong đợi, đợi anh có thể thấy được điểm tốt của cô ta, nhưng khi nghe được những lời này, bờ môi Lam Tư Gia vẫn run lên một chút.

Cô ta bỗng nắm chặt bàn tay, móng tay mới được sơn đẹp đẽ đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng đau như vậy mới khiến cô ta khắc chế nỗi xung động muốn thét lên.

Lam Tư Gia cố gắng bình phục cảm xúc: “Tớ lo cho cậu mà, cậu đột nhiên đến trường học, nếu để truyền thông biết được, khẳng định sẽ đưa tin khắp nơi. Tớ không muốn cậu bị quấy nhiễu.”

“Tuy rằng tớ không biết tại sao cậu không tiếp tục thi đấu, mà lựa chọn đi học, nhưng chỉ cần là sự lựa chọn của cậu, tớ đều sẽ ủng hộ. Dù sao chúng ta quen nhau từ bé, là bạn bè, ở trong trường có bất cứ chuyện gì tớ đều có thể giúp cậu.”

Giọng nói Lam Tư Gia dịu dàng, hình như thật sự có thể khiến người ta cảm giác tựa như gió xuân.

Bùi Dĩ Hằng rốt cuộc hờ hững cất tiếng: “Cô cảm thấy chúng ta là bạn sao?”

Lam Tư Gia rốt cuộc vẫn là một nữ sinh, tuy rằng Bùi Dĩ Hằng nói không nhiều lắm, nhưng mỗi câu đều đẩy cô ta tới vách núi.

Rõ ràng chỉ có hai câu, lại khiến cô ta thành trò cười.

“A Hằng, tớ biết ban nãy lời nói của tớ đối với Nhan Hàm có hơi quá đáng, nhưng tớ cũng là vì tốt cho cậu, dù sao mẹ tớ và mẹ cậu là bạn thân nhiều năm, tớ sẽ không hại cậu.” Khóe mắt Lam Tư Gia hơi ửng đỏ.

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô ta, thờ ơ nói: “Kết giao giữa người lớn là chuyện của người lớn, bọn họ là bạn, cũng không đại diện chúng ta cũng vậy. Thế nên chuyện của tôi xin cô sau này đừng nhúng tay vào nữa.”

Nói xong, anh không định nói thêm nữa, xoay người bỏ đi.

Lam Tư Gia nhìn bóng lưng anh rời khỏi, nắm chặt bàn tay mình, nếu không liều mạng nhịn xuống, cảm xúc của cô ta quả thật tan vỡ.

Cô ta quen anh nhiều năm như vậy, ngay cả bạn bè cũng không tính, anh và Nhan Hàm kia lại mới quen bao nhiêu ngày chứ.

Rốt cuộc, Lam Tư Gia vẫn không nhịn được.

Nước mắt thoáng cái tuôn trào.

*

Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên vung tay ý bảo tan học, cả phòng thoáng cái trống một nửa.

Lúc Nhan Hàm đeo túi đi ra, trông thấy người đứng bên ngoài phòng học, vóc dáng cao ngất, cao mà gầy, khiến không ít nữ sinh qua lại nhìn về phía anh.

Trần Thần lập tức đặt tay lên vai cô, nở nụ cười rõ rệt về phía cô.

Cô hạ giọng nói: “Bọn tớ đi trước nhé.”

Cô và Nghê Cảnh Hề hai người đều gật đầu với Bùi Dĩ Hằng, xem như chào hỏi, rồi mau chóng mất hút.

Nhan Hàm không nghĩ tới anh sẽ ở cửa phòng chờ mình, suy nghĩ rồi hỏi: “Các cậu cũng tan học rồi?”

“Ừm.” Bùi Dĩ Hằng nhẹ nhàng đáp lại một câu.

Nhan Hàm tưởng anh xuất hiện ở đây khẳng định chắc là có chuyện gì đó, cô liền hỏi: “Cậu qua đây tìm tôi có việc sao?”

“Cùng nhau về nhà.” Anh nhấc mí mắt, sắc mặt tỉnh bơ.

Nhan Hàm hơi giật mình.

Cho đến khi anh lại thong thả nói: “Chúng ta không phải ở cùng nhau mỗi ngày à.”

Ừ, Nhan Hàm gật đầu, nhưng cô vừa mới gật đầu thì tiếng hô khẽ khàng theo cánh môi tràn ra: “Ơ…?”

Nhan Hàm ngước mặt lên, ánh mắt còn bởi vì quá kinh ngạc mà vẫn duy trì dáng vẻ trừng mắt nhìn anh.

Cuối cùng cô phồng má, âm thanh hơi cao nói: “Cậu lại nghe lén chúng tôi nói chuyện. Cậu…”

Cô có phần khó tin nhìn anh.

Bùi Dĩ Hằng thấy biểu cảm của cô, anh ho nhẹ một tiếng, xem như thay mình giải thích nói: “Tiếng hai người lớn quá.”

Toilet trong trường dựng kiểu nam nữ dùng chung một bồn rửa tay, sau đó hai bên chia ra toilet nam nữ. Lúc ấy các cô đứng ở bồn rửa tay nói chuyện, Bùi Dĩ Hằng thật là trùng hợp nghe được.

Lúc này hai người chậm rãi đi xuống lầu.

Bởi vì bỏ lỡ đám đông lúc tan học, giờ đây xung quanh hơi lặng im.

Nhan Hàm có chút xấu hổ, dù sao mình là vì cố ý chọc giận Lam Tư Gia mới nói mập mờ như vậy, thế nên cô chầm chậm cất tiếng: “Cậu đừng để ý, thanh mai kia của cậu nói chuyện hơi đáng ghét, nên tôi mới nói vậy.”

Ai ngờ người bên cạnh, giọng nói cũng thong thả: “Cô lại chẳng nói sai.”

Nhan Hàm hơi nhướn mày, giọng nói trầm ấm bùi tai bên cạnh cất lên: “Chúng ta vốn ở cùng một chỗ.”

Lúc này mặt trời lặn về phía Tây, cả sân trường đắm chìm trong ánh sáng màu vàng kim, nhiệt độ không quá nóng, rọi trên người trông rất dịu nhẹ.

Thật đúng là rất khoan khoái.

Những lời này của anh khiến băn khoăn trong đáy lòng Nhan Hàm đều tan biến, cô đã nói mà, vốn không phải lỗi của cô.

Cô chính là sau khi bị khiêu khích mà đưa ra phản ứng hợp lý thôi.

Lúc này nét mặt cô gái lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhuộm ý cười, ngay cả tiếng nói chuyện cũng cao giọng: “Thực ra nếu không phải nể mặt cậu, tôi…”

“Không cần nể mặt tôi.” Đột nhiên lời cô bị chàng trai bên cạnh ngắt ngang.

Anh dừng bước đứng tại chỗ, ánh sáng ấm áp của nắng chiều rọi trên mặt anh, có vẻ trắng mềm tựa lông cừu. Nhan Hàm dừng bước theo, hơi ngửa đầu nhìn anh, giờ phút này lông mi anh rũ xuống, tựa như che khuất cảm xúc tại đáy mắt.

Nhưng bên môi anh nhẹ nhàng cười ra một tiếng.

“Tôi đứng về phía cô.”



Lời tác giả:

Lập trường của thái tử cố định, hôm nay vẫn như trước.

Còn nữa tôi xin hai người các vị, phiền nói rõ ràng, hai người chính là nhà đối diện, đối diện đó, còn chưa sống cùng nhau đâu.