“Ngươi thua rồi!”
Trịnh Cung cười lớn, chộp lấy khối bạc vụn trên hòn đá, tên đoản giải đã thua liên tiếp tức tối đứng lên.
“Sao thế lão Vương……có thua bao nhiêu đâu mà đã ngừng chơi à?” Trịnh Cung trêu ghẹo.
Mấy tên nha dịch vây xem cũng la ó theo, sắc mặt Vương đoản giải càng thêm khó coi.
Sau khi Vương đoản giải rời đi, sòng bạc vẫn tiếp tục. Trịnh Cung hét lên, những nha dịch bên cạnh thi nhau móc bạc vụn của mình ra gia nhập.
Ở trên người Trịnh Cung, Lệ Tri khó có thể tìm thấy chút ánh sáng nào của tình người.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, sòng bạc vẫn cứ tiếp tục.
Vương đoản giải càng đánh càng thua, càng thua càng muốn đánh, thẳng đến khi không còn gì để mất, thì Trịnh Cung loại hắn ra khỏi cuộc chơi.
Lệ Tri biết cơ hội của mình đã đến.
Một lần, khi Vương đoản giải trông coi những nữ lưu đày đi vệ sinh, Lệ Tri cố ý ở lại cuối cùng.
“Làm gì? Ngươi không muốn đi?” Vương đoản giải thua liên tục mấy ngày, tâm tình cáu kỉnh, nhìn ai cũng muốn nổi giận.
Lệ Tri do dự một chút, sau đó thận trọng nói: “Có một chuyện mà dân nữ không biết có nên nói ra hay không… Quan gia cứ thua tiền miết, thật ra là có ẩn tình trong đó.”
“Ẩn tình gì?!” Sắc mặt Vương đoản giải đại biến.
“Nếu ta nói với quan gia, quan gia có thể cho ta một miếng ăn không?” Lệ Tri nuốt nước miếng.
Vương đoản giải không hề nghi ngờ, sờ trong lòng, lấy ra một miếng khoai lang còn sót lại ném cho Lệ Tri.
“Nói mau! Nếu dám lừa ta, cẩn thận cái đầu của ngươi…” Trong mắt Vương đoản giải hiện lên một tia hung ác.
Lệ Tri nhặt miếng khoai lang rơi dưới đất giấu vào trong tay áo, nhìn quanh không thấy ai, liền tiến tới gần Vương đoản giải thì thầm vài câu.
“Thật không?!”
“… Hoàn toàn là sự thật, quan gia cứ đánh bạc thêm một lần nữa là có thể chứng minh những gì dân nữ nói là sự thật.”
Phía sau có tiếng người sột soạt mặc quần áo khi đi vệ sinh xong, Lệ Tri ngừng nói. Sau khi trở lại khu đóng quân, Vương đoản giải thực sự nóng lòng liền đi tìm Trịnh Cung đánh bạc.
“ Ngươi còn tiền đánh bạc sao?” Trịnh Cung lộ ra vẻ mặt khinh thường.
“Ta còn!”
Vương đoản giải lấy ra một miếng ngọc bội đục ngầu.
Trịnh Cung nhìn nó với vẻ ghét bỏ, nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý đánh với Vương đoản giải một ván.
Trên hoang mạc mênh mông cát vàng, Trịnh Cung và Vương đoản giải ngồi trên mặt đất, nhìn những nha dịch náo nhiệt và những kẻ lưu vong vây mấy tầng xung quanh chiếu bạc.
Lệ Tri quay lưng về phía đám đông, vẻ mặt bình tĩnh ăn khoai lang trong tay.
Hàm răng nhỏ cắn vào miếng khoai lang sống giòn tan.
Chẹp chẹp, chẹp chẹp, chẹp chẹp…
Chậm chạp mà kiên quyết, như muốn bầm thây vạn đoạn.
Không lâu sau, âm thanh tức giận của Vương đoản giải vang lên sau lưng: “Ngươi chơi bẩn lừa ta!”
Trịnh Cung còn chưa kịp giải thích, đám đông đã vang lên tiếng kinh hô.
Vương đoản giải đánh Trịnh Cung ngã xuống đất, hai người lập tức vật lộn với nhau.
Trịnh Cung xưa giờ luôn ham ăn biếng làm, thường trốn đi đánh xe. Chẳng mấy chốc, hắn đã thua Vương đoản giải, người có eo thô vai rộng, toàn thân cơ bắp.
