Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 68: Về phòng, làm chuyện cần làm!




Tình cảm là thứ vướng bận và dễ khiến người ta mềm lòng nhất, nó khiến người ta trở nên do dự thiếu quyết đoán,khi yêu con người sẽ không còn là chính mình và trở thành gánh nặng trên con đường trả thù, bởi vậy trước đây Nam Mẫn ghét cảm giác trái tim bị rung động trước người đàn ông này nhưng rồi cuối cùng cũng không thể nào khống chế.

Cô nhìn anh:"Anh đã biết em lợi dụng anh, biết em có ý đồ vậy mà...".

Nghiêm Cảnh Hàn chặn đứt lời cô, từng câu từng chữ anh nói ra đều nghiêm túc và cương quyết:"Anh biết em sẽ làm gì, biết em nghĩ như thế nào, còn biết em chuẩn bị những gì nữa cơ.Nhưng anh tình nguyện để em lợi dụng, điều quan trọng là anh sẽ không ngồi yên để em lợi dụng mà sẽ thay em làm tất cả, nên em đừng tự ý quyết định mà làm liều, có anh ở đây sẽ không để em mang thân mình dâng vào miệng cọp ".

Nhớ đến lần cô leo từ ban công cao ốc Vân Lâu xuống là trái tim anh cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi, nếu cô rơi vào tay bọn chúng thì cái kết sẽ như thế nào đây?

Nghĩ thôi anh càng không dám nghĩ, nếu có mạo hiểm thì người đó cũng là anh,dù có gặp nguy hiểm thì người gặp sẽ là anh,cô tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì cả.

Đôi mắt mèo của Nam Mẫn ươn ướt, một tầng sương mù phủ kín con ngươi, hình dáng

người đàn ông trước mặt cũng trở nên mơ hồ, ánh sáng của những ngọn đèn lồng chiếu vào giọt nước mắt lăn trên má cô, vừa chật vật lại vừa xinh đẹp.

"Nhưng bọn người Trần Thiệu Huy rất nguy hiểm, phía sau hắn còn có một thế lực khác, lần đó em nghe được người đứng phía sau hắn có tên gọi là "Anh Đổng",bọn chúng đang lên kế hoạch hãm hại anh muốn cướp đi Tinh Vạn ".

Nghiêm Cảnh Hàn cúi đầu hôn lên môi cô, hôn lên những giọt nước mắt lăn dài trên má:"Anh biết, bọn chúng không làm gì được anh đâu,quan trọng là em, nếu có chuyện gì xảy ra với em thì cũng chính thức tước đi mạng sống của anh,nghe anh,bảo vệ tốt bản thân cũng xem như bảo vệ anh rồi, biết không?".

Nam Mẫn khẽ gật đầu, đưa tay ra sau ôm lấy anh, hoàn toàn dựa dẫm vào anh, đã bao nhiêu năm cô bước một mình trên con đường chông gai này rồi, bây giờ có anh cô đã tìm được chân ái của cuộc đời, anh đem lại cho cô sự ấm áp, cô cảm nhận được sự an toàn khi ở bên anh.Những chuỗi ngày cô độc gian truân ấy từ nay sẽ chấm dứt.

Người đàn ông siết mạnh eo cô, cánh môi áp xuống chiếm lấy môi cô,môi hôn chuyển từ vành tai lan dần đến cổ ngày càng mãnh liệt hơn,cho đến khi hơi thở trở nên dồn dập,anh rời khỏi môi cô giọng cũng trở nên khàn khàn:"Về phòng nhé!".

Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Nam Mẫn đang ngơ ngác thì đã bị anh bế bổng lên,xoay người đi ra khỏi nhà kính.

"Anh làm gì vậy, thả em xuống!".Nam Mẫn hoảng hốt vô thức ôm lấy cổ anh.

Khoé môi người đàn ông cong lên:"Về phòng, làm chuyện cần làm!".

Nam Mẫn sửng sốt mấy giây cuối cùng cũng hiểu "Chuyện cần làm" mà anh nói là gì,hai má cô nóng ran:"Em..em còn chưa ăn cơm mà..!".

"Xong việc rồi ăn sau".

"Em còn chưa tắm! ".Nam Mẫn vẫn kiên trì thương lượng.

Nụ cười trên môi của anh càng thêm đậm:"Lát nữa anh tắm cho em!".

