Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 152




- Lão sư, chiêu này thương pháp. . .   

             Đi vào phòng, Trịnh Dương cũng nhịn không được nữa.  

             - Chiêu này là thương pháp mà ta vừa mới sáng tạo ra, bây giờ ta đem pháp quyết tu luyện ra đọc cho ngươi nghe!  

             Trương Huyền đọc công pháp này lên một lần.  

             - Cái này. . . Cái này. . . - Nghe khẩu quyết xong, Trịnh Dương mộng.  

             Chiêu thương pháp này thực sự rất cao minh, so với những thương pháp trước kia hắn từng học qua, những cái kia chỉ có thể là rác rưởi trong rác rưởi.  

             Trước đó cảm thấy bộ thương pháp này cong vẹo, tư thế không đẹp mắt, thì ra căn bản không phải chuyện này.  

             Chiêu này quan trọng ý không xem nặng chuyện đẹp mắt hay không đẹp mắt, có thể khi thi triển sẽ rất xấu, nhưng cũng có thể khi thi triển lại hoa lệ vô cùng, tuy chỉ có một chiêu, lại thắng được vô số thương pháp khác, thiên biến vạn hóa, uy lực vô tận.  

             - Tốt, bộ thương pháp này, ta đã truyền thụ hoàn chỉnh cho ngươi, không được sự cho phép của ta, ngươi không được tự mình truyền ra ngoài! - Trương Huyền nói.  

             - Đúng! - Trịnh Dương quỳ gối, dập đầu mấy cái.  

             Đắm chìm trong thương pháp nhiều năm, hắn tự nhiên biết bộ này thương pháp này rất quý giá, cũng rõ ràng, một khi tiết lộ ra ngoài ra ngoài, sẽ dẫn đến dạng gió tanh mưa máu gì.  

             - Chiêu thương pháp này mặc dù đơn giản, lại là tập hợp của tất cả các thương pháp cơ sở, còn hơn mười ngày thời gian, ta hi vọng ngươi có thể đột phá rất lớn, chớ phụ tâm huyết của ta!   

             Trương Huyền bàn giao.  

             - Lão sư yên tâm! - Trịnh Dương kiên định, ngay sau đó ngẩng đầu:   

             - Lão sư, không biết chiêu thương pháp này có tên gọi là gì?  

             - Tên gọi? Ta còn chưa đặt tên cho nó, nếu như ngươi nghĩ kỹ, thì đặt cho nó một cái tên đi! - Trương Huyền khoát khoát tay.  

             Mặc dù chính hắn đã đặt tên là Thiên Đạo thương pháp, nhưng chỉ là một cách gọi chung chung, chiêu thức vẫn cần có tên của chiêu thức, nhưng bản thân hắn cũng lười suy nghĩ mấy chuyện này, vậy thì để người học sinh này suy nghĩ đi.  

             - Được! - Biết bản tính của lão sư, Trịnh Dương cố nén chấn động sắp té xỉu, đi ra ngoài.  

             Hắn rời đi xong, Trương Huyền mới xoa xoa mi tâm.  

             Vương Dĩnh, Lưu Dương sau khi giải quyết được tai hoạ ngầm trong thân thể, nhất định công lực sẽ đột nhiên tăng mạnh, thể chất của Viên Đào, Triệu Nhã, chắc chắn sẽ tiến bộ càng nhanh, chỉ có vị Trịnh Dương này hơi yếu so với những người còn lại, bất quá, bây giờ hắn đã có chiêu thương pháp này, hơn mười ngày sau, thật sự là ai hơn ai một bậc, còn chưa nói trước được đâu.  

             Trương Huyền lại gọi mấy học sinh của mình tới, sau khi hướng dẫn họ một chút, sau đó lại rời đi.   

             ...  

             - Các ngươi nói. . . Đỗ Mạc Hiên đã quỳ gối trước cửa một ngày?  

             - Đỗ Mạc Hiên mặc dù bởi vì một lần bệnh nặng, cạnh tranh gia chủ thất bại, nhưng cũng là nhân vật số một, quỳ gối cửa một ngày. . . Chẳng lẽ đối phương lại thật sự là một danh sư?  

             - Nếu là thật, vậy thì trước đó chúng ta thật sự đã đoán sai rồi. . .   

             . . .  

             Trương Huyền rời khỏi phủ đệ, học tập thương pháp, truyền thụ thương pháp, dĩ nhiên khiến toàn bộ Vương thành Thiên Huyền sôi trào.  

