Thế Thân

Chương 165




Kỳ quốc xảy ra một chuyện lớn.

Bệ hạ của họ không hiểu tại sao lại mắc phải quái bệnh, đóng cửa không đặt chân ra khỏi phòng, không thể tiếp xúc với nắng, cũng không muốn bị quấy rầy, cứ nằm lỳ trên giường.

Có người đoán vì bệ hạ nhất thời không chịu nổi việc Liễu phi được sủng ái nhất qua đời, bị đả kích lớn nên mới ngã bệnh, cũng có người đoán do bệ hạ của họ làm chuyện gì đó có lỗi với Liễu phi, sợ oan hồn của Liễu phi quay về tìm người đòi mạng, lòng không thể chịu nổi sự áp lực quá lớn đó nên mới đổ bệnh.

Tóm lại, bảo sao hay vậy, chứ rốt cục chân tướng thế nào, ngoại trừ một số ít người ra thì không ai được biết cả.

Nói chung, triều đình rao tin là bệ hạ của họ ngã bệnh.

Vì vậy Lận Vương của bọn họ, người luôn giữ vững tin thần 'Ta không vào địa ngục thì ai vào' không bao giờ chểnh mảng việc nghĩa, gánh vác chuyện triều chính, tạm thời xử lý chuyện quốc gia đại sự.

Rốt cục là ai quản lý chuyện quốc gia đại sự, đối với dân chúng mà nói là không hề quan trọng, cái bọn họ xem trọng chính là ai có thể làm cho họ được ấm no, ai có thể cho họ một cuộc sống bình yên, chỉ cần làm được hai điều này thôi, thì ai làm Hoàng Đế không quan trọng!

Ánh mặt trời chói chang, một thiếu niên vận áo bào vàng kim mang vẻ mặt nhăn nhó như trái khổ qua, nhìn chồng tấu chương cao ngất ngưởng mà lòng đau như cắt, thầm suy tính về việc lẻn đi.

Nhưng hễ nhớ đến bộ mặt quan tài đủ đông chết một người thôi là chân y không tài nào nhúc nhích nổi, thật sự không dám động đậy!

—- Ô ô! Y chỉ muốn làm một vị Vương gia an nhàn mà thôi! Tại sao số y lại khổ như vậy kia chứ?

Còn vị Đế Vương vốn đang bị bệnh cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, bấy giờ đang vận thường phục ung dung đi dạo trên đường cái, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc theo dõi gắt gao thiếu nữ đang đi đằng trước.

Lưu Dục im lặng đi trước y, đôi môi mím chặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, nhưng nàng không còn cách nào khác, người đằng sau đi nhanh quá, nàng không thể cắt đuôi y được.

Nàng quay đầu thiếu kiên nhẫn, khuôn mặt thanh tú tỏ vẻ khó chịu: "Ta đã nói rồi, muốn chém muốn giết gì tùy người, ta sẽ không nói ra tung tích của nương nương đâu!"

"Không sao!" Y thản nhiên nói.

"Vậy người đừng đi theo ta nữa!"

"Ta thích!"

"Người—-" Nàng giận đến nỗi nghẹn lời, lời nói thể hiện rõ sự tuyệt tình không biết đã được họ thốt lên bao nhiêu lần rồi.

Ngoại trừ việc bị chọc tức điên lên thì nàng chẳng còn cách nào khác, nàng thật không ngờ, Hiên Viên Kỳ một khi vứt bỏ hào quang của một Đế Vương lại khó chơi đến vậy!

Nếu cứ tiếp tục như thế, không phải nàng sẽ lỡ hẹn với nương nương sao?

Đáng ghét!

Nàng xoay người với vẻ bực dọc, lần đầu tiên nàng tức đến nỗi không nói nên lời!

Hiên Viên Kỳ vẫn theo sát nàng với vẻ mặt vô cảm, từ trước đến giờ đều là người ta đi sau y, ban đầu đi sau nàng đúng là không quen, nhưng khi phát hiện nàng mấy lần định nhân cơ hội y không chú ý để đào tẩu, y liền quên béng cảm giác đó ngay.

Chỉ cần nghĩ đến việc người đang đứng trước mặt y đấy biết tung tích của nàng, y bất giác cảm thấy cứ như vậy mà đi sau nàng cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Lưu Dục luôn chọn đường đông người để đi, chỉ cần có cơ hội nàng liền bỏ chạy, đáng tiếc lần nào cũng đều thất bại.

Ai kia vẫn mặt dày theo sát nàng.

Nàng đi trước mà lòng buồn bực, hận đến nỗi nghiến răng.

—- Trước đây tổn thương nương nương, lúc nào cũng lạnh nhạt tàn nhẫn với nương nương, bây giờ phát hiện nương nương gạt mình liền không tiếc xuất cung, chờ đến khi tìm được nương nương rồi không biết sẽ trừng phạt người như thế nào nữa đây!

"Lúc trước đối xử với nương nương như vậy, bây giờ cần gì phải vờ như hối hận lắm? Nương nương sẽ không về với người nữa đâu! Ta nói cho người biết, nương nương đã có người khác ở bên cạnh rồi, nương nương sẽ không nhớ đến người nữa đâu!

Nghe những lời hằn học của nàng lòng Hiên Viên Kỳ vô cùng bình tĩnh, chỉ khi nghe đến đoạn bên cạnh nàng giờ đã có người khác, trái tim y mới quặn thắt.

Nhưng y sẽ không bỏ cuộc! Sẽ không bao giờ buông tay nữa!

Hiên Viên Kỳ rất hiểu suy nghĩ của Lưu Dục, nhưng y không biết phải làm thế nào mới khiến nàng tin tưởng, chỉ có thể theo sau nàng một cách phí công, chờ một ngày nào đó nàng không còn kiên nhẫn nữa sẽ nói cho y.

Dưới khoảng trời bao la này y có thể phái người ra ngoài tìm kiếm, chỉ cần y đồng ý thì y vốn không cần phải theo sau một thị nữ nhỏ bé như vậy, để mặc nàng xua đuổi, để mặc nàng sỉ vả.

Nhưng y muốn dựa vào chính sức mình để tìm được nàng, bằng chính sức mình!

Dù cho nàng đã có người khác, nhưng y vẫn sẽ không bỏ cuộc!

Dù cho sau này y chỉ được ngắm nàng từ xa, cũng đã đủ lắm rồi!

Thiếu nữ đi đằng trước hình như đã mệt lả, khoan thai tiến vào tửu lâu, gọi một bàn ăn lớn rồi từ từ hưởng thụ.

Hiên Viên Kỳ cũng đi theo, ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, gọi một ấm trà, miệng lưỡi y đã khát khô.

Y im lặng chờ nàng dùng xong bữa trưa.

Ánh nắng bên ngoài thật chói chang, mây lại mỏng, lớp tuyết dày đã bắt đầu tan, trong khu chợ náo nhiệt tấp nập truyền đến những tiếng rao bán nối nhau không dứt.

Nhưng long y lại đang bị một đám mây đen bao phủ, lạnh thấu xương.

—- Rốt cục thì đến khi nào thì nắng mới lên?