Thế Giới Thuộc Về Tôi

Chương 2: Trở về




Anh yêu em nên anh mới muốn giết em sao? Tôi nhìn khuôn mặt của Lâm Như Lục, nở một nụ cười, sau đó mở miệng nhẹ nhàng hỏi tại sao muốn giết tôi, vì yêu sao?

Từng thớ thịt trên mặt Lâm Như Lục rơi xuống từng mảng từng mảng, chỉ một lúc sau đã lộ ra xương trắng, dù vậy thì xương trắng ấy vẫn còn nói chuyện, Lâm Như Lục nói: "Anh thích em, Nhạc Việt, anh yêu em... Anh luôn tìm em."

Ảo giác, tất cả đều là ảo giác, tất cả đều là lừa gạt.

Cái lạnh buốt tận xương tủy xộc vào tận óc, tôi nhìn thấy bộ xương trắng kia đang mỉm cười.

Đó là một nụ cười vô cùng dịu dàng, như lúc đầu tôi gặp hắn, mềm mại, ngọt ngào, như cánh bướm chạm vào đóa hoa nhỏ mong manh.

Sau đó mọi thứ đều biến mất, tôi vẫn nằm trong một cái túi bẩn và sờn rách, vết thương trên cổ tay lại túa máu, không ai đến tìm tôi, cũng không có bộ xương trắng của Lâm Như Lục mỉm cười với tôi.

Mọi thứ chỉ đều là ảo giác, người yêu tôi muốn giết tôi, nên hắn sẽ không đến tìm tôi.

Tuyết ngoài cửa sổ bắt đầu rơi lả tả, cơ thể tôi càng ngày càng lạnh, ý thức cũng dần mơ hồ. Tôi phải chết. Tôi lại phải chết.

Bóng tối dần che khuất tầm nhìn tôi, tôi chỉ có thể cảm nhận hô hấp của mình đang dần chậm lại, cuối cùng lúc có lúc không.

Nhạc Việt rất yêu Lâm Như Lục, ngay cả khi Lâm Như Lục muốn giết chết Nhạc Việt thì cậu vẫn rất yêu.

Đó là một nghịch lý.

Lâm Như Lục về đến nhà thì nghe trong phòng phát ra âm thanh, hắn mở cửa, động tác hơi khựng lại.

Nhưng dù sao cũng phải mở cửa, khuôn mặt Lâm Như Lục không cảm xúc, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Người yêu của hắn đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là một con chó lớn đang ngồi xổm.

Đó là loại chó lông vàng, là một chú chó khiến người ta cảm thấy ấm áp. Truyện Việt Nam

"Anh về rồi." Lâm Như Lục cười, ngoại hình hắn cũng đẹp, cười lên trông cực kỳ dịu dàng, đặc biệt còn có má lúm đồng tiền khiến người khác nhìn vào đều nghĩ hắn là một người điềm đạm.

"Em có làm món ngon cho anh ăn đó." Nhạc Việt nói, "Ở trong phòng bếp."

"Vậy sao." Ánh mắt Lâm Như Lục nhìn về phía Nhạc Việt càng dịu dàng hơn, "Anh đã bảo em phải nghỉ ngơi sớm mà, đừng chờ anh."

"Không sao." Nhạc Việt bước lên trước, trao cho Lâm Như Lục một nụ hôn triền miên, "Em muốn chờ anh."

Môi cậu vô cùng ấm áp, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hai tiếng trước cậu là một người sắp phải chết, Lâm Như Lục nhìn đồng hồ, 9 giờ 40 phút, có lẽ hắn đã rời khỏi chỗ đó đã được hai giờ đồng hồ.

Không cần hai giờ, một giờ cũng đủ để khiến Nhạc Việt chết vì mất máu quá nhiều rồi.

Nhưng Nhạc Việt không chết mà lại đang đứng trước mặt hắn.

Lâm Như Lục nghĩ, rất tốt, điều này rất tốt.

"Vào ăn cơm đi." Nhạc Việt căn bản không hề chú ý đến vẻ mặt của Lâm Như Lục, cậu cúi người, xoa xoa đầu chó lớn, nhìn về phía Lâm Như Lục rồi nở một nụ cười ngọt ngào, "Em nấu món anh thích nhất đó, canh xương hầm."