The Loyal Pin (Pinpak - Trâm Cài Tóc Hoàng Gia)

Chương 17: Mưa vẫn cứ rơi




"Tại sao Anin lại muốn để cho Prik đi đến Mueang Kanchanaburi với Cô Pad vậy?"

Chạng vạng tối, bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, tiểu thư Pin vừa đặt chân bước vào Matsumiya thì không kịp chờ đợi đã hỏi công chúa Aninlaphat ngay.

"Vậy, tại sao Prik không thể đi theo Cô chứ?"

Công chúa Aninlaphat đang ngồi trên chiếc ghế sô pha trước ban công đọc sách. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp, hiện đầy vẻ lo lắng của tiểu thư Pin.

"Ừm... Nếu như không có Prik bên cạnh, chẳng phải Anin sẽ rất vất vả sao? Trong cung điện Matsumiya của Anin chỉ có mỗi một người hầu là Prik thôi." Lông mày dài mảnh của tiểu thư Pilantita nhíu lại: "Prik không có ở đây, vậy ai sẽ chăm sóc cho Anin?"

"Không sao cả." Công chúa Aninlaphat khẽ cười, nói: "Thật ra... Ta thích tự mình làm tất cả mọi chuyện hơn."

"Nhưng mà..."

"Khun Pin, nàng đừng quên ta là du học sinh. Bên đó ta không có lấy một người hầu nào. Cho nên, ta đã sớm quen với việc tự làm mọi chuyện rồi. Hơn nữa, Cô chỉ đi tham dự hôn lễ của một người bạn thôi, vài ngày sau sẽ quay lại. Prik không được ra khỏi cung, cho em ấy đi ra ngoài nhìn cuộc sống một chút không tốt sao. Nàng nhìn xem, người hầu trong cung Bua đều đang bận rộn công việc của mình, chỉ có Prik là rảnh rỗi đến nhàm chán thôi, cả ngày cứ lang thang trong cung. Ta thấy kêu Prik đi theo hầu Cô Pad cũng không phải là không ổn."

Công chúa Aninlaphat nói vô cùng có lí, căn bản không cho tiểu thư Pin bất cứ cơ hội nào để lên tiếng phản bác. Nhưng môi của tiểu thư Pin vẫn vểnh lên một cách đầy bất mãn.

"Ta không muốn để cho bất cứ ai đến chăm sóc cho ta."

"..."

"Ta chỉ muốn khun Pin chăm sóc cho ta thôi..."

Công chúa Aninlaphat nói, mỉm cười rạng rỡ. Lúc này, tiểu thư Pin lại né tránh ánh mắt của cô, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Ta sẽ không thể ở cùng Anin cả ngày lẫn đêm được." Tiểu thư Pin nhỏ giọng thì thầm.

"Chuyện này đâu có gì khó."

"..."

"Khun Pin ngủ qua đêm với ta ở đây đi."

Đôi mắt đen láy, hẹp dài kia lấp lánh ánh sáng, khiến cho tiểu thư Pin cảm thấy bất an.

Khi cô vẫn còn là thiếu nữ, công chúa Aninlaphat đã rất khó bị đuổi kịp rồi... Theo mức độ tăng dần của tuổi tác, dường như cô lại càng thuận buồm xuôi gió*.

"Trà chiều hôm nay có bánh gì vậy?" Nhìn thấy tiểu thư Pin không trả lời mình, công chúa Aninlaphat lập tức thay đổi chủ đề.

"Bánh scone ạ. Mấy hôm trước ta nghe thấy Anin nói muốn ăn bánh Scone với trà nóng. Ta đã lập tức đi mời P'Chuen hỗ trợ, làm cho Anin một ít."

Giọng nói của tiểu thư Pin vô cùng ngọt ngào và vui vẻ. Nàng cẩn thận lấy một dĩa bánh scone vàng ruộm và một bộ ấm trà đặt lên bàn trà.

"Nàng xem đó... Trong cuộc đời của ta chỉ cần có một người như khun Pin thì đã đủ lắm rồi." Công chúa Anin khẽ cười nói. Còn tiểu thư Pin chỉ mở to mắt nhìn cô.

"Nếu thật như vậy..."

"..."

"Sau này, đừng để cho ta nhìn thấy..."

"..."

"Anin nhìn bất cứ người nào khác ngoài ta."

"..."

