“An Ninh, em bị sao vậy? Nói tôi nghe!”
“Mạnh Đình, tôi… tôi nóng quá.”
An Ninh co người lại, tay ôm con, khóc nức nở. Bởi vì cô không thể kiềm chế được bản thân, cô sợ mình sẽ điên mất.
An Ninh ôm chặt An Nhiên, đứa nhỏ vẫn khóc kể từ lúc thức. Mạnh Đình nóng ruột lắm, nhìn hai mẹ con bọn họ khóc, trong lòng hắn đau xót vô cùng.
Mạnh Đình từ từ bước đến bên giường. Hắn nhẹ nhàng ôm bọn họ vào lòng, dịu dàng dỗ dành:
“Đừng sợ, có tôi ở đây. Không sao nữa, tôi bảo vệ hai mẹ con nhé!”
Mới đầu, An Ninh có hơi co người, lùi lại, nhưng sau khi trúng được cái ôm của Mạnh Đình, dường như đã cảm nhận được sự an toàn, An Ninh im lặng, chấp nhận cái ôm của hắn.
Có lẽ đã nhiều năm ở trong vòng tay Mạnh Đình nên An Ninh vẫn có cảm giác quen thuộc. Dẫu đã từng để lại cho nhau quá nhiều đau khổ, nhưng giữa bọn họ vẫn luôn đọng lại sự gần gũi quen thuộc.
“Mạnh Đình, tôi… tôi mệt mỏi quá!” An Ninh ở trong vòng tay hắn, yếu ớt nói. Có lẽ cô đã sắp không chịu được rồi. Qua cái va chạm, Mạnh Đình cũng nhận ra cơ thể An Ninh rất nóng.
Mạnh Đình vuốt ve mái tóc của An Ninh, khẽ hôn. Hành động dịu dàng và ân cần. Ngay cả Mạnh Đình còn không nghĩ vào ngày, bản thân lại có thể dịu dàng đến mức như vậy.
“Tin tôi, tôi sẽ bảo vệ, sẽ cùng em vượt qua.”
Dứt lời Mạnh Đình quay sang An Nhiên, đứa bé đã nín khóc nhưng vẫn còn rất hoang mang, tay chân bấu vào An Ninh rất chặt.
“An Nhiên, nhớ chú không?”
An Nhiên gật đầu, trố mắt nhìn hắn. Mạnh Đình mỉm cười trấn an nó, vuốt ve khuôn mặt đã lấm lem nước mắt.
“An Nhiên có muốn để mẹ hết bệnh không?”
An Nhiên gật đầu, thấy vậy hắn nói nhanh:
“Vậy để chú đưa mẹ đi trị bệnh nhé, An Nhiên ở đây ngủ ngon nha.”
Nghe đề nghị của hắn, đứa nhỏ nghi ngờ quay sang nhìn An Ninh đang thở dốc đầy mệt nhọc và khó khăn. An Ninh nhìn con, rồi lại nhìn Mạnh Đình.
“Anh… anh muốn làm gì?”
“Tôi sẽ thuê phòng bên cạnh để… Em không thể để đứa bé chứng kiến cảnh này.” Mạnh Đình cố giảm tối đa những lời nói mang ý tứ không tốt đẹp.
Trúng phải loại xuân dược này, mới đầu An Ninh đã thành ra như vậy, nếu chống đỡ đến khi hết tác dụng e là rất khó khăn. Mạnh Định quyết định như vậy, chính là giúp cô.
Nhận thấy An Ninh còn nghi ngờ, Mạnh Đình nói:
“An Ninh, nếu em muốn, tôi tình nguyện giúp em.”
An Ninh mỗi lúc một khó chịu, cô nhìn vào hắn, gật đầu. Sau đó quay sang An Nhiên, nói:
“Nhiên Nhiên… ngủ ngoan. Mẹ đi một lúc sẽ về.”
Dù đã không còn chút sức lực gì nhưng cô vẫn đưa tay vuốt tóc con gái để trấn an.
