Thê Tử

Chương 6




16.

Ta vẫn giữ thái độ như cũ: “Thẩm là ai vậy? Còn cả muội muội từ đâu ra nữa vậy?”

Quay ra hỏi A Thọ: “A Thọ, chàng biết nương với muội muội ta không?”

A Thọ lắc đầu.

Bà ta trừng mắt, liếc ta một cái: “Đừng có mà giả ngu, ta sinh ngươi ra, nuôi lớn ngươi đến bây giờ, nói quên là quên, một chút hiếu thảo cũng không có?”

Không còn đủ kiên nhẫn nói chuyện với hạng người như thế này nữa rồi: “ Này đại thẩm kia, vô duyên vô cớ đến nhà ta xin xỏ, đã thế còn tỏ ra cao cao tại thượng!”

Trần thẩm đứng cạnh không nhịn nổi mà bật cười, Liễu mẫu thì tức đến đỏ cả mặt mày.

Thấy không làm gì được ta lại quay sang chửi Trần thẩm: “Bọn họ đều không có não, không nhận ra ta, chẳng lẽ bà cũng quên rồi?

Trần thẩm cười đến không khép được miệng: “Liên quan gì đến ta, cũng chẳng phải chuyện nhà ta.”

Liễu mẫu tức giận mà đứng không kiếm được chỗ trút giận là đành quay sang chỉ vào mặt ta rồi mắng: “Ngươi đúng là cái đồ sói mắt trắng. Ngươi có biết vì ngươi mà ta và phụ thân ngươi xấu hổ đến nỗi cửa còn không giám ra!”

“Bà là mẫu thân của ta. Vậy thì phụ thân ta đâu?”

Liễu mẫu trong phút chốc không nói được gì.

Liễu gia cần mặt mũi thì Liễu phụ chính là người sĩ diện nhất. Ghét bỏ nguyên chủ nhưng vẫn muốn đòi tiền, đành để thê tử mình ra mặt đi đòi, chính hắn không dám ra mặt.

Lát sau Liễu mẫu lấy sức mà mắng lại: “Còn muốn phụ thân ngươi tự mình đến? Ngươi có biết tôn ti trật tự là gì không?

Ta tiếp tục cắn hạt dưa: “ Đều được Liễu gia dạy dỗ rồi. Quá khen, quá khen.”

Liễu mẫu tức đến nỗi đứng không vững, ta có chút lo lắng l=bà ta xảy ra chuyện lụy đến nhà ta.

Cũng may mà bà ta tức giận mà bỏ đi rồi. Mô phật.

Ta ra đóng cửa lại. Liễu Vân với Liễu Uyển đúng là...không có gì để nói.

Mẫu thân thế kia, khó trách cả hai tính tình đều chẳng ra sao.

Đúng là thiếu tình thương, cũng như ta trước kia vậy.



Trước đây ta liều mạng mà tìm kiếm sự ấm áp trên thế gian này. Vậy mà càng tìm lại càng không thấy.

Cũng may, giờ đây, ta đã có nhà rồi, đã có A Thọ rồi.

Tuy không muốn nhưng cúng phải thừa nhận, tú tài là người văn nhã, có học thức, con đường phía trước rộng mở, tiểu cô nương ái mộ cũng không có gì là lạ.

Nếu như nàng ấy có thể thích một người khác, một người luôn yêu thương, trân trọng nàng ấy thì mọi chuyện đã khác rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại các nàng đều là người đáng thương. Cả thế giới chỉ xoay quanh trượng phu, gò bó trong thôn nhỏ, tam tòng tứ đức.

17

Liễu gia vừa không biết xấu hổ lại vừa sĩ diện.

Ta đoán trước rằng bọn họ sau này sẽ lại đổi cách đòi tiền khác.

Vừa lúc sắp sang năm mới, nhà nhà đi thăm họ hàng người thân, tụ tập nói chuyện.

Ta liền ra ngồi cùng mấy thẩm thẩm buôn chuyện, nhân tiện cũng than thở cuộc sống khó khăn, không có gì hiếu kính phụ mẫu.

Muốn lan tin nhan thì phải chọn đúng địa điểm, haha.

Trần thẩm cũng phụ họa theo, nói Liễu mẫu đến nhà chúng ta đòi tiền, vừa đúng lúc gặp bà cũng đang ở đó.

Có người nói ta rảnh rỗi ra ngoài buôn chuyện, cũng có người thương ta còn trẻ mà phải gánh vác cả gia đình, nữ tử mà phải xuất đầu lộ diện đi làm việc sớm khuya.

Lời này nói ra, người đồng cảm đa phần nhiều hơn.

Ngược lại, Liễu gia lại bị chửi, mắng rằng không thương nữ nhi, sống chết không quan tâm, lại còn không biết xấu hổ mà đòi tiền.

Tình thế bắt buộc, Liễu gia đành phải lên tiếng thanh minh, phủ nhận mọi chuyện.

“Liễu Uyển sắp gả đi, nhà mẹ thanh danh lại như thế này, ai dám rước về chứ.”

Trần thẩm không có việc gì cũng sẽ sang nhà ta mà buôn dưa, có khi còn cả mấy tức phụ khác nữa.