             Nếu như nói chuyện của Lăng Thiên Vũ trước đó, rất nhiều người còn không tin, nhưng Đỗ Mạc Hiên quỳ gối trước cửa một ngày, đã khiến bọn họ dao động.  

             Đường đường một trong tứ đại gia tộc, Đỗ gia trưởng lão, đã từng cạnh tranh nhân vật gia chủ tuyệt thế, quỳ gối trước cửa nhà người khác, e rằng cũng chỉ có thể là danh sư, mới có thể khiến hắn kiên định như vậy.   

             - Đi qua nhìn một chút xem sao!  

             - Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nếu chân thì người đó nhất định là danh sư, dành thời gian giao hảo mới là vương đạo!   

             . . .  

             Tin tức này truyền ra, vô số đại thế lực đại gia tộc cuối cùng cũng nhịn không được, nhao nhao phái người tìm hiểu tin tức, thậm chí có vài gia chủ, thống lĩnh một phương, cũng đích thân tới.  

             La Trùng chính là một trong số đó.  

             Hắn là hội trưởng công hội luyện khí sư của Vương thành Thiên Huyền, nhất tinh trung kỳ luyện khí sư.  

             Là luyện khí sư đại sư có cấp bậc cao nhất ở Thiên Huyền Vương quốc.  

             Binh khí do hắn luyện chế, cho dù là Trầm Truy bệ hạ, cũng phải tốn một số tiền lớn để mua, vô số quan lại quyền quý muốn, cũng không thể mua được, mỗi lần luyện chế được một loại vũ khí nào đó, đều có vô số người đấu giá, nói một hồi liền đòi mua với một cái giá trên trời.  

             Lúc đầu, loại địa vị này của hắn, thân phận này của hắn, cho dù có danh sư tới, cũng không có gì phải nề hà, không cần đạt được kết quả tốt gì, chỉ kết giao là được.  

             Dù sao, luyện khí sư mặc dù không bằng danh sư, nhưng cũng là một trong chín loại nghề nghiệp được xem trong nhất trong xã hội, cũng có tôn nghiêm và địa vị của mình.  

             Bất quá. . . Hắn vẫn tới.  

             Bởi vì người khác không biết, chỉ có chính hắn mới có thể hiểu được rõ ràng rằng, gần nhất khi luyện khí, hắn đột nhiên không cách nào làm cho lòng mình yên tĩnh như nước, luyện chế binh khí, cũng thường thường đi đến nước cuối cùng là sụp đổ, trở thành đống sắt vụng.  

             Các trình tự luyện khí, cũng hoàn toàn không khác gì so với trước kia, vốn cho rằng là vấn đề về thể lực và tinh lực.  


             Cũng vì thế mà chuyên môn điều dưỡng vài ngày, kết quả. . . Lại không có chút tiến triển nào.  

             Đường đường là đệ nhất luyện khí sư của Thiên Huyền Vương quốc, lại không cách nào luyện khí. . . Một khi truyền đi, không nói đến địa vị của hắn sẽ bị lung lay, chỉ sợ các đối thủ trước kia, hay thậm chí là những người có thù với hắn cũng sẽ nghe tiếng đồn mà đến, để hắn rơi từ chín tầng mây xuống.  

             Cho nên, nghe được tin nội thành có một vị danh sư, hắn cũng nhịn không được nữa, lặng lẽ tới, muốn xem thử một chút, có phải thật vậy hay không.  

             Nếu như là thực sự, dù là tốn hao bao nhiêu tiền đi chăng nữa, hắn cũng muốn biết rõ vấn đề, cũng như tìm cách giải quyết.  

             - Quả nhiên là Đỗ Mạc Hiên!   

             Đứng ở một cái trên đường, nhìn thấy người đàn ông trung niên cách đó không xa quỳ gối, La Trùng liền nhận ra được.  

             Đỗ gia vị này là trưởng lão có danh khí lớn nhất, toàn bộ Thiên Huyền thành cao tầng, hắn quen biết không nhiều, nhưng người này lúc trước còn cầu hắn luyện chế riêng cho mình một thanh bảo kiếm, cho nên, dù đã lâu không gặp, hắn vừa nhìn thấy là đã có thể nhận ra ngay.  

             - Tên nhóc này luôn luôn cẩn thận, có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện quỳ xuống như thế, người bên trong tòa phủ đệ này, tất nhiên có thể giúp hắn giải quyết vấn đề, hơn nữa. . . Còn khiến hắn vui lòng phục tùng!  

             Chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng La Trùng cũng có thể đoán được.  

