Thế Thân

Chương 177




Trong cơn mơ hồ, hình như còn nghe thấy tiếng y từ xa vọng đến: "Ngày mai, phải xem biểu hiện của ngươi đó!"

Hiên Viên Kỳ đứng thẳng dậy, cái bóng y trông thật cô đơn, rất lâu sau, chođến khi bóng thiếu niên tóc bạc khuất hẳn, y mới từ từ xoay lại, nặng nề lê bước đến bên cửa sổ phòng Liễu Vận Ngưng.

Ánh sáng trongphòng không quá dư dả, dưới ánh sáng mờ tối, thiếu nữ áo trắng đang lẳng lặng ngồi trên giường, thân hình mảnh mai chìm trong làn gió đầu xuânse lạnh.

Tay buông bên hông bất giác siết chặt, gân xanh nổi lên, sóng lòng cuộn trào, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Nếu, nếu lúc đó phát giác sớm hơn một chút, có thể thấy rõ trái tim mình, vậy thì tình cảm ngày hôm nay sẽ như thế nào đây?

Nhưng, sao nàng lại quá đỗi tàn nhẫn?

Vậy mà muốn gạt bỏ tất cả, không phải nàng đang tính gạt bỏ tất cả những gì giữa chúng ta đó chứ?

Không mong ta đau lòng?

Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ ta từ khi nào lại cần nàng quyết định thay? Sao nàng biết, nàng làm vậy thì ta sẽ không đau lòng?

Bầu không khí bỗng thay đổi, Hiên Viên Kỳ bỗng trở nên lạnh lùng, xoay phắt người lại, một tên Hắc y nhân đang lẳng lặng đứng sau lưng y: "Chủ tử!"

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Thái hậu sai thuộc hạ mời bệ hạ hồi cung!"

Y nheo mắt: "Không phải trong cung có Lận Vương đó sao!"

"Chuyện này thuộc hạ không rõ lắm, thuộc hạ chỉ làm theo ý chỉ của Thái hậu mà thôi!"

"Ngươi về nói với Thái hậu, trong thời gian này trẫm sẽ không về, bảo bà ấy đừng phái người đến tìm trẫm nữa!"

"Bệ hạ, xin thứ cho thuộc hạ bất lực!" Hắc y nhân nói xong, liền tiến lênmột bước: "Thái hậu đã nói, nếu bệ hạ không muốn hồi cung, cho phépthuộc hạ dùng vũ lực, chỉ cần mang bệ hạ về là được!"

"Cút!" Mặt y xám xịt.

"Thứ thuộc hạ khó lòng tuân lệnh!" Nói rồi, Hắc y nhân lại tiến thêm một bước.

Hiên Viên Kỳ cười khẩy: "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu!"

"Bệ hạ thứ tội, nghe theo ý chỉ của Thái hậu, là chức trách của thuộc hạ!"

"Ngươi cho rằng mình có thể đánh bại được ta?"

"Không ạ!" Hắc y nhân nói: "Thuộc hạ đánh không lại bệ hạ, nhưng—-"

Hắc y nhân bỗng vung tay lên, bột phấn màu trắng vung ra, Hiên Viên Kỳ biến sắc, vội lùi về sau vài bước, nhưng cũng vẫn chậm, y đã lỡ hít phải một ít.

"Bệ hạ, xin thứ thuộc hạ mạo phạm!"

Hiên Viên Kỳ nghe Hắc y nhân nói mà sắc mặt vô cùng khó coi, ý thức dần lơi lỏng.

Hắc y nhân tiến đến đỡ lấy y, nhún chân một cái, lẳng lặng rời khỏi.

Trong phòng, thiếu nữ áo trắng vẫn ngồi im lặng như trước—-