Rất nhanh chân dài đã sải bước đến cầu thang,Nam Mẫn liếc mắt thấy thím Trương đang dọn dẹp trong phòng khách, có lúc lại nhìn lén hai người rồi mỉm cười, mặt cô đỏ ửng lên xấu hổ úp mặt vào ngực Nghiêm Cảnh Hàn.

Người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn ung dung như không có gì, bế cô thẳng về phòng mình,dùng chân đá cửa phòng bật ra, bên trong là ánh đèn ngủ lập lòe màu vàng nhạt.

Nghiêm Cảnh Hàn bước đến đặt Nam Mẫn xuống giường, đồng thời thân hình cao lớn cũng đè lên người cô.Anh cúi đầu tìm đến môi cô, không cho cô có khả năng phản kháng,hai tay đan vào tay cô bắt ngược lên trên,tham lam mút lấy đôi môi hồng mềm mại.

Nam Mẫn hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, đến khi nụ hôn của anh lan dần xuống cổ, cô vừa thở hỗn hển, giọng nói có phần run run:"Nghiêm..Cảnh.. Hàn..".

Người đàn ông mút nhẹ vành tai cô, giọng nói khản đặc lại nhẹ nhàng quyến rũ:"Tiểu Mẫn!...Cho anh..!".

Nam Mẫn như bị thôi miên cũng không muốn phản kháng,kể từ giây phút cô xác định trái tim thuộc về anh thì đã khẳng định cả linh hồn và thể xác tất cả đều trao cho anh,trao cho người cô yêu.Ngón tay mảnh khảnh khẽ luồn vào tóc anh đáp lại nụ hôn sâu, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau triền miên không dứt.

Ban tay người đàn ông cũng không hề rảnh rỗi,quần áo trên người cũng lần lượt được cởi ra, trên người Nam Mẫn chỉ còn lại duy nhất chiếc áo ngực màu nude và chiếc quần nhỏ che đi điểm nhạy cảm trên cơ thể.

Trên chiếc giường rộng lớn hai thân thể dính nhau đến sát xao,toàn thân Nam Mẫn nóng rực,mồ hôi trên trán rịn ra,từng sợi tóc nhuyễn mịn dính chặt trên thái dương,hô hấp dồn dập phập phồng lên xuống.

Nghiêm Cảnh Hàn ngẩng đầu lên,trong con ngươi đen láy một màu tối tăm,chứa đầy tia dục vọng,anh đưa tay tự cởi đồ trên người quăng xuống sàn,ngón tay thon dài luồn ra sau lưng mở chốt, giải phóng toàn bộ thân thể người con gái,thứ còn xót lại duy nhất trên người cũng được cởi ra,Nam Mẫn cảm nhận được vật cứng rắn đang chọc vào đùi cô.

Anh cầm tay cô đặt xuống vật giữa hai chân,Nam Mẫn giật mình muốn rút tay về nhưng vẫn bị anh giữ chặt bọc bàn tay cô cầm lấy vật nam tính ấy, âm thanh khản đặc dụ dỗ:"Đừng sợ, nó là của em.. cầm lấy!".

Vật cứng rắn như lò lửa nóng hổi muốn thiêu đốt bàn tay Nam Mẫn,tay cô run run khẽ nắm lấy, trái tim hoảng hốt như muốn vọt lên cổ họng,dường như bàn tay nhỏ nhắn của cô không thể nắm hết vật thô cứng kia.

Nó quá to.

Nam Mẫn nuốt nước bọt,âm thầm đưa mắt nhìn xuống phía dưới, từ cơ bụng săn chắc đến đường nhân ngư hiện rõ mồn một, cô còn nhìn thấy đám "rừng rậm" phía trên vật nam tính kia,lỗ tai nóng ran,hai má như muốn búng ra máu cô vội nghiêng đầu quay đi nhắm mắt lại,hồi hộp cắn môi dưới.

Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai:"Thích không?".

Nam Mẫn ngượng ngùng giả chết.

Anh khẽ cười nắm chặt tay cô nhẹ nhàng lên xuống, yết hầu lăn lộn,nụ hôn lan dần xuống ngực, đôi môi mỏng ngậm lấy đầu ti, tiếng mút chóp chép cùng với nước bọt tạo nên âm thanh cực kỳ gợi dục.Bàn tay anh nhẹ nhàng như phím đàn dạo trên cơ thể Nam Mẫn, như được kích thích đôi chân dài thon gọn cọ sát vào nhau,hai tay choàng qua cổ anh ngửa đầu đón nhận.

