Thèm Thương

Chương 59: Anh nên hận tôi




“Nhiên Nhiên đứng đây đợi mẹ, bên trong này hẹp lắm, đụng trúng đồ sẽ bị đè đau lắm. Đợi mẹ vào lấy nhanh rồi sẽ ra nhanh với Nhiên Nhiên nhé!.”

Đứa nhỏ cũng gần ba tuổi nhưng có nhiều chuyện nó vẫn không hiểu hết. Thấy con gái nhìn mình, An Ninh lặp lại, nhưng ngắn gọn hơn:

“Nhiên Nhiên đợi mẹ ở đây. Đừng đi đâu nha!”

Hạ Nhiên gật đầu, ngồi bệt trên sàn để đợi mẹ.

Lúc này nên phía công ty điện đến, An Ninh nghe điện thoại, rồi lại lựa đồ cũng hơn năm phút. Đến khi quay lại thì chẳng thấy cô con gái của mình đâu cả.

An Ninh hoảng sợ đến mức tay chân bủn rủn, chạy xung quanh tìm kiếm.

“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên đâu rồi.”

“Nhiên Nhiên, con đâu rồi, mẹ đây!”

An Ninh kêu gào thảm thiết nhưng vẫn không tìm thấy An Nhiên. Cũng được hơn mười phút, cô quyết định chạy phát loa để tìm kiếm. Nhưng người xuất hiện lại là một người đàn ông lạ mặt. Anh ta nói với cô:

“Vừa rồi ông chủ của tôi có gặp một đứa bé gái mặc váy hoa, tóc cột hai chùm. Có phải con gái của cô không?”

An Ninh gật đầu, xác nhận con gái của mình. Bởi vì An Nhiên rất thích cột tóc hai chùm, phải cột kiểu tóc đó thì nó mới chịu ra đường. Cô nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy con mình đâu, An Ninh sốt ruột hỏi:

“Vậy con của tôi đâu?”

“Cô bình tĩnh, con của cô không sao. Khi nãy cô bé đòi ăn kem nên ông chủ tôi dẫn qua quán kem đối diện, nói với tôi đứng đợi ở đây. Có gì thì thông báo cho gia đình biết.” Anh chàng nọ giải thích.

Nhưng cũng thiệt là, ông chủ của anh ta cũng rảnh rang thật. Con của người ta, nhặt được thì mang đi lên chỗ phát loa tìm người mà gửi, ai lại mang nó đi ăn kem.

Nếu không có anh ở lại giải thích, có khi ông chủ của anh đã bị người ta đánh bờm đầu vì cái tội bắt cóc trẻ em.

An Ninh ở nghe vậy cũng đỡ lo, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Cô gấp gáp thanh toán số đồ đã mua, rồi nhanh chóng chạy đến quán kem đối diện.

Hai tay cô xách đồ dùng, đi vào quán kem. Vừa đi vào đã thấy An Nhiên ngồi một mình trên ghế mút kem. Thấy bóng dáng của mẹ, cô bé đưa tay lên gọi:

“Mẹ, mẹ…”

An Ninh mừng rỡ chạy đến ngồi bên cạnh con, liên tục hỏi han:

“Nhiên Nhiên có sao không? Nhiên Nhiên sao hư vậy? Tại sao lại bỏ mẹ?”

Cô vừa tức lại vừa thương con. Đứa nhỏ là cả sinh mạng của cô, cô không muốn nó có mệnh hệ gì.

Thấy mẹ lo lắng, An Nhiên chỉ vào ly kem, vì cô bé nghĩ ăn kem rồi mẹ sẽ vui vẻ trở lại.

“Ăn kem, mẹ ăn kem.”

“Nhiên Nhiên hư. Nghe mẹ hỏi, con đến đây với ai?” An Ninh dò hỏi, vì hiện tại ở đây chẳng có ai ngoài An Nhiên cả.

Đứa bé còn nhỏ, tuy lanh lợi nhưng vẫn không nói được nhiều. Nó không biết phải gọi người đàn ông vừa dẫn mình đi là ai. An Nhiên giơ hai tay, kéo cao lên, cái mỏ chu chu, hồng hồng trông ngây ngô lắm.

An Ninh thấy bé con diễn tả như thế thì hiểu nó đang nói đến một người nào đó cao lớn.

“Thế người đó đâu rồi?”

Dứt lời, An Nhiên chỉ tay về hướng nhà vệ sinh. An Ninh quay lại, từ bên trong Mạnh Đình bước ra. Cả hai chạm mặt nhau, đầy duyên số.

Ngay thời khắc này, cả hai cứ tưởng mình đang ở trong một giấc mộng mà bấy lâu luôn mơ đến. Đối với An Ninh là ác mộng và đối với Mạnh Đình là mộng đẹp.

Bốn mắt nhìn nhau, sợ hãi, hoảng hốt có cả vui mừng cùng hạnh phúc. An Ninh lùi lại một bước, nắm lấy tay An Nhiên muốn kéo con đi, nhưng đôi chân lại cứng đơ, không đi được.

“Đau, Nhiên Nhiên đau.” Bị siết tay An Nhiên kêu đau.

Câu nói của đứa nhỏ đã khiến Mạnh Đình lẫn An Ninh bừng tỉnh.

“Nhiên Nhiên, đi, chúng ta đi.” An Ninh ôm An Nhiên vào lòng, như muốn chạy. Ngay cả đồ dùng vừa mua cũng không mang theo.

Chưa đi được mấy bước, tay An Ninh bị kéo lại. Mạnh Đình vẫn chưa thể tin sẽ có ngày mình lại dễ dàng gặp được An Ninh như thế này. Vì vậy khi gặp cô, hắn vẫn chưa thể nói ra được lời nào. Khi thấy An Ninh định bỏ chạy, theo quán tính hắn lập tức giữ lấy cô.

An Ninh hoảng lắm, cô vội nói:

“Buông ra, anh mau buông ra đi.”

Những người có mặt tại quán kem nhìn bọn họ. Nhân viên trong quán tưởng có tranh chấp nên đến hòa giải.

“Anh chị có hiểu lầm gì ạ? Nếu được thì mình nhẹ nhàng. Em có thể giúp gì được không ạ?”

“À không, cô ấy là vợ tôi. Chúng tôi có chút bất hòa thôi. Cảm ơn!” Dứt lời hắn kéo cô ra bên ngoài.

“Anh gì ơi, còn đồ bỏ quên.” Nhân viên nọ xách mấy cái túi đồ của An Ninh đưa vào tay Mạnh Đình, trước khi bọn họ hoàn toàn bước ra khỏi cửa.

Bọn họ đứng bên vỉa hè, An Ninh vùng ra khỏi sự khống chế của hắn. Cô rất muốn chạy, nhưng biết mình khó mà chạy thoát.

“An Ninh, có biết tôi nhớ em lắm không? Về với tôi nhé!” Mạnh Đình không trách móc, hắn chỉ muốn giải tỏa cơn nhớ nhung của bản thân và một lần theo đuổi An Ninh.

Đợi một lúc sau, An Ninh lấy lại được bình tĩnh, cô nghiêm mặt. Vẫn là giọng điệu của nhiều năm về trước, cô nói:

“Vãn Mạnh Đình, anh không nhớ gì sao? Tôi nói suốt cuộc đời này tôi không muốn gặp lại anh! Tôi hận anh!”