“Thôi đi, các ngươi quên mình còn đang áp giải phạm nhân sao?!” Chân Điều nghe được tin tức chạy đến, giận dữ mắng hai người.
Lúc này đám nha dịch xem náo nhiệt mới lao tới kéo hai người đang đánh nhau ra. Vương đoản giải chỉ thở gấp, nhưng mắt mũi của Trịnh Cung đã sưng bầm.
“Họ Trịnh kia, nếu ngươi không trả lại số tiền mà ngươi đã lừa ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
“Ngươi có bệnh không, chơi thua không chịu à!”
Mặc dù đã tách ra, Nhưng Vương đoản giải và Trịnh Cung vẫn tức giận đỏ mặt mà mắng nhau.
Lệ Tri đút miếng khoai lang cuối cùng vào miệng, ngay cả vụn khoai dính trên đầu ngón tay cũng không tha.
Trịnh Cung không phải kẻ ngu.
Hắn sẽ mất bao lâu để phát hiện ra nàng là người mật báo sau lưng đây?
Vài ngày sau, Vương đoản giải cầm thùng gỗ đựng lương khô đi phát, khi đến trước mặt Lệ Tri. Hắn dừng lại một chút, rồi từ trong thùng lấy ra miếng lương khô lớn nhất ném cho Lệ Tri trước ánh mắt ghen tị của những người khác.
Lệ Tri biết, Vương đoản giải và Trịnh Cung hòa giải, kế hoạch của nàng đã tiến được một bước lớn.
Theo một nghĩa nào đó, Lệ Tri cũng bị chìm đắm trong mị lực của việc đánh bạc.
Điều khác biệt là nàng đang đánh cược vào sinh tử. Vận mệnh thông qua trò chơi, nàng đã khiến vận mệnh của mình và người khác đi theo những hướng hoàn toàn khác nhau.
Và điểm quan trọng nhất…. nàng không sợ thua.
Không sợ hai bàn tay trắng, không sợ vạn kiếp bất phục.
Sự chiếu cố đặc biệt của Vương đoản giải chỉ kéo dài ba ngày, sau đó hắn giao cho đoản giải mới đến thay ca, rồi rời đi với những tài vật do Trịnh Cung trả lại cho hắn.
Sau khi Vương đoản giải đi, liên tiếp hai ngày Lệ Tri đều không nhận được khẩu phần lương thực. Mỗi lần Trịnh Cung phát lương khô đều phớt lờ sự tồn tại của nàng, cố ý cho những người xung quanh nàng khẩu phần lương thực lớn hơn một chút.
Những người lưu vong thường gió chiều nào theo chiều đó, vì để làm hài lòng Trịnh Cung, họ đã chế nhạo và nhắm vào Lệ Tri mà không có bất kỳ gánh nặng nào.
Trịnh Cung muốn giết nàng cho hả giận, nhưng vì thái độ không rõ ràng của Tạ Lan Tư, hắn chỉ có thể sử dụng các thủ đoạn quanh co để đạt được mục đích của mình.
Sự ác ý không thể che giấu trong mắt hắn cho thấy, hắn muốn bỏ đói Lệ Tri cho đến chết.
Nhưng nếu có một cơ hội ngay lập tức thì sao?
Dòng người bôn ba ngàn dặm, quá trình này có thể kéo dài vài tháng đến một năm, thời gian dài như vậy không thể không tắm giặt một lần.
Mỗi tháng, trường giải sẽ chọn một nơi gần nguồn nước để hạ trại và nghỉ ngơi. Những người cần tắm rửa sẽ căn cứ giới tính mà kết bạn đi với nhau, thừa dịp đêm tối sẽ lặng lẽ rửa sạch thân thể.
Ngày thứ ba sau khi Vương đoản giải rời đi, đội ngũ gặp được một ốc đảo nhỏ. Chân Điều quyết định đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây, để mọi người có cơ hội tẩy rửa thân thể.
Có người thà lấm lem bùn đất cũng không muốn đụng vào nước lạnh, có người chấp nhận hàm răng run lên cầm cập cũng muốn ngâm mình trong nước để gột rửa thân thể.
