Nhìn theo bóng tiểu hài tử, Liễu Vận Ngưng và Lãnh Hàn Vũ cùng bật cười.
—- Một cuộc sống như vậy, tuy tẻ nhạt nhưng cũng rất hạnh phúc!—-
Cười nhạt, Lãnh Hàn Vũ nhìn vết sẹo trên mặt Liễu Vận Ngưng, nụ cười bỗngtrở nên gượng gạo, nỗi đau thoáng hiện trong mắt y, nói: "Không biết mấy ngày nay sư phụ chạy đi đâu nữa, còn chưa chịu về thay dược cho muội!"
Nghe vậy, Liễu Vận Ngưng cười cười, đưa tay vuốt mặt trái, nói: "Sư phụ cũng có để lại ít dược thảo, đây là lớp dược mới."
Một cuộc sống mới là thứ mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến, mà bây giờ có được cuộc sống như vậy, nàng nên cảm tạ người đó.
"Hế! Ta đến ăn cơm!" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, một dáng người caoráo nhảy từ cửa sổ vào, đứng thẳng trước mặt Liễu Vận Ngưng.
Liễu Vận Ngưng mỉm cười.
—- Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
"Hoan nghênh!" Hiếm khi nàng chịu cười với y.
"Khi nào học nấu cơm xong nhớ mời ta là được rồi!" Nói rồi Hàn Thiếu Lăngnhìn Lãnh Hàn Vũ, thấy hai mắt y chùng xuống đầy lạnh lùng, bất giáccười đắc ý.
Chuyện y là người đưa Liễu Vận Ngưng ra khỏi cungluôn khiến lòng Lãnh Hàn Vũ cảm thấy khó chịu, ban đầu Lãnh Hàn Vũ đãlên kế hoạch xong xuôi hết rồi, chỉ tiếc y lại nhanh chân cướp mất.
Nghĩ vậy, Hàn Thiếu Lăng cười càng thêm phần đắc ý.
May quá, may mà y lập kế hoạch sớm, nếu không đã bị tranh công mất rồi.
Liễu Vận Ngưng ngây ngô không biết sóng ngầm bùng lên mãnh liệt giữa haingười bọn họ, quay đầu vừa dọn dẹp vừa nói: "Ngươi thân là Hoàng tử củamột quốc gia, sao lúc nào cũng có thời gian chạy đến nơi chật hẹp nàythế?"
Hàn Thiếu Lăng cười tà: "Bởi vì ở đây có nàng, ta đang theo đuổi để nàng đồng ý làm Hoàng phi của ta, đương nhiên phải chịu khó một chút!" Y không hề che giấu tình cảm của mình với Liễu Vận Ngưng, thảnnhiên nói ra.
Lãnh Hàn Vũ nghe y nói, sắc mặt u ám hẳn, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
Thật ra y đã sớm thông suốt rồi, đời này Liễu Vận Ngưng không thể nào chấpnhận y được, chỉ cần ở cạnh nàng, bảo vệ nàng được như bây giờ đã đủ lắm rồi, về phần Hàn Thiếu Lăng, chỉ cần y đối xử với Liễu Vận Ngưng thậtlòng và Liễu Vận Ngưng cũng chấp nhận y, vậy y sẽ cười vui chúc phúc cho hai người.
—- Hạnh phúc của Ngưng Nhi, quan trọng hơn tất cả!
Đáng tiếc y có nghĩ được như vậy thì Liễu Vận Ngưng cũng sẽ không bao giờlàm đúng ý y, nàng ngừng tay, quay đầu nói chuyện một cách nghiêm túcvới Hàn Thiếu Lăng: "Nếu là vì nguyên nhân này, vậy sau này ngươi đừngđến đây nữa!"
Nàng quay lại, giọng trầm bổng: "Vì ta vĩnh viễn không bao giờ đồng ý!"
—- Tình cảm y dành cho ta, ta rất cảm động, nhưng sẽ không bao giờ đón nhận.
Không chỉ vì nàng không thích y, còn bởi vì thân thể nàng đã tan nát cả rồi.
Ngày hôm sau khi rời khỏi Hoàng cung, sư phụ đã từng nói với nàng rằng thânthể nàng đã bị hủy hoại đến nỗi không thể khôi phục được nữa, hơn hết,'Mộng Thệ' trong người nàng cũng không thể giải.
Mặc dù bây giờ chưa có gì xảy ra nhưng cũng không dám chắc còn bao nhiêu thời gian nữa.
Có lẽ là một năm, có lẽ là mười năm, hoặc cũng có thể chẳng đến một năm.
Nàng bây giờ như ngọn đèn cạn dầu lung lay trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt.
Thử hỏi nàng như vậy sao còn có thể dây dưa với y? Huống hồ trong cuộcchiến tranh đoạt quyền lực giữa Hoàng tộc với nhau, người lừa ta gạt,nàng ghét cay ghét đắng điều đó, vĩnh viễn không bao giờ muốn nhìn thấynó nữa.
Nghe thấy lời khước từ gãy gọn và dứt khoát của Liễu VậnNgưng, Hàn Thiếu Lăng không hề tỏ vẻ ngán ngẩm, chỉ nhún vai bất cần, dù sao trong mấy ngày này y cũng đã nghe đến quen tai rồi.
Nhưngnghĩ lại cũng đúng là nản thật đấy, y đường đường là Hoàng tử của mộtquốc gia, thân phận cao quý nên y không cần phải chủ động theo đuổi mộtai, đương nhiên sẽ tự có phụ nữ thầm thương trộm nhớ, từ lúc nào mà lạirơi vào tình cảnh này?
Tuy vậy sự chán nản chỉ đến trong phútchốc mà thôi, tinh thần y lại khôi phục sự phấn chấn, cứ xem những lờitừ chối phũ phàng này là thử thách mà ân trên dành cho y là được.
Nhưng cũng có đôi lúc y thật sự nghi ngờ rằng, đây có phải là sự trừng phạtcủa ông trời khi y đã lạm tình phong lưu quá mức hay không?
Ôi!
Giờ đây cuối cùng y cũng đã nếm mùi bị người ta từ chối là như thế nào rồi!
Y nghĩ ngợi đầy tiếc hận, Hàn Thiếu Lăng dẩu môi, sau đó một cái bóng nhỏ xíu chạy đến, dùng tất cả sức mạnh mà một đứa trẻ miệng còn hôi sữa cóđẩy y, hai mắt trợn tròn hung dữ, la lên: "Không cho phép thúc giành mất mẫu thân của Linh Nhi!"
Hàn Thiếu Lăng càng thấy hận đời.
Sao lúc trước y lại nghe lời nàng dẫn theo tiểu tử này nhỉ? Đúng là tự lấy đá đập vào chân mình mà!
Tiểu quỷ người nhỏ mà gan lớn này cũng muốn chống đối y!
"Mẫu than là của phụ thân Linh Nhi, thúc đừng có mà thừa cơ không có phụthân Linh Nhi ở đây liền quyến rũ mẫu thân, con cũng đã nói, con và sưthúc sẽ cùng nhau đề phòng kẻ xấu là thúc!"
Hàn Thiếu Lăng đúng thật là khóc không ra nước mắt.
Ôi!
Xem ra đường tình này...... còn rất dài!
Hơn nữa, còn vô cùng gian nan!