             Nếu như người trong viện, không có thân phận đủ cao, có thủ đoạn có thể giúp hắn giải quyết vấn đề, Đỗ Mạc Hiên sẽ không quỳ xuống như vậy, những chuyện làm bản thân hắn mất mặt, hắn nhất định sẽ không làm.  

             - Kẹt kẹt! - Ngay lúc hắn đang suy đoán bậy bạ, cửa lớn của phủ đệ vang lên tiếng "Kẹt kẹt!" Mở ra, một người quản gia mập mạp đi ra.  

             - Lão gia nhà chúng ta mời ngươi vào!   

             Tay của Tôn Cường hạ xuống làm động tác mời.  

             - Đa tạ Tôn quản gia đã nói giúp ta. . . - Đỗ Mạc Hiên hưng phấn vội vàng đứng lên.  

             - Đi thôi! - Tôn Cường cũng không nói gì thêm, đi trước dẫn đường, hai người họ đi vào viện, cửa lớn của phủ lại từ từ đóng lại lần nữa.  

             - Vào đi!   

             - Đỗ Mạc Hiên vào rồi, một lát nữa nhìn thái độ của hắn lúc đi ra thì liền có thể biết rõ ràng người trong kia thế nào.   

             - Đúng vậy a, tiếp tục chờ đi. . .   

             . . .  

             Xung quanh có rất nhiều ánh nhìn của các thế lực lớn, nhìn thấy Đỗ Mạc Hiên đi vào phủ đệ, cũng không sốt ruột rời đi, từng người đều tiếp tục tập trung đứng bên ngoài quan sát.  

             La Trùng cũng không sốt ruột, bình tĩnh chờ đợi.  


             ...  

             - Là ta có mắt không biết Thái Sơn, còn bắt Dương sư chuộc tội!   

             Vừa đi vào phòng, Đỗ Mạc Hiên lại không còn sự kiêu ngạo như trước, rất nhanh liền quỳ rạp xuống đất.  

             - Đứng lên đi! - Trương Huyền khoát tay áo.  

             Từ học viện trở về, Trương Huyền tìm chỗ yên lặng không có người, ngụy trang thành "Dương Huyền" lầ nữa, rồi mới trở lại phủ đệ.  

             Lần này hắn đi hơn nửa ngày, cũng khiến tên nhóc này không còn chút kiêu ngạo nào nữa, như vậy mới sai Tôn Cường mời hắn vào.  

             - Xin Dương sư đừng để ý đến hiềm khích lúc trước mà cứu giúp ta! - Đỗ Mạc Hiên cũng không đứng dậy, mà là tiếp tục quỳ trên mặt đất.  

             - Nếu để ngươi vào đây rồi, tức là ta đã đồng ý ra tay tương trợ, mau đứng lên đi! - Trương Huyền thản nhiên nói.  

             Nghe nói như thế, sắc mặt Đỗ Mạc Hiên lúc này mới trở nên vui vẻ, vội vàng đứng dậy.  

             Đỗ Viễn đi theo phía sau cũng sáng hai mắt lên, đồng thời cũng hơi nghi ngờ một chút.  

             Phụ thân không phải là trước kia từng trải qua một cơn bạo bệnh sao? Chẳng lẽ lại, trước mắt vị danh sư này, đã trị dứt điểm bệnh trước kia rồi?  

             - Biết tại sao trước ta lại nói ngươi là súc sinh không? - Trương Huyền nhìn qua.  

             - Biết! - Đỗ Mạc Hiên lên tiếng.  

             Tôn Cường, Đỗ Viễn cũng không nhịn được gật đầu.  

             Trước đó vị Dương sư này chỉ nhìn thoáng qua, liền nói Đỗ trưởng lão là súc sinh, vốn cho rằng là đang nhục mạ người khác, bây giờ xem ra, chỉ sợ không có đơn giản như vậy.  

             Chỉ là, điều khiến bọn hắn nghi ngờ và không hiểu chính là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho Dương Huyền mắng hắn là súc sinh, nhưng hắn chẳng những không có mảy may tức giận, còn mặt mũi tràn đầy hưng phấn?  

             Bất quá bọn hắn cũng không nghi ngờ trong thời gian quá dài, giọng nói của Trương Huyền liền vang lên:   

             - Mười năm trước, người người đã biết ngươi bị bệnh, tu vi giảm lớn, mà trên thực tế, nếu như ta không nhìn lầm, ngươi là. . . dùng huyết dịch của Tuyết Lang Thú, sáp nhập vào thân thể, muốn thay máu!  

