Những ngày yên bình như dòng nước vô thanh vô tức trôi qua.
Cuộc sống ở Minh Nguyệt Tháp giống như tĩnh lặng. Lệ Tri sợ sự tĩnh lặng này sẽ ăn mòn quyết tâm của nàng, nhưng nàng cũng biết, muốn chờ sóng gió tới thì trước hết phải trải qua bình yên.
Nàng đến Minh Nguyệt Tháp vào tháng hai, tính đến nay đã ba tháng trôi qua.
Tháng năm, xuân về muôn hoa đua nở, Minh Nguyệt Tháp hoàn toàn mất đi không khí trầm lặng của mùa đông lạnh giá. Không giống ở Kinh Đô, khắp nơi ở Minh Nguyệt Tháp đều là do thiên nhiên làm chủ.
Ngay cả khi đứng ở trung tâm thị trấn, ngẩng đầu lên, cũng có thể nhìn thấy đỉnh núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn phủ đầy tuyết trắng, dưới bầu trời xanh thẳm là những đám mây không nhiễm bụi trần, thánh khiết không gì sánh được.
Con đường đá xanh dưới chân phủ đầy cỏ xanh và những bông hoa nhỏ ngoan cường mọc trong những khe hở.
Mái hiên trên phố đã từng giăng đầy những băng tinh, thì nay đã phủ dây leo xanh biếc rủ xuống, trên những dây leo đó là những bông hoa vàng dịu dàng.
Đi trên đường còn có thể ngửi thấy mùi thơm.
Do phải tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời nên người dân ở đây thường có nước da ngăm đen, đa số là người có huyết thống người Hồ, ngũ quan sâu sắc. Lúc đầu Lệ Tri còn phòng bị họ, nhưng sau đó phát hiện ra họ thuần phác và hiếu khách hơn nhiều so với người ở Kinh Đô. Một lần khi Lệ Tri bị lạc đường, một đại thẩm ngang qua thấy vậy nhất quyết phải đưa nàng về tới cổng Đô Hộ phủ mới yên tâm rời đi.
Nếu không phải bị đày ải mà là ngay từ đầu nàng và muội muội đã sống ở nơi thế ngoại đào nguyên này… thì tuyệt vời biết bao.
Trước cái ngày nàng đạp bằng sóng gió, muốn an ổn sống qua ngày.
Thì lại có một số người luôn xem nàng là cái gai trong mắt, nghĩ đủ mọi cách để nhổ nó ra.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Cầm trong tay một bát thuốc đen xì, Lệ Tri nhìn mấy người chắn trước mặt.
Lỗ Tòng Nguyễn mấy ngày trước ham chơi nên gọi bằng hữu ra sông tắm, rồi cứ thế mà bị cảm, khi về phủ thì hắt hơi không ngừng. Thuốc này đương nhiên là của hắn.
Lệ Tri được phân phó đi phòng bếp lấy thuốc thì bị đám người Huân Phong chặn lại trước nguyệt môn(*) thông từ phòng bếp ra hậu viện.
(*)nguyệt môn: là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa như đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.Kể từ khi đi phiên chợ về, Huân Phong có rất nhiều oán hận với nàng, thường coi nàng như không khí, cả hai đã lâu rồi không nói chuyện.
Lúc này, vẻ mặt Huân Phong bất thiện, ba người bên cạnh nàng đều là những người có giao hảo tốt với nàng, bọn họ cũng nhìn chằm chằm Lệ Tri với ánh mắt căm ghét như nhau.
“Lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng! Ngươi rốt cuộc đã cho thiếu gia uống loại thuốc mê gì mà khiến hắn chỉ nhớ tới ngươi, ngay cả chúng ta là người đã hầu hạ hắn nhiều năm như vậy mà hắn cũng không thèm đếm xỉa tới!” Huân Phong tức giận nói.
“Ta không hiểu Huân Phong tỷ tỷ đang nói cái gì.” Lệ Tri bình tĩnh nói: “Từ đầu đến cuối, ta luôn nhớ rõ mình là nô tỳ, chưa từng quá phận.”
“Nếu như ngươi không làm gì, thiếu gia sẽ cưng chiều ngươi như vậy sao?!” Huân Phong nói, “Trước đây chuyện gì thiếu gia cũng để ta làm, còn bây giờ trong mắt hắn chỉ có ngươi, ngươi dám nói ngươi không cho thiếu gia uống bùa mê gì sao?”