Vài người vây quanh bếp lò cắn hạt dưa: “Nghe nói Tần cũng sang Liễu gia nói chuyện.”

“Lại còn phải nói. Tần gia xem ra cũng có chút tiền, nghèo như nhà A Thọ Liễu gia còn không tha, huống chi Tần gia. Không lo mới lạ.”

“Hai nhà từ hôn rồi?”

“Không, nghe nói Tần tú tài không muốn, Liễu gia cũng đảm bảo không có chuyện đó xảy ra, cố gắng lắm mới giữ được mối hôn sự này.”

Ta cắn hạt dưa không nói chuyện, nghe các nàng khí thế ngất trời mà thảo luận.

A Thọ bóc một đống hạt dưa, mang một đãi nhân ra cho ta rồi lại chạy về bàn bóc tiếp.

Chúng ta nói chuyện hắn không tham dự, ngồi ở một chỗ không xa không gần mà chờ đợi.

“A Thọ cũng khá tốt, ngoan ngoãn nghe lời, chứ không như phu quân nhà ta, bảo thủ cố chấp.”

“Đáng tiếc lại...”

Lời kia vừa nói ra, không khí có chút ngưng lại, mọi người không biết cố ý hay vô tình mà đều đồng loạt quay đầu nhìn ta.

Ta trả lời thật lòng: “ A Thọ rất tốt, đổi người khác ta không thích đâu.”

A Thọ dừng lại động tác bóc hạt dưa, cúi đầu xuống, lọ ra vành tai đỏ rực.



Chuyện này cứ như vậy mà qua đi.

Ta nhìn A Thọ bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc.

Bỗng dưng có người hỏi: “Các ngươi, chuyện đó...thế nào?”

Ngượng chết ta mất.

Có người lại nghẹn cười, Trần thẩm đem mặt ta mà véo véo: “Ai da, Nóng đến mức có thể chiên trứng rồi.”

“A Thọ hiểu không?”

Ta gạt tay Trần thẩm ra: “ Ta, ta không biết mọi người đang nói cái gì, đi đi, trời cũng tối rồi, về

Các nàng cứ thế hi hi ha ha mà rời đi.

Tim ta dường như vẫn còn đập loạn xạ, tiễn các nàng ra cửa, quay lại thì thấy A Thọ đang quét vỏ hạt dưa.

Tầm mắt không tự chủ được mà nhìn hắn từ đầu đến chân.

Aizz, chúng ta là phu thê hợp pháp mà.

“A Thọ.”

Ta gọi hắn một tiếng, hắn nhìn về phía ta, ánh mắt thuần triệt không chút phòng bị, tràn ngập tín nhiệm.

“Nương tử là người đối xử tốt nhất với A Thọ đúng không?”

Hắn gật gật đầu.

“Nương tử nói gì chàng cũng nghe đúng không?”

Vẫn là gật đầu.

“Nương tử bảo làm cái gì đều làm đúng không?”

Hắn vẫn gật đầu.

“Đêm nay, nương tử có một việc quan trọng nhờ phu quân.”

Sự thật chứng minh, đầu óc không tốt nhưng cái gì là bản năng vẫn sẽ là bản năng.

18

Đông qua xuân tới, cũng là mùa gieo hạt giống lúa mạch.

Ta vẫn tiếp tục đến tiệm vải làm việc, đề xuất việc làm sản phẩm trưng bày, càng thu hút khách mua.

Phu nhân lão bản cũng rất quý ta, liền nghe theo đề xuất.

Tiền tiết kiệm càng ngày càng nhiều, cũng đủ mở một cửa hàng nhỏ cho chính mình.

Ta háo hức đến nỗi đem tiền ra đếm đi đếm lại nhiều lần.

Trước khi dùng cơm có nghi thức, trước khi ngủ cũng có nghi thức.

Ta và A Thọ nhắm mắt lại, bắt đầu hỏi đáp.

“Trên thế gian này, ai đối tốt với A Thọ nhất?”



“Nương tử.”

“Người luôn luôn ở bên A Thọ là ai?”

“Nương tử.”

“A Thọ yêu ai nhất?”

“Nương tử.”

“Nếu chỉ có yêu nương tử bốn ngày, A Thọ sẽ chọn những ngày nào?”

“Ngày xuân, ngày hạ, ngày thu, ngày đông.”

“Nếu chỉ có thể yêu nương tủ ba ngày, A Thọ sẽ chọn ba ngày nào?”

“Ngày hôm qua, ngày hôm nay, ngày mai.”

“Nếu chỉ có thể yêu nương tử hai ngày?”

“Ban ngày và ban đêm.”

“Nếu chỉ có một ngày?”

“Mỗi một ngày.”

“Thê môn.”

“Thê môn.”

Ta thỏa mãn mà nhắm mắt, bỗng nghe được A Thọ hỏi: “ Vậy nương tửu yêu ai nhất?”

“Nương tử yêu tiền nhất.”

Ta mở to mắt, cố nén nụ cười, hôn lên gương mặt hắn.

“Nương tử cũng yêu A Thọ nhất.”

- --Toàn văn hoàn---