Một câu nói đơn giản, lại chứa đầy sự uy hiếp, cộng thêm ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén của tiểu thư Pin, vô cùng có sức trấn áp. Chuyện này khiến cho công chúa Aninlaphat không khỏi rùng mình một cái, giống như huyết dịch trên cả cơ thể đều trở nên lạnh buốt thấu xương.

Thế là lần này, đổi thành công chúa nhìn sang chỗ khác...

Công chúa cầm tách trà nóng lên, nhấp một ngụm. Sau đó, cô giơ tay cầm lấy một chiếc bánh scone, cắt từ chính giữa, để ngửa mặt trên dĩa. Sau đó, cô lấy dao phết mứt, lấy một ít mứt hoa quả trong chén rồi phết lên bánh scone. Cuối cùng, lại phết lên mứt hoa quả một lớp bơ. Cô lặp lại động tác này hai lần, sau đó đặt bánh scone vào trong dĩa của tiểu thư Pin, cười với nàng.

"Cảm ơn Người, Anin."

Mặt của tiểu thư Pin bỗng ửng đỏ. Cho dù nàng đã quen với việc được các chàng trai theo đuổi chăm sóc, nhưng lại không có ai có thể khiến cho nàng cảm nhận được sự ấm áp như lúc này. Dù chỉ là nhận được một chiếc bánh scone được tỉ mỉ phết mứt hoa quả và bơ từ người trước mặt.

Có lẽ là vì chiếc bánh scone này trông quá ngon miệng chăng.

Nàng nhìn thấy công chúa Anin còn chuẩn bị cho nàng thêm vài chiếc bánh scone khác.

Những chiếc bánh scone này dường như còn ngọt hơn cả chiếc vừa rồi...

Nhưng không phải là vì mứt hoa quả.

Hai người cứ ngồi ăn an tĩnh như vậy, cùng nhau ăn bánh scone, uống trà, một lúc lâu không nói gì. Ánh mắt của họ đều nhìn về phía những giọt mưa rơi bên ngoài khung cửa sổ. Xem ra, cơn mưa không đúng lúc này, khiến cho bầu không khí xung quanh càng thêm quạnh quẽ so với trước.

"Hôm nay đã mưa cả ngày rồi. Thật sự không muốn cho khun Pin về cung điện Bua chút nào." Một buổi trà chiều dài dằng dặc trôi qua, công chúa Aninlaphat nhìn thấy tiểu thư chuẩn bị khởi hành về cung điện Bua, bèn nói.

"Nhưng mà..."

Đùng!

Tiểu thư Pin còn chưa nói xong thì đã nghe thấy một tiếng sấm vang lên, dọa nàng cả người run rẩy. Công chúa Aninlaphat thấy vậy, vội vàng vươn tay, cẩn thận ôm lấy cơ thể gầy gò của nàng vào lòng.

"Đừng sợ, đừng sợ, khun Pin." Công chúa Aninlaphat dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của tiểu thư Pin. Một lúc sau, cơ thể của tiểu thư Pin mới dần bình tĩnh lại.

"Hóa ra khun Pin vẫn sợ trời rầm như hồi còn nhỏ."

"..."

Tiểu thư Pin không phản bác, nàng thậm chí còn chẳng trả lời công chúa Aninlaphat. Chẳng qua, khi nàng nghe thấy tiếng sấm sét tiếp theo, nàng lại càng ôm chặt lấy eo của công chúa Aninlaphat, áp sát cô. Tiếng sấm qua đi, mưa to như trút nước. Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn bị bao phủ trong màn mưa u ám.

"Xem ra lát nữa khun Pin không về được rồi." Công chúa Aninlaphat nói, nắm tay tiểu thư Pin ngồi xuống ghế sô pha trước chiếc lò sưởi âm tường, sau đó nhẹ nhàng cầm tay nàng.

Bất tri bất giác... tiểu thư Pin nhích lại gần công chúa Aninlaphat một chút, cảm nhận sự ấm áp từ trên người cô. Tiếng mưa triền miên không dứt, khiến cho lòng nàng cảm thấy rét lạnh.

Có lẽ vì nhớ lại một vài câu chuyện cũ đã phủ bụi trong trí nhớ.

Cha mẹ của nàng, đã ra đi vào một ngày mưa gió bão bùng như thế này...

Chiếc thuyền kia, cũng trong một ngày sấm chớp không ngừng như thế này, dần dần chìm xuống nước...

