Thế Thân

Chương 153




Giống nhau như đúc? Không, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được.

Một người có khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, một người có khuôn mặt tái xanhkhông còn giọt máu, hai khuôn mặt như vậy, dù ngũ quan có giống hơn đinữa có ai mà nhận không ra chứ?

"Tại sao lại thành ra như vậy?Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Uẩn Nịnh nhìn thẳng vào mắt nàng, nắm chặt đôi tay lạnh buốt của nàng, lòng cứ dợn dợn khó chịu, một ngườikhông thích khóc như nàng mà nay lại không cầm được nước mắt.

"Sao muội lại bệnh nặng như vậy? Bệ hạ không chăm sóc tốt cho muội sao? Rõràng người......" Nàng nghẹn ngào không nói nổi nữa, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, bỗng nhào đến ôm chặt lấy nàng.

Lưu Dục đứng một bên không nhịn được: "Sao bệ hạ có thể sẵn lòng chăm sócnương nương được cơ chứ, người oán hận nương nương, nương nương......"

"Lưu Dục!" Liễu Vận Ngưng thản nhiên nhìn nàng, vẻ mặt Lưu Dục rất khó coi, không cam tâm ngậm miệng lại.

Liễu Uẩn Nịnh vẫn chưa hiểu lắm, tiếp tục truy vấn: "Lưu Dục nói vậy là sao? Bệ hạ oán hận nương nương cái gì chứ? Tại sao lại nói vậy?"

Lưu Dục quay mặt đi không đáp.

"Ngươi nói đi chứ Lưu Dục, đừng có nói chuyện nửa vời như vậy, rốt cục là làm sao, ngươi mau nói đi!"

Lưu Dục đè nén cơn tức giận, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thèm để ýđến ánh mắt Liễu Vận Ngưng, nói trắng ra: "Đại tiểu thư, nô tỳ chỉ làmột hạ nhân, chủ tử có làm gì thì nô tỳ cũng không có quyền ý kiến,nhưng mà, Đại tiểu thư à, bệ hạ quá đáng lắm, người......"

Nóinói một hồi, Lưu Dục nghẹn ngào: "Có phải nương nương tình nguyện tiếncung thay Đại tiểu thư đâu, nương nương thật sự không biết gì hết, nhưng bệ hạ lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người nương nương, trong nửa năm qua,có bao nhiêu là thứ đe dọa tính mạng nương nương người có biết không?Đại tiểu thư, nếu......nếu người không trốn hôn, nương nương không thayngười tiến cung, vậy thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết!"

Liễu Uẩn Nịnh tái mặt: "Vận Ngưng thành ra như vậy, đều vì bệ hạ giận chó đánh mèo ư?"

Lưu Dục lau nước mắt: "Đúng vậy!"

"Vận Ngưng......" Liễu Uẩn Nịnh nhìn Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng dời mắtsang chỗ khác, im lặng một hồi mới dịu dàng nói: "Tỷ đừng nghe Lưu Dục,chuyện này không liên quan đến ai cả......"

"Xin lỗi, xin lỗi, là tỷ hại muội, đều là do tỷ hại muội, ô ô......" Nàng khóc không thành tiếng.

—- Tại sao nàng lại ngốc như vậy, tại sao nàng lại khờ khạo nghĩ rằng chỉcần mình bỏ đi là mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, tại sao nàng lại ngốc nhưvậy?

Ngu quá! Nàng đúng là ngu quá mà!

"Xin lỗi, xinlỗi......" Nàng ôm chặt lấy muội muội sinh sau mình hai canh giờ, thấyLiễu Vận Ngưng quá gầy trái tim lại quặn đau, đau đến nỗi nàng muốn bậtkhóc.

Uổng cho nàng thân là tỷ tỷ lại để cho muội muội ngoan hiền của mình chịu oan ức, nàng đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa!

"Uẩn Nịnh, muội không sao mà!" Nàng chau mày, muốn thoát khỏi cái ôm của Liễu Uẩn Nịnh.

Liễu Uẩn Nịnh ôm chặt quá khiến nàng khó thở.

"Vận Ngưng, tỷ xin lỗi, là tỷ hại muội!" Không để ý đến việc nàng đang giãydụa, Liễu Uẩn Nịnh càng ôm chặt nàng hơn, nước mắt âm ấm như tan vàokhông khí giá buốt, phút chốc trở nên lạnh lẽo, thấm ướt cổ Liễu VậnNgưng.

Cảm giác lành lạnh đó khiến Liễu Vận Ngưng phải ruột cổ, còn bị ôm chặt hơn nữa.

"Vận Ngưng, rốt cục bệ hạ đã đối xử với muội như thế nào vậy? Muội nói chota nghe, có phải vì người mà muội mới sinh bệnh không?"

Liễu VậnNgưng không giãy ra được đành buông xuôi, vỗ vai Liễu Uẩn Nịnh với vẻ an ủi, dịu dàng nói: "Uẩn Nịnh, đừng khóc, muội không sao."

"Đừngnói dối tỷ, muội nghĩ ta nhìn không ra sao hả, rõ ràng muội có tâm sự,rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ 'khốn kiếp' kia rốt cục đã đối xử với muội như thế nào?"

Thấy Liễu Uẩn Nịnh gọi Hiên Viên Kỳ như vậy, Liễu Vận Ngưng cười cười: "Không, không liên quan đến bệ hạ!"

—- Tất cả đều do ta quá ngốc mà thôi!

"Thật không?" Liễu Uẩn Nịnh đã chịu buông nàng ra, nhìn Liễu Vận Ngưng bántín bán nghi, đôi mày đang nhướng cao chứng tỏ nàng không hề tin.

Liễu Vận Ngưng không đáp, nhìn nàng chằm chằm một hồi mới mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, tỷ vẫn ra dáng già dặn như vậy."

—- Mặc dù bây giờ tỷ ấy đang khóc, nhưng vẫn thuần khiết như vậy, vẫn hồn nhiên như vậy.

Liễu Vận Ngưng cười cười.

—- Chẳng trách ai cũng thích tỷ ấy đến thế!

"Đúng, ta vẫn tốt, không có chuyện gì phải thay đổi, vẫn già dặn như vậy." Nàng vừa khóc vừa cười, giọng điệu đầy kiêu hãnh.

Liễu Vận Ngưng mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt hâm mộ.

Đúng! Nàng vẫn luôn hâm mộ tỷ tỷ song sinh này. Rõ ràng là tỷ muội sinh đôi, tại sao lại khác nhau nhiều đến vậy?

"Vận Ngưng, muội......muội có trách ta hay không?" Liễu Uẩn Nịnh nhìn nàng với vẻ chột dạ, chần chừ hỏi.

Khẽ lắc đầu, Liễu Vận Ngưng không do dự đáp: "Không hề, cho đến giờ phút này muội chưa từng trách ai cả."

—- Ta chỉ trách bản thân quá ngu ngốc mà thôi.

"Vận Ngưng—-" Liễu Uẩn Nịnh quay mặt đi chỗ khác, không để cho nàng thấykhuôn mặt giàn giụa nước mắt của mình: "Muội nên trách ta mới đúng! Làta hại muội!"

—- Nếu không phải nàng ích kỷ, nếu không phải nàngquá khờ khạo, thì hôm nay nàng đã không khiến Liễu Vận Ngưng phải thànhra thế này.

Hôm nay nàng còn định đến đưa ra một yêu cầu quá đáng nữa, những gì nàng nợ Liễu Vận Ngưng, có lẽ có dùng cả đời cũng khôngthể trả hết được.