“Thanh giả tự thanh.” Lệ Tri nói: “Ta chỉ là nô tỳ, chỉ có thể cam đoan, ta đối với thiếu gia không có ý đồ gì khác.”
“Ý của ngươi là, nếu thiếu gia thích ngươi, ngươi sẽ không quản?” Huân Phong híp mắt, lòng đố kị như đang thiêu đốt trong đôi mắt đẹp.
“Huân Phong tỷ tỷ đối với ta có quá nhiều thành kiến, ta nói cái gì cũng chỉ chọc tỷ tỷ mà thôi.” Lệ Tri nói, “Ta còn đang vội đưa thuốc cho thiếu gia, nếu tỷ tỷ có chuyện muốn nói, không bằng đợi lúc nào có hai người chúng ta rồi hãy nói.”
Lệ Tri muốn vượt qua nàng ta, đi khỏi vòng vây, nhưng Huân Phong đã đưa tay ngăn nàng lại:
“Lời còn chưa nói xong, ngươi đã muốn chạy?”
Lệ Tri cau mày, tránh tay của Huân Phong.
Huân Phong phẫn nộ trừng mắt với nàng: “Ngươi…..”
Con đường này bình thường rất ít chủ tử đi qua, vì vậy mà Huân Phong và những người khác không hề sợ hãi.
Mắt thấy Lệ Tri không sợ sự đe dọa của các nàng, bầu không khí càng trở nên giương cung bạt kiếm.
“Bàn Bàn!” Giọng nói của Gia Tuệ vang lên bên ngoài nguyệt môn.
Thấy Lệ Tri bị bao vây, nàng ném thùng quần áo trên tay xuống và chạy đến.
“Các ngươi muốn làm gì Lệ Tri?” Gia Tuệ như gà mái giữ con, dang hai tay ra trước mặt Lệ Tri.
“Ta muốn làm gì thì mắc mớ gì tới ngươi?” Huân Phong hỏi ngược lại, “Ngươi tính là gì, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?”
“Ta chỉ là nô tỳ, nhưng đừng quên, ngươi cũng không khác gì ta!” Gia Tuệ nói.
“Ngay cả ngươi cũng dám xem thường ta?!”
Nháy mắt, một cái tát vang dội giáng vào mặt Gia Tuệ.
Gia Tuệ che mặt, kinh ngạc nhìn Huân Phong.
Lệ Tri không ngờ rằng Huân Phong lại ngang ngược đến mức đánh người, nàng vốn có ý định dàn xếp, nhưng bây giờ lửa giận đã bốc thẳng lên đầu nàng.
“Ngươi đừng ức hiếp người quá mức!” Lệ Tri không chút nghĩ ngợi che chắn cho Gia Tuệ, trừng mắt nhìn Huân Phong.
Nàng có thể đổi vị trí để suy nghĩ, cố gắng lý giải hành vi của Huân Phong, đơn giản là vì đối phương và nàng đều là nữ tử. Nàng biết rằng nữ tử sống ở thế đạo này rất khó khăn, vì vậy nàng luôn chịu đựng.
Nhưng vẫn có điểm mấu chốt không được chạm vào.
Điểm mấu chốt của Lệ Tri là người nhà của nàng.
“Ngươi làm trễ nải thời gian uống thuốc của thiếu gia, không sợ thiếu gia trách tội ngươi sao?”
“Chó cậy gần nhà! Ngươi dám dùng thiếu gia để uy hiếp ta?!” Huân Phong giơ bàn tay phải vừa đánh Gia Tuệ lên.
Lệ Tri ngẩng đầu lên nghênh đón không sợ hãi.
Nha hoàn bên cạnh Huân Phong vẫn còn lý trí ngăn nàng ta lại.
“Đừng… Thiếu gia … Trách tội …” Nha hoàn thì thầm với Huân Phong.
Lúc này Huân Phong mới không cam lòng mà bỏ tay xuống, ánh mắt vẫn oán hận nhìn chằm chằm Lệ Tri.
“Coi như ngươi gặp may, ta trước không so đo với ngươi.” Huân Phong nói: “Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, tránh xa thiếu gia ra! Nếu như ta phát hiện ngươi dụ dỗ thiếu gia lần nữa, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận.”
Hừ lạnh một tiếng, Huân Phong mang theo tùy tùng nghênh ngang rời đi.
Sau khi Huân Phong rời đi, Lệ Tri ngay lập tức đỡ cánh tay của Gia Tuệ và nhìn gò má sưng tấy của nàng ấy.