Họ lần lượt đi đến hồ nước ẩn trong rừng cây, Chu Thị cũng muốn đi tắm, nhưng bà nhìn hai đứa trẻ với khuôn mặt bối rối.
“Ta sẽ giúp di nương trông coi đệ đệ và muội muội, di nương yên tâm đi đi.” Lệ Tri mỉm cười xuất hiện bên cạnh Chu Thị.
“Thật sao? Nhưng mà…” Chu Thị kinh hỉ nhưng vẫn có chút do dự.
“Di nương mau đi, một lát nữa sẽ không có ai đi đâu.” Lệ Tri nói.
Lời nói của nàng đã cảnh tỉnh Chu Thị, ở nơi này, nữ nhân bị bỏ lại một mình chẳng khác nào thỏ lọt vào miệng sói.
Sau khi Chu Thị cám ơn Lệ Tri xong, liền vội vàng đuổi kịp những nữ lưu vong đang đi phía trước.
Lệ Tri mỉm cười với hai huynh muội, rồi ôm đầu gối ngồi trên nền đất lạnh bên cạnh hai người.
Cô và hai huynh muội Lệ Tượng Thăng, Lệ Từ Ân không có nhiều liên lạc với nhau, vì là huynh trưởng nên Lệ Tượng Thăng bảo vệ muội muội của mình sau lưng, vẻ mặt đề phòng nhìn Lệ Tri, người đến mà không rõ lý do.
Sự hy sinh của thân mẫu và bao gian khổ trên con đường tha hương đã khiến thiếu niên mười hai tuổi trưởng thành sớm.
“Tối nay có thể thấy Giác Tú (*)…” Lệ Tri nhìn bầu trời đầy sao, cảm thán nói.
“Giác Tú là cái gì?” Lệ Từ Ân tò mò hỏi.
“Là tên của chòm sao.”
“Tại sao nó được gọi Giác Tú?”
“Muội hãy nhìn hai ngôi sao đó, chúng có giống hai sừng của một con rồng không?”
(*)Sao Giác, Giác Tú (Chữ Hán: 角宿, bính âm: Jiǎo Xiù) hay Giác Mộc Giao (角木蛟) là tên gọi của một trong hai mươi tám chòm sao Trung Quốc cổ đại (nhị thập bát tú). Nghĩa đen của nó là sừng và con vật tượng trưng là giao long/thuồng luồng (Giác Mộc Giao). Nó là chòm sao thứ nhất trong 7 chòm sao thuộc về Thanh Long ở phương Đông, tượng trưng cho Mộc của Ngũ hành và mùa xuân. nguồn:wikipediaLệ Từ Ân nheo mắt nhìn, lập tức kinh ngạc thốt lên: “Giống! Thật sự rất giống!”
Lệ Tượng Thăng không nói gì, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía Lệ Tri chỉ.
“Mỗi ngôi sao đều mang đến những điềm báo khác nhau.” Lệ Tri nói.
“Điềm báo của Giác Tú là gì?” Lệ Từ Ân hỏi.
Lệ Tri không trả lời, nàng mỉm cười nhìn lên bầu trời đầy sao.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chu Thị trở lại bên cạnh hai huynh muội, trong ngực ôm muội muội, trong tay nắm ca ca, thấp giọng ngâm nga những bài đồng dao quê hương.
Màn đêm càng ngày càng tối.
Gió đêm xuyên qua mặt nước vờn quanh rừng cây, khuấy động những phiến lá phát ra tiếng nhạc sàn sạt. Xe ngựa của Tạ Lan Tư cô độc đứng bên ngoài đám đông, tấm da chó mềm mại và ấm áp trải ở cửa xe ngựa, màn gấm mai trúc tùng khẽ đung đưa dưới ánh trăng.
Không còn ai đến hồ nước trong rừng nữa, người muốn tắm và người không muốn tắm lần lượt chìm vào giấc ngủ. Tiếng ngân nga của Chu Thị chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào, tiếng ngáy liên tiếp phá vỡ cảnh đêm yên tĩnh.
Tối nay đến lượt Trịnh Cung trực, nhưng chỉ khác ở chỗ hắn chuyển từ ngủ nằm sang ngủ ngồi mà thôi.
Lúc này Lệ Tri đứng dậy, Lệ Từ Ân đang ngủ bên cạnh cũng bị nàng đánh thức.
“ Tỷ tỷ …” Lệ Từ Ân nửa mê nửa tỉnh nhìn nàng.