"Ta muốn quay về chuẩn bị cơm tối cho Anin, nhưng phải đợi mưa tạnh mới được." Tiểu thư Pin yếu ớt lên tiếng.

"Khun Pin cứ muốn làm việc cho ta." Công chúa vừa cười vừa nói: "Hôm nay cứ nghỉ ngơi một ngày đi. Nếu như đói bụng, ta sẽ làm chút salad, canh cà rốt, ăn kèm với bánh mì đơn giản cho khun Pin."

"Anin biết làm à?" Đôi mắt nâu to tròn kia nhìn cô, hơi ngạc nhiên.

"Biết chứ, nhưng mà miễn cưỡng có thể lấp bụng thôi." Công chúa Anin cười híp mắt, trên mặt xuất hiện lúm đồng tiền. Nụ cười của nàng rạng rỡ như vậy, khiến cho tiểu thư Pin cũng phải bật cười theo.

"Còn sợ sấm chớp không?" Giọng nói nhẹ nhàng của công chúa đầy sự dịu dàng. Nhưng bàn tay đang vuốt ve mu bàn tay mảnh khảnh của tiểu thư Pin lại càng dịu dàng hơn.

"Ừm... tốt hơn nhiều rồi."

"Vậy thì tốt rồi."

"Nhưng... ta phải ngồi đợi thêm một lúc nữa."

Khi nàng nói bản thân "tốt hơn nhiều rồi" thì công chúa vốn định rút bàn tay đang đặt trên mu bàn tay của nàng lại, nhưng tiểu thư Pin lại dùng giọng nói ngọt ngào khẽ nói.

"Ta biết rồi."

Công chúa Aninlaphat vẫn mỉm cười như trước, sau đó nhích người, để hai cơ thể sát gần nhau.

Tiểu thư Pin rất tựa đầu lên vai cô một cách vô cùng tự nhiên. Nỗi sợ hãi và lạnh lẽo bao phủ trong lòng nàng lúc nãy chợt tiêu tan, giống như chưa từng xuất hiện.

Tiểu thư Pin nhắm mắt, bình tĩnh lại. Mùi hương sâu lắng lại phức tạp trên người công chúa và tiết tấu của những giọt mưa rơi xuống nóc nhà, hòa vào nhau, khiến nàng chìm vào mộng đẹp. Cho dù trong mơ, tiểu thư Pin cũng thấy mình đang nằm trên một đám mây ngũ sắc, bốn phía là cánh đồng hoa ngát hương. Công chúa Aninlaphat cũng nằm bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng không buông.

Đây có lẽ là nguyên nhân khiến cho vẻ mặt khi ngủ của tiểu thư Pin trông vô cùng ngọt ngào. Vì trong giấc mơ, khóe miệng của nàng từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ cười.

Mưa vẫn rơi. Khi tiểu thư Pin tỉnh lại từ trong giấc mộng, trời đã tối đen. Nàng phát hiện lúc này bản thân đang tựa vào một chiếc gối nằm lớn, không phải là bả vai của công chúa. Trên người được đắp một chiếc chăn dày vừa phải, màu xám khói, cùng màu với chiếc sô pha cạnh cửa sổ mà cô thích nhất. Chiếc máy phát nhạc đặt trên tủ cạnh lò sưởi âm tường đang phát ra những bản nhạc nước ngoài. Trong phòng bếp, mùi đồ ăn thơm phức bay đến, khiến nàng cảm thấy có chút đói bụng.

Tiểu thư Pin vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, có chút xấu hổ. Ban đầu, nàng có trách nhiệm chăm sóc cho công chúa Aninlaphat, nhưng nàng lại ngủ thiếp đi. Kết quả, biến thành công chúa Aninlaphat chăm sóc cho nàng.

"Khun Pin, nàng dậy chưa?" Công chúa Aninlaphat nhìn về phía tiểu thư Pin vẫn còn ngái ngủ, hỏi: "Ta chuẩn bị xong bữa tối rồi. Khun Pin đi rửa mặt đi, rồi qua đây ăn cơm nè."

"Xin lỗi nhé, Anin." Tiểu thư Pin trông như sắp khóc.

"Xin lỗi chuyện gì?"

"Ta đã ngủ thiếp đi... trở thành gánh nặng của Anin." Khóe môi của tiểu thư Pin trĩu xuống thành một hình vòng cung cay đắng.