             - Làm như vậy, dẫn đến trong thân thể có kịch độc của Lang Thú, đến mỗi buổi trưa, toàn thân từ trên xuống dưới đều sẽ mọc đầy lông trắng, trở thành một người, người không phải người thú không phải thú, trạng thái như súc sinh, ta nói có đúng không?  

             - Đúng, Dương sư nói không sai chút nào! - Đỗ Mạc Hiên liền vội vàng gật đầu.  

             Mặc dù trước đó nói hắn là súc sinh, hắn liền biết đối phương chắc chắn đã nhìn ra chứng bệnh của mình, nhưng giờ phút này hắn nói không sai chút nào, trong lòng Đỗ Mạc Hiên vẫn rung động như cũ.  

             Không hổ là danh sư chân chính, nhãn lực kinh người, đây là việc ngay cả Nguyên Ngữ đại sư cũng nhìn không ra.  

             - Chuyện này. . .  

             - Huyết dịch của Tuyết Lang Thú? Toàn thân mọc lông trắng?  

             Nghe thấy lời nói của Trương Huyền, Tôn Cường, Đỗ Viễn giờ mới hiểu được chuyện gì.  

             Nhất là cái sau, khiến thân thể bọn họ run lên.  

             Khó trách hắn có thói quen mỗi ngày giữa trưa đều lúc nào cũng phải uống trà lạnh, không gặp bất cứ người nào, lúc đầu hắn tưởng rằng phụ thân có thói quen nhiều năm, có nằm mơ cũng không ngờ đến, là do nguyên nhân này.  

             Đến mỗi buổi trưa toàn thân mọc ra lông trắng. . . Hắn là sợ bị người khác thấy, lúc này mới cố ý ẩn núp!  

             Một người toàn thân mọc lông trắng. . . Không phải súc sinh thì là cái gì?  

             Khó trách Dương sư nói ra một cái, phụ thân không những không phản bác, mà còn quỳ gối ngay ngắn ngoài cửa. . . Thì ra toàn bộ nguyên nhân lại là như vậy.  

             - Tuyết Lang Thú, là Man Thú thuộc hàng thất phẩm, thực lực tương đương võ giả tầng bảy Thông Huyền cảnh, toàn thân mọc lông trắng, tốc độ như gió, máu của nó là một trong những vật liệu chủ yếu để luyện chế 【 Thông Huyền đan 】, có tác dụng khai thông kinh lạc, tăng cao tu vi. Ngươi và Tuyết Lang Thú thay máu, chắc là sẽ có một chút tác dụng phụ, nhưng Đỗ Mạc Hiên nghĩ lầm rằng một khi thành công, tu vi sẽ có thể tăng nhanh!  

             Không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, Trương Huyền tiếp tục nói.  

             - Đúng! - Đỗ Mạc Hiên cười khổ, liền vội vàng gật đầu.  

             Tình hình của Đỗ Mạc Hiên giống với những gì Dương sư nói như đúc, lúc trước thật sự là hắn từng nhìn thấy ghi chép trong một bản bí tịch, cho rằng chỉ cần thay máu thành công, nhất định có thể một bước tiến vào Thông Huyền cảnh, trở thành cao thủ võ giả thất trọng.  

             Ai ngờ nằm mơ cũng không ngờ, là cơn ác mộng bắt đầu thì đúng hơn.  

             Mỗi ngày toàn thân mọc đầy lông trắng, người không ra người quỷ không ra quỷ, dù là chỉ mọc chừng nửa canh giờ, nhưng như vậy đau khổ như thế nào, chỉ dùng đầu gối nghĩ cũng có thể hiểu được.  

             Có thể kiên trì mười năm, cũng là nhờ tâm trí của hắn cứng cỏi, nếu không, khẳng định đã sớm tự sát.  

             - Không phân biệt đúng sai? Quyển bí tịch kia. . . Là thật! - Trương Huyền nói.  

             - Là thật sao? - Đỗ Mạc Hiên còn muốn nói gì đó, nghe nói như thế, toàn thân liền chấn động:   

             - Cái này sao có thể ? Nếu như là đúng, tại sao ta lại biến thành như vầy! - Nếu những điều quyển bí tịch kia nói là sự thật, bản thân sao lại trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ nhiều năm như vậy?  

             Còn nữa, tại sao tu vi từ Ích Huyệt cảnh có thể rút hết, chuyển thành Đỉnh Lực cảnh, từ đó không thể gượng dậy nổi?