Đứa bé hiểu chuyện nằm xuống giường, đắp chăn lại nhưng mắt vẫn mở thao láo nhìn mẹ của mình. Trông bé rất lo lắng.
“Nhiên Nhiên ngoan… mẹ đi nha. Tí nữa… tí nữa mẹ quay lại.”
Dứt lời, An Ninh đặt chân xuống giường muốn bước đi nhưng vô lực. Mạnh Đình chạy đến đỡ lấy, bốn mắt họ chạm nhau. Trong cơn giày vò của dục vọng, ánh mắt An Ninh vừa đớn đau lại vừa phức tạp. Còn Mạnh Đình lại là lo lắng và yêu thương.
“Ở đây chờ tôi một tí, tôi làm thủ tục nhận phòng. Sẽ nhanh lên thôi.”
An Ninh gật đầu. Mạnh Đình quay lại nhìn gã đồng nghiệp đã bất tỉnh, hắn lôi gã đấy ra ngoài, khóa cửa phòng cô lại. Mạnh Đình gọi người đến xử lí gã, sau đó làm thủ tục nhận phòng rồi lập tức trở lại ôm cô đi.
Mở cửa phòng, Mạnh Đình đặt An Ninh lên giường. Hắn leo lên người cô, hai chân và hai tay tạo thành một chiếc lòng gồm bốn góc, khóa An Ninh lại.
An Ninh bị xâm chiếm bởi dục vọng, kiềm chế rất lâu cho đến hiện tại đã muốn bộc phát. Nơi thật sự riêng tư, đối với An Ninh lúc này.
Canh tay liên tục cào cấu vào người, sờ soạng để khiến cơ thể giảm bớt sự ngứa ngáy, bức bối. Nhưng chưa được lâu, Mạnh Đình chụp lấy tay cô. Hắn nhẹ nhàng hạ môi xuống khoang ngực An Ninh. Cô bỗng chốc như kẻ đói khát lập tức thỏa mãn với những gì diễn ra. An Ninh ngửa cổ lên cao, khẽ thở ra một hơi thật dài, đầy nóng bỏng.
Không vồ vập như trước đây, dường như trong phong cách làm tình của Mạnh Đình, nay đã đặt thêm phần tình cảm. Đôi môi chạm dần đến cổ, đến tai. An Ninh chỉ việc cảm nhận, nội tâm liên tục gào thép.
“Chỉ cần em nói không muốn, tôi lập tức tôn trọng.”
Trong cơn đê mê đó, An Ninh vẫn chưa ý thức được lời hắn nói. Mạnh Đình không muốn mai này cô sẽ lại nghĩ rằng hắn lợi dụng xâm phạm mình, lại hận hắn thêm lần nữa. Hắn tôn trọng quyết định của An Ninh.
Mạnh Đình đưa tay giữ mắt cô nhìn thẳng vào hắn. Hỏi lại:
“Em có muốn cùng tôi… làm chuyện này không?”
“Tôi khó chịu, rất khó chịu…” An Ninh liên tục rên rỉ, thể hiện tình trạng đang tệ hại của bản thân.
Nhưng chưa nhận được sự cho phép, Mạnh Đình vẫn tiếp tục hỏi:
“An Ninh, nói tôi nghe. Em có muốn quan hệ cùng tôi không?”
Đến lúc này, đã quá lâu để An Ninh có thể chịu đựng được nữa. Cô bật dậy ôm Mạnh Đình, hôn sâu. Hai tay quơ quào tìm kiếm cánh tay của hắn để đặt vào cơ thể mình. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cùng nhịp độ hết sức cuồng nhiệt, khác với sự dịu dàng và chậm rãi của Mạnh Đình. Lưỡi trượt dài trên tai hắn, giọng thì thào mang đầy mùi vị của dục vọng:
“Tôi muốn… chỉ mỗi anh. Duy nhất là anh, cuối cùng cũng là anh.”