"Gánh nặng cái gì chứ? Trời mưa lớn như vậy, sao ta có thể để cho khun Pin quay về cung điện Bua chứ. Hơn nữa, ta đã nói muốn làm cơm cho khun Pin ăn. Để ta trổ tài nấu nướng một chút đi."

"Được."

Tiểu thư Pin chỉ trả lời ngắn gọn một tiếng, nhưng lại nghe theo từng câu nói của Anin. Nàng đứng lên, rửa mặt xong xuôi, chỉnh trang lại mái tóc rối, để nó lại mềm mượt như thường ngày. Nàng đứng trong phòng vệ sinh một lúc lâu. Khi nàng đi ra, phát hiện trên bàn ăn đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.

Trên bàn có một dĩa salad, bên trong có rau xà lách và thịt ức gà, rưới sốt giấm. Bên cạnh có một bát canh cà rốt, còn đang bốc hơi nóng, ăn cùng bánh mì nướng kiểu Pháp được cắt thành từng miếng nhỏ. Bởi vì sợ ăn không đủ, cô còn đặt một chiếc rổ giữa bàn, bên trong có đủ loại bánh mì và bơ lạt.

"Trông ngon thật." Tiểu thư Pin nói, nhìn về phía công chúa Aninlaphat mỉm cười ngọt ngào.

"Đủ ăn không? Đều là vài món ăn thanh đạm thôi."

"Đủ rồi. Buổi tối ta không ăn nhiều."

Nghe thấy vậy, công chúa Aninlaphat chỉ cười cười, không nói gì, yên tĩnh ăn bữa tối do chính tay cô chuẩn bị. Còn tiểu thư Pin thì không ngừng tán thưởng những món ăn trước mặt. Từ nhỏ đến lớn, tiểu thư Pin vẫn luôn khao khát có người có thể chăm sóc nàng như vậy.

Tự ngươi nhìn đi... Hôm nay ngươi vốn đến đây để chăm sóc cho công chúa Aninlaphat, nhưng từ khi bước vào cổng cho đến hiện tại, trái lại đều do công chúa luôn chăm sóc cho ngươi, thật là làm người ta xấu hổ mà.

Sau bữa tối, tiểu thư Pin chủ động đề nghị rửa chén dĩa, để rửa sạch cảm giác áy náy của mình. Cho dù công chúa Aninlaphat kiên trì muốn giúp đỡ, nhưng thái độ của tiểu thư Pin quá cố chấp, khiến cho công chúa cũng không dám nói gì.

Từ lúc hoàng hôn cho đến tối muộn, nhưng mưa vẫn còn rất lớn. Cứ như vậy thì không thể nào bung dù từ cung điện Matsumiya quay về cung điện Bua được rồi. Cùng vì công chúa Aninlaphat hối thúc, cuối cùng, tiểu thư Pin quyết định ở lại Matsumiya qua đêm. Cô nói phòng ngủ ở Matsumiya rất thoải mái. Cô nói tối nay Prik không có ở đây, cô có chút sợ hãi những thứ không nhìn thấy kia. Mặc dù tiểu thư Pin chưa từng nhìn thấy cô sợ bất cứ điều gì.

Sợ ma quỷ, mà lại giả ma dọa người khác. Hai mặt trái lập cùng tập hợp trên một người như thế này, có lẽ trên thế giới này đốt đuốc đi tìm cũng chẳng được bao nhiêu người...

Mặc dù biết bản thân đã rơi vào một cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ bởi cái người ranh ma này, nhưng tiểu thư Pin vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Sau khi tắm xong, nàng thay đồ ngủ mà công chúa Aninlaphat đã chuẩn bị cho mình. Tiểu thư Pin phat hiện ánh đèn mờ ảo trên trần nhà giờ đã chiếu sáng toàn bộ phòng khách. Công chúa Aninlaphat cũng đã tắm xong, đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế sô pha trước lò sưởi âm tường đợi nàng. Lò sưởi âm tường hắt ra ánh sáng dịu dàng màu vàng nhạt, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp khác biệt hẳn với ban ngày.

"Đã muộn lắm rồi, Anin vẫn chưa ngủ sao?" Tiểu thư Pin vừa nói vừa bước đến, ngồi xuống trên cùng một chiếc ghế sô pha, ở rất gần, bả vai kề sát vai công chúa.

"Khoan hẵng ngủ. Khun Pin đã chịu đến ở với ta rồi, ta chưa muốn ngủ. Ta cứ muốn nói chuyện với khun Pin mãi thôi."