Lệ Tri mỉm cười ra hiệu bảo nàng ấy im lặng, tiểu cô nương mặc dù không biết Lệ Tri định làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng.
Một lợi thế của chứng mất ngủ là ngươi có thể hòa mình vào màn đêm, đem tất cả mọi hoạt động xung quanh thu hết vào trong mắt.
Mỗi đêm khi Trịnh Cung trực, hắn sẽ rất tỉnh táo trong hai canh giờ đầu tiên, đến khi các đồng liêu của hắn đều đã ngủ, hắn sẽ lơ là nhiệm vụ của mình bằng cách ngủ một giờ và tỉnh một nén nhang.
Ngay lúc hắn tỉnh dậy.
Hắn sẽ nhìn thấy hình bóng nàng đi vào trong rừng.
Chỉ một mình, hình bóng mảnh mai và đơn bạc.
Hắn sẽ nghĩ ra một ý tưởng ác độc và đau đớn hơn là bỏ đói nàng đến chết.
Hắn sẽ rón rén theo sau, để tránh bị nàng phát hiện khi hắn giẫm phải cành khô trên mặt đất.
Nhưng có một loại âm thanh, mà hắn không cách nào tiêu trừ.
…
Trịnh Cung đã đưa tay nhấc chân một cách nhẹ nhàng nhất, nhưng tiếng vải cọ xát vẫn phát ra âm thanh sột soạt trong màn đêm tĩnh mịch.
Hắn thấy bực bội vì điều này, không thể không thả chậm bước chân, kéo dài khoảng cách, đề phòng thiếu nữ phía trước cảnh giác.
Bởi vì hắn biết nàng sẽ đi đâu, cho nên tạm thời mất đi mục tiêu cũng không sao cả.
Hắn mang mục đích giết chóc đi theo một thiếu nữ không hề phòng bị, giống như một con sói xảo quyệt đang theo dõi một con thỏ mũm mĩm, ngây thơ.
Đương nhiên cuối cùng hắn sẽ giết nàng, bởi vì con tiện nhân này dám tố giác hắn, nhưng trước đó, hắn sẽ bịt miệng nàng lại, xem cái xương cứng cỏi này dưới tình huống nào mới có thể kêu gào xin tha.
Nghĩ đến đây, một loại khoái cảm được che giấu bắt đầu sinh sôi trong trái tim đen tối của Trịnh Cung.
Nước chảy giữa rừng cây cuối cùng hội tụ thành một cái hồ. Mặt hồ trong vắt và tĩnh lặng dưới ánh trăng giống như một tấm gương tinh xảo, phản chiếu những vui buồn và tội lỗi của thế gian đến từng chi tiết.
Thiếu nữ dừng lại bên hồ, quay đầu nhìn quanh, tựa như muốn xem xem mình có bị theo dõi không. Trịnh Cung vội nấp sau gốc cây, một lúc lâu sau, nghe tiếng nước, hắn thò đầu ra nhìn. Trông thấy thiếu nữ ngồi xổm bên hồ, đưa tay múc nước hồ, nhẹ nhàng rửa sạch đất vàng dơ bẩn đã che lấp khuôn mặt.
Nước chảy ra từ những ngón tay của thiếu nữ, nàng vén mái tóc đen ướt sũng ra sau tai, mười ngón tay mảnh khảnh ngâm trong nước vuốt ve đôi mắt như lá liễu, sống mũi cao và hẹp lướt qua chiếc bướu nhỏ nhắn đáng yêu, cuối cùng là đôi má trắng nõn, dưới cái cằm nhọn là cái cổ mảnh khảnh.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh trăng dường như đều tập trung trên mặt nàng, giống như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong ảo ảnh.
Trịnh Cung nhìn ngây người.
Thiếu nữ rửa mặt xong, nàng nhìn xung quanh, rồi cẩn thận cởi giày, tất và quần áo.
Lau sậy bên hồ đung đưa che khuất cảnh xuân, Trịnh Cung trợn to mắt, nôn nóng thay đổi tư thế, muốn nhìn rõ hơn.
Không đợi hắn tìm được vị trí tốt nhất, thiếu nữ đã bước chân trần xuống hồ.
Nàng bước từng bước một, bước ra khỏi vô số xoáy nước, sau đó hít một hơi thật sâu lao vào giữa hồ.