Đã nhịn đến cực điểm,ngón tay anh không ngừng xoa nắn, lướt qua chiếc eo thon tìm đến "vùng đất" huyền bí bắt đầu khai phá,cơ thể như có luồng điện xoẹt qua Nam Mẫn khẽ rùng mình rên lên một tiếng.

"ư.m".

Người con gái dưới thân mềm mại như nước,mái tóc dài mềm mượt như thác trải xuống gối,đôi mắt mèo long lanh ánh nước mơ màng quyến rũ,làn da trắng tuyết vì động tình mà ửng hồng, dưới ánh sáng mập mờ càng thêm chói sáng, hoàn toàn đối lập với grap giường màu đen, quyến rũ anh một cách chí mạng.Lúc này sự khao khát và dục vọng thôi thúc anh điên cuồng chiếm lấy cô bằng bản năng nguyên thủy nhất.

Nơi cấm địa đã ẩm ướt, đóa hoa mượt mà khiêu gợi như muốn gọi người đến hái,ngón tay dài của Nghiêm Cảnh Hàn khẽ vuốt lọn tóc loạn trên trán, hơi thở nặng nề:"Tiểu Mẫn,anh vào nhé!".

Khuỷu tay anh chống xuống giường,bàn tay đỡ lấy gáy cô,tay kia dịu dàng vuốt ve vòng eo nhỏ,lưng trùng xuống, một cái thúc hông hai thân thể đã hòa làm một, bên trong cô ấm áp, chặt chẽ khiến anh không kìm được thở hắt ra một hơi, thỏa mãn rên lên một tiếng.

"Ư.m...".

Vật ấm nóng vào bên trong khiến Nam Mẫn cau mày khó chịu, của anh quá to, của cô quá nhỏ, không phải lần đầu nhưng kích cỡ này cô chưa thể thích nghi,hai giọt nước mắt lăn xuống thái dương.

Người đàn ông yêu thương hôn lên từng giọt nước mắt, âm thanh dụ dỗ mê hoặc:"Ngoan, em thả lỏng,anh không động!".

Cảm nhận người con gái thả lỏng, khuôn mặt xinh đẹp dần giãn ra, Nghiêm Cảnh Hàn nâng hông bắt đầu luân động.

Mặc dù đây là lần thứ hai có được cô, nhưng so với lần đầu thì anh cảm nhận được hương vị chân thật và cảm giác sung sướng hạnh phúc chưa từng có.Lần đầu xem như là sự cố,lúc đó anh bị thuốc dẫn dắt chỉ biết giải quyết nhu cầu, quan trọng hơn là lúc đó anh còn không biết cô là ai, không có tình cảm với cô,nên không đọng lại chút gì gọi là cảm xúc.

Giờ đây anh đã yêu cô còn nhận ra cô là người anh luôn tìm kiếm, cảm xúc càng mãnh liệt hơn,động tác ra vào càng thêm mạnh mẽ.

"Mẫn, gọi tên anh..!".

Hơi thở dồn dập, giọng nói khàn đặc đứt quãng vang lên bên tai khiến Nam Mẫn trở nên tê dại, cô hé đôi môi đỏ mọng thì thầm:"Cảnh..Hàn,..a...!".

Âm thanh mềm mại nức nở như kích thích bản năng dục vọng của người đàn ông, Nghiêm Cảnh Hàn chống tay sang hai bên dùng lực đẩy mạnh vào bên trong cô,anh muốn lấp đầy cô thật sâu,va chạm cô thật mạnh,muốn được cùng cô hưởng thụ cảm xúc thăng hoa,cùng cô tạo nên một bản giao hưởng ái tình, nơi đó chỉ có anh và cô.

Nam Mẫn ôm chặt eo anh, ngón tay không ngừng vuốt ve cơ bắp,nhìn rõ khuôn mặt như điêu khắc của người đàn ông cô yêu,mồ hôi ướt đẫm nhỏ xuống tóc mái phủ xuống trán anh, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng nhưng bên dưới vẫn ra vào mãnh liệt.

Ánh trăng mùa thu chiếu qua cửa sổ rọi vào phòng,trên giường đôi nam nữ quấn chặt vào nhau,tay đan tay,triền miên cuồng nhiệt,bờ vai anh rắn chắc,tấm lưng trần như những con sóng nhấp nhô lên xuống,tiếng ngâm nga của người con gái hòa vào tiếng thở gấp của người đàn ông, cùng với âm thanh giao hòa giữa hai thân thể quyện vào nhau tạo nên âm điệu du dương của khúc nhạc tình chưa biết lúc nào sẽ dừng lại.

.....