Ánh mắt long lanh của công chúa Aninlaphat khiến cho tiểu thư Pin cắn chặt môi. Nàng cúi đầu, nhìn chân của mình.

"Nói chuyện gì đây? Chẳng phải hôm nay chúng ta đã nói chuyện cả ngày rồi sao?"

"Nói chuyện giấc mơ đi. Hôm nay khun Pin đã ngủ cả ngày còn gì." Công chúa Anin cười không ngừng, cho đến khi tiểu thư Pin có chút tức giận ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của cô... Công chúa Aninlaphat mới tem tém lại một chút, đổi thành một nụ cười mỉm.

"Anin, đừng trêu ta." Đôi mắt lóe lên vẻ tức giận lúc nãy đột nhiên biến thành đôi mắt nai con khẩn cầu. Điều này khiến cho công chúa Aninlaphat có chút bất ngờ.

"Ta không nói nữa. Tóm lại, ta vẫn muốn tâm sự với khun Pin, chơi thêm một chút nữa. Nhưng mà, khun Pin đã buồn ngủ chưa?"

Công chúa Aninlaphat vừa nói vừa nắm tay tiểu thư Pin, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của nàng. Cô nghĩ... chỉ cần tiểu thư Pin không lên tiếng phản đối thì công chúa có quyền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng này của tiểu thư Pin, chơi đùa cả đêm.

"Vẫn chưa... chắc chắn là bởi vì ta giống như Anin nói, ngủ quá nhiều rồi." Lần này, tiểu thư Pin cười rất vu vẻ.

"Bay giờ không hề buồn ngủ chút nào."

"Vậy chúng ta cứ ngồi đây một lúc đi."

"Được."

Tiểu thư Pin trả lời ngắn gọn. Ánh mắt của nàng nhìn về phía bàn tay đang đặt trên tay nàng của công chúa Anin, rơi vào im lặng.

Nàng muốn hỏi công chúa Aninlaphat một vài chuyện, nhưng nàng không biết có phù hợp không.

"Khun Pranot là bạn của nhị hoàng tử, tại sao lại trông có vẻ thân thiết với Anin hơn nhỉ?"

Tiểu thư Pin vẫn không yên lòng, nhìn mu bàn tay của mình, nhỏ giọng hỏi công chúa.

"Hửm..." Công chúa Aninlaphat khó hiểu nhướng mày: "Khun Pin hỏi chuyện này làm gì?"

"Ta chỉ muốn biết... rốt cuộc khun Pranot có ý gì với Anin thôi."

"Pranot là người bạn thân thiết nhất của ta..." Công chúa Anin cười khẽ.

"Lúc ta du học, Anon hoàng huynh đã nhờ huynh ấy chăm sóc ta. Cho nên, huynh ấy tựa như một người anh ruột khác của ta vậy. Nhưng mà, tính cách của huynh ấy hướng ngoại, hài hước, rất thích nói. Cho nên so với hoàng huynh, huynh ấy càng giống một người bạn thân thiết hơn."

"Thật không?"

Tiểu thư Pin nhìn công chúa Aninlaphat. Ánh mắt có chút khiến người ta không thể nhìn thấu.

"Thật mà. Tại sao Anin lại phải nói dối khun Pin chứ?"

"Hôm đó, ta nhìn thấy khun Pranot hôn Anin." Nói đến đây, gương mặt xinh đẹp của tiểu thư Pin bỗng trở nên u ám.

"Hôn? Ở đâu? Hồi nào? Sao ta lại không nhớ nhỉ?" Công chúa Aninlaphat hoảng sợ trừng to hai mắt.

"Hôn mu bàn tay của Anin. Là hôm đánh tennis, khi Pranot đưa Người về." Tiểu thư Pin nhíu mày, giống như đang nhớ lại một kỉ niệm không vui...

Bản thân nàng cũng không muốn nhớ rõ.

"À, là hand kiss (hôn tay)." Công chúa Anin vừa cười vừa nói: "Pranot thích chọc ghẹo ta lắm. Nói ta là công chúa, cho nên mới bắt chước theo lễ nghi của phương Tây, hôn lên mu bàn tay của ta."

"Thật à, nhưng mà hôn là hôn thôi." Giọng nói của tiểu thư Pin có chút cứng nhắc và run rẩy.