“Cùng ta trở về đi, ta đi phòng bếp lấy khối băng chườm lạnh cho ngươi.” Lệ Tri nói.
“Không cần phiền toái như vậy, nó chỉ sưng một chút thôi mà… úi!” Gia Tuệ chạm vào má bị tát của mình, cố gắng trấn an Lệ Tri, nhưng không ngờ, cơn đau khiến nàng phải nghiến răng.
“Dù sao ta cũng là da dày thịt béo, một lát nữa sẽ hết thôi, Bàn Bàn đừng lo lắng.” Gia Tuệ nhịn đau, an ủi Lệ Tri, “Ngươi không phải còn đi đưa thuốc cho thiếu gia sao? Đi mau đi, đừng để bị thiếu gia trách tội.”
Lệ Tri vẫn muốn bôi thuốc cho nàng ấy, nhưng Gia Tuệ còn phải đi giặt quần áo, không giống Lệ Tri có thiếu gia bảo vệ, nếu Gia Tuệ không hoàn thành công việc hàng ngày sẽ bị quản sự ma ma trách phạt.
Lệ Tri đành phải để nàng ấy ôm quần áo đi giặt.
Vết sưng đỏ trên mặt Gia Tuệ vẫn hằn sâu trong lòng Lệ Tri.
Nàng không thể quên nó một cách nhẹ nhàng được.
Tối đó, nàng ở Trúc viên với Tạ Lan Tư, nhưng trong lòng lại suy nghĩ về chuyện buổi chiều.
Tạ Lan Tư ngồi trước bàn sách, sao chép phó bản của một quyển sách bản đơn lẻ, trong khi Lệ Tri đang lơ đãng mài mực bên cạnh.
“Đừng mài nữa, một khối mực tốt đã bị ngươi mài mòn hết rồi.” Tạ Lan Tư đột nhiên nói.
Lệ Tri giật mình, ngừng động tác mài mực trong tay.
Tạ Lan Tư đặt bút xuống rồi thổi những dòng chữ còn ướt.
“Huân Phong cũng không khó đối phó, ngươi còn ở đây xoắn xuýt cái gì?”
Lệ Tri không ngạc nhiên khi hắn nắm rõ tin tức.
Phế Thái Tử là người chỉ cách ngai vàng một bước, bất kể Tạ Lan Tư đi đến đâu, cũng có rất nhiều người muốn kết giao với hắn.
Thân phận của hắn, đã định trước là sẽ thành lập được thế lực của mình một cách nhanh chóng.
“Ta không hiểu.” Lệ Tri nói: “Tại sao nàng ta lại không chịu tin rằng ta sẽ không tranh đoạt đồ đạc của nàng ta?”
“Người ta chỉ tin những gì họ muốn tin.” Tạ Lan Tư lạnh nhạt, “Hơn nữa, ngươi thật sự đã lấy được thứ thuộc về nàng ta.”
“… Điều ta muốn cũng không phải là sự thiên vị của Lỗ Tòng Nguyễn.”
Câu này khiến Tạ Lan Tư dừng bút lại.
Hắn ngước mắt nhìn Lệ Tri, nhưng hình như nàng không có thâm ý gì.
“Hơn nữa, ta lo lắng không có Huân Phong, thì cũng sẽ có Nam Phong mới, hoặc là Xuân Phong gì đó xuất hiện.” Lệ Tri nói.
“Huân Phong nhằm vào ngươi, là bởi vì kiêng kị những gì ngươi nhận được hơn nàng ta.” Tạ Lan Tư chậm rãi nói, “Chỉ cần ngươi đứng ở vị trí của nàng ta và không có ý định cắt đứt con đường đi lên của người mới, thì sẽ có không có Nam Phong hay Xuân Phong nào cả.”
Lệ Tri như có điều suy nghĩ.
“Chỉ là xem ngươi có thực lực này hay không.” Tạ Lan Tư nói, “Huân Phong không phải một mình chiến đấu, nàng được sủng ái nhiều năm ở Phù Phong viện, nguyên nhân có thể là do có phu nhân làm chỗ dựa sau lưng.”
“Điện Hạ cho rằng ta có thực lực này sao?”
“Cũng không chắc chắn.”
Ngọn nến trên bàn chập chờn, giống như biểu cảm khó nắm bắt của Tạ Lan Tư.
“Điện Hạ cả ngày ở trong Trúc viên chắc là rất nhàm chán.” Lệ Tri nói: “ Điện Hạ có muốn đánh cược với ta không?”