Sóng nước dập dềnh từng lớp cho đến khi yên lặng.
Trịnh Cung đợi sau gốc cây hồi lâu cũng không thấy thiếu nữ ngoi đầu lên. Hắn không thèm che giấu thân hình, từ sau gốc cây lao ra.
Quần áo bên hồ vẫn còn đó, nhưng thiếu nữ lại giống như tiên tử trong giấc mơ, đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Trịnh Cung tiến thêm vài bước, bắp chân của hắn hoàn toàn chìm trong hồ. Ngoại trừ gợn sóng do hắn tạo ra, mặt hồ vẫn yên tĩnh như cũ.
Quần áo vẫn còn ở đây mà, không thể nào hắn vừa mới xuất thần một chút đã rời đi được.
Trong không khí yên tĩnh phiêu tán một cỗ khí tức chẳng lành. Trịnh Cung đột nhiên cảm giác dựng tóc gáy.
Hắn vừa định quay lại bờ, thì một lực kéo mạnh từ trong nước truyền đến, có thứ gì đó túm lấy bắp chân hắn, hắn theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng bùn trơn dưới đáy hồ khiến hắn ngã ngửa ra.
Bọt nước khổng lồ tràn ra.
Đáy hồ không bằng phẳng.
Trịnh Cung lóe lên suy nghĩ này trong quá trình chìm xuống.
Sóng nước làm mê hoặc ánh mắt hắn, sự hỗn loạn khiến hắn quên cả nín thở. Nước hồ tanh hôi không ngừng xộc vào mũi và miệng hắn, hắn nhìn thấy bọt nước mình phun ra, nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt lấy mắt cá chân hắn.
Tám vỏ sò được kết nối thành chuỗi bằng sợi chỉ đỏ, ở trong nước, chúng khôi phục lại vẻ sáng bóng ngày xưa, ánh sáng ấy óng ánh chói lọi.
Hắn kịch liệt giãy giụa, miệng và mũi trào ra rất nhiều bọt nước, hắn khua tay vung vẩy đẩy ra từng trận sóng nước. Trong làn nước đen ngòm quay cuồng, hắn nhìn thấy tảng đá lớn được thiếu nữ thả rơi từ từ xuống đáy hồ tối đen.
Mặt nước dần dần phẳng lặng.
Lệ Tri cởi dây thừng được thắt từ cây thủy sinh quanh eo nàng xuống rồi buộc vào chân Trịnh Cung.
Cuối cùng nhìn về hướng thi thể chìm xuống đáy hồ, Lệ Tri đong đưa tứ chi bơi về phía trước.
Sau tiếng nước vỡ ào ào, Lệ Tri ngoi đầu lên, tham lam hít thở làn không khí ngọt ngào.
Sau khi giảm bớt tình trạng khó thở do thiếu dưỡng khí, Lệ Tri bơi về phía bờ.
Chỉ một bước.
Một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng.
Lệ Tri nhìn vào đôi mắt vừa bình tĩnh vừa tìm tòi nghiên cứu này, liền nhận ra rằng hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra trong hồ nước.
Nàng nhìn hắn, một lúc sau, nghiêng đầu cười với vẻ ngây thơ của hài đồng.
“Điện Hạ muốn vạch trần ta sao?” Lệ Tri nhẹ giọng hỏi.
Bầu trời màu xanh ngọc bích đầy sao, mặt hồ lặng lẽ tỏa sáng, cỏ xanh lau sậy chen chúc với nhau, thiếu nữ ẩn mình trong hồ, mái tóc đen dày bồng bềnh trong nước, bờ vai trắng nõn như ẩn như hiện, giống như thủy yêu mê hoặc lòng người trong những câu truyện liêu trai.
“... Ngươi sợ sao?” Tạ Lan Tư hỏi lại một câu.
Lệ Tri nở nụ cười.
Vào cái ngày nàng chỉ còn lại hai bàn tay trắng, nàng đã vứt bỏ tất cả sợ hãi rồi.
“Ngày thứ đệ của Điện Hạ chết” Nàng nói, “Điện Hạ có sợ không?”
Nàng đắm mình trong hồ nước, nhìn thẳng vào Tạ Lan Tư trên bờ.
Nàng nhìn thấy, bên môi hắn nở một nụ cười bí ẩn.