"Ai nói hôn là hôn thôi chứ?" Công chúa Aninlaphat giả bộ không hiểu. Cô nâng tay tiểu thư Pin lên, hôn khẽ lên mu bàn tay của nàng, ngẩng đầu đối diện nàng.

"Thật ra, hôn có rất nhiều kiểu. Cũng mang những hàm nghĩa khác nhau."

Mặt của tiểu thư Pin nóng như phát sốt. Bây giờ, lựa chọn tốt nhất chính là nhanh chóng rút tay lại Nhưng nàng lại chọn cách im lặng, để mặc cho hai tay của mình nằm trọn trong tay của người trước mặt.

"Cái này gọi là hand kiss. Dùng để thể hiện sự tôn trọng dành cho đối phương." Công chúa nói. Cô cúi người, lại hôn lên mu bàn tay của tiểu thư Pin một cái, nhưng lần này lại càng dịu dàng hơn lần trước.

Khi tiểu thư Pin nhìn thấy công chúa nhích lại gần mình, trái tim nàng bắt đầu đập loạn. Đồ ngủ màu trắng, rộng rãi của công chúa trượt xuống, lộ ra làn da mịn màng, trắng trẻo của cô.

Không ngờ... ngay lúc này, công chúa lại kề sát mặt tiểu thư Pin, gần đến mức khiến nàng không tự giác mà nín thở. Khi công chúa chớp mắt vài cái, dùng lông mi của cô chạm vào lông mi của nàng, tiểu thư Pin cảm giác gương mặt của mình đã đỏ rực lên.

Xúc cảm trêu chọc như vậy, khiến cho người ta có một loại cảm giác sung sướng đê mê. Tiểu thư Pin chỉ có thể cắn chặt môi, gần như bật máu.

"Cái này gọi là butterfly kiss (hôn bướm), thường dùng để chọc ghẹo con nít." Công chúa Anin vừa nói vừa dùng mũi chạm vào gương mặt của tiểu thư Pin. Bây giờ, tiểu thư Pin hệt như một pho tượng đá, cả người đều không thể cử động.

Cuối cùng, bờ môi của công chúa Aninlaphat đặt lên đôi môi đầy đặn của tiểu thư Pin. Sau đó, cô khẽ nói.

"Cái này gọi là lip kiss (hôn môi). Có thể dùng để bày tỏ sự yêu thương hoặc là chào hỏi giữa những người bạn thân với nhau."

Tiểu thư Pin chỉ cảm thấy nước bọt trong cổ họng đặc sệt, không nuốt trôi được. Cho dù biết rõ tình hình trước mắt đã nghiêm trọng đến mức giữa nàng và công chúa phải có một người lập tức đứng ra dừng lại.

Nhưng công chúa Aninlaphat không hề có dấu hiệu muốn dừng lại... Còn bản thân nàng cũng không có dấu hiệu kháng nghị hoặc phản kháng.

Thế là, trò chơi ranh mãnh của người nào đó lại tiếp tục...

Gương mặt xinh đẹp lúc này lại dời đi một chút, nhìn sâu vào ánh mắt của nàng. Con ngươi đen láy, ngọt ngào kia, không hiểu sao lại say rồi, si tình nhìn thẳng vào nàng. Ngón tay của công chúa Aninlaphat vuốt ve môi dưới của nàng, giống như đang thi triển ma thuật. Cứ thế, dường như tiểu thư Pin đã chìm sâu vào vòng xoáy dục vọng, không thể nào thoát ra được.

Cho đến khi công chúa Aninlaphat hôn lên môi nàng. Nàng mới một lần nữa khôi phục ý thức...

Một nụ hôn thật sâu, thâm tình đến mức làm cho trái tim của nàng như ngừng đập. Đầu lưỡi như lửa nóng của công chúa chạm vào đầu lưỡi của nàng. Mùi hương thơm ngọt quanh quẩn trong vòm miệng...

Suy nghĩ vỡ vụn đan xen...

Hơi thở gấp rút...

Khi công chúa Aninlaphat triền miên thu lại đôi môi của mình, nhỏ giọng nói bên tai nàng, trái tim của tiểu thư Pin như ngừng đập.

"Cái này gọi là French kiss (hôn kiểu Pháp)."

"..."

"Chỉ dùng để bày tỏ sự khao khát giữa những người yêu nhau."

- --------

*Không chắc, đợi bản tiếng Anh chính thức để đối chiếu và chỉnh sửa.