“Đánh cược cái gì?”
“Đánh cược xem ta có thể thăng lên vị trí đại nha hoàn của Phù Phong viện hay không.”
“Dưới tình huống không ủy thân cho Lỗ Tòng Nguyễn.” Tạ Lan Tư nói, “Có thể.”
“Điện Hạ sao lại để ý chuyện này?” Lệ Tri nhìn hắn, “Điện Hạ sẽ ghen sao?”
“Không.” Tạ Lan Tư cười và thẳng thắn nói, “Ta chỉ ngại bẩn.”
Ngôn ngữ thật là thứ kỳ diệu.
Hoặc là nói, nhân tâm thật là thứ kỳ diệu.
Cùng một câu nói, có người sẽ đau đến chạnh lòng, có người thì lại ríu rít như chim sẻ.
“Bây giờ thì sao?” Lệ Tri duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên gò má lạnh lẽo của thiếu niên, “Điện Hạ cảm thấy bẩn sao?”
Nàng nở một nụ cười xinh đẹp, không hề bị tổn thương bởi lời nói của hắn.
Tạ Lan Tư hiếm khi nói sự thật, bởi vì mỗi khi hắn nói ra sự thật, sẽ có người bị tổn thương vì điều đó, và sự tổn thương mà họ phải chịu cuối cùng sẽ quay trở lại với hắn theo những cách khác.
Vì vậy, hắn học cách giả vờ, học cách bắt chước.
Học cách thể hiện mình như một người khác.
Nhưng Lệ Tri dường như không bao giờ bị tổn thương bởi sự chân thật của hắn.
“…không,” Hắn nói.
“Ta hiểu rồi.” Lệ Tri cười nói: “Nếu đây là ý nguyện của Điện Hạ, Bàn Bàn nhất định sẽ không làm Điện Hạ thất vọng. Bất quá, nếu ta thắng cược, Điện Hạ sẽ thưởng cho ta cái gì?”
“Ngươi muốn thưởng gì?”
Lệ Tri nghĩ nghĩ, nói: “Ta tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.”
“Nếu ngươi trở thành đại nha hoàn của Phù Phong viện trong vòng ba ngày,” Tạ Lan Tư nói, “Ta sẽ đáp ứng với ngươi một yêu cầu không hại đến ta.”
“Một lời đã định.” Lệ Tri cười nói.
Nàng duỗi bàn tay phải ra nắm lại thành nắm đấm, chỉ có ngón út là giơ lên.
“Ngoéo tay, trăm năm cũng không được đổi.”
Tạ Lan Tư nhìn ngón tay út của nàng, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng đưa tay ra.
Hai ngón tay út móc vào nhau, ngón cái cũng chạm vào nhau, Lệ Tri nghiêng đầu nhìn Tạ Lan Tư, cười nói:
“Hiện tại Điện Hạ không thể đổi ý rồi..”
“… Vậy ngươi nhất định phải thắng cược.” Tạ Lan Tư ra vẻ lãnh đạm nói, “Đừng để cuối cùng ta phải cứu ngươi.”
“Điện Hạ sẽ tới cứu ta sao?”
Tạ Lan Tư nhìn nàng không nói lời nào.
“Ta nói đùa.” Lệ Tri mượn lời của Tạ Lan Tư, hai mắt sáng ngời, trên mặt mang theo nụ cười ranh mãnh, “Điện Hạ thân phận quý trọng, sao ta có thể để cho Điện Hạ mạo hiểm như vậy?”
Gia Tuệ đã hầu hạ nhiều năm ở Lệ Phủ, nhưng chưa bao giờ bị tát một cái nào.
Món nợ này, nàng không thể không tính.
Ngay cả khi Tạ Lan Tư không đánh cược với nàng, nàng cũng sẽ không để chuyện này trôi qua như vậy.
“Ba ngày sau, ta nhất định sẽ nghĩ thật kỹ yêu cầu của ta để Điện Hạ đáp ứng.” Lệ Tri nói.
Vận mệnh là một biến số khó nắm bắt, vận mệnh thay đổi là do sự lựa chọn của nàng, nói cách khác, vận mệnh cuối cùng của nàng chỉ có thể do nàng lựa chọn.
Sự tĩnh lặng đã kéo dài quá lâu.
Hãy để Huân Phong trở thành cơn sóng dưới chân nàng, đưa nàng đến gần mục tiêu của mình hơn.