Mặc kệ tất cả xung quanh, giờ đây Bá Độn đói đến hoa mắt nên thì thào:
“Mọi người cho con ăn chút gì được không? Đói lắm rồi”
Tất cả nhìn lại thấy vẻ mặt méo mó của cậu nên bật cười.
Người phụ nữ hoạt bát vui vẻ xoa đầu nới:
“Đến mẹ cho con uống sữa”
Rồi định vén áo lên cho cậu bú.
Lão nhân thở dài 1 tiếng rồi biến mất, như thể “gia môn bất hạnh”.
3 người đàn ông mặt biến sắc xé rách không gian chạy mất.
2 người phụ nữ đánh yêu 1 cái rồi đi ra ngoài
“Hài… Sư muội đã lớn vậy vẫn còn con nít, thật hâm mộ”
Tất cả đều tản đi, người phụ nữ này mới cười phá lên:
“Ha… ha… các người vẫn vậy. Xem ta chỉnh các người được không biết liền”
Rồi nắm cổ Bá Độn đi ra ngoài.
Qua lời kể của mẫu thân chưa lớn này thì Bá Độn được biết.
Cậu là con của vị trung niên bình dị tên là Nhân Bình cũng là nhị đồ đệ của lão nhân, cũng là chồng của cái bà mẹ không lớn này.
Cậu tên là Tiểu Bá, đây là tên do bà mẹ này đặt cho cậu. Ý là cứ bá đạo là bà thích nên muốn con như thế, nào ngờ có ông chồng đúng bình dị luôn. Ghét của nào trời trao của nấy.
Cậu có sư thúc là người trung niên uy nghiêm tên Thiên Uy, hiện là chưởng môn của toàn tông môn hạng 3 mảnh đại lục này mang tên Thiên Thú môn.
Còn vị sư thúc còn lại là người cầm cái đỉnh trên tay tên là Địa Hoa. Vị sự thúc này là 1 Dược Sư nổi danh.
2 cô cô là Tiểu Nghiêm và Tiểu Thảo là vợ của 2 vị sư thúc. Bình thường tu luyện ở phía sau tông môn.
Còn cái bà mẹ chưa lớn này tên là Tiểu Hạnh hay các đệ tử thường gọi là phá hoại sư nương chuyên làm tông môn dỡ khóc dỡ cười. Là con gái độc nhất của lão nhân râu dài.
Lão nhân râu dài là trưởng môn đời trước của tông môn, về sau truyền chức cho đại đệ tử rồi lên Thiên đỉnh nhai tu luyện.
Tông môn trước giờ rất hoà thuận dưới quản lý của Thiên Uy trưởng môn.
Trong tông môn không có tranh giành chức vị là 1 tông môn vui vẻ hiếm có.
Cả tông môn có 8 vị trưởng lão khác đều đạt cấp 6 đến cấp 7.
Tông môn có hơn 500 đệ tử là con em người trong thành dưới chân núi.
Dưới chân núi có 1 thành trấn lớn tên là Thú Hồn thành thuộc quản lý của Thiên thú môn.
Các mặt còn lại đều là rừng cây nơi sinh sống của thú hồn.
Trong mảnh thiên địa này thú hồn là những con thú có khả năng tu luyện, cấp bậc tương tự con người chỉ khác ở cấp 7 là thú hồn có thể hoá hình nhân loại.
“Vậy giờ con là Tiểu Bá, tiểu sư đệ của toàn tông môn sao?”
Bá Độn tròn mắt ngước nhìn mẫu thân tinh nghịch đang dùng bánh bao cậu ăn nắn hình con vật.
“Ừ… đúng rồi, con là nhỏ nhất. 2 Ca ca con là Tiểu Trưởng và Tiểu Dược hiện đang đi luyện tập chưa về”
Tiểu Trưởng là con trưởng môn Thiên Uy sư thúc năm nay 16 tuổi.
Tiểu Dược là con của tam sư thúc 15 tuổi, cũng là phu quân của Tiểu Diệu sư tỷ.
“Hài… sao lại là bé nhất nữa chứ”
Bốp… cú tát yêu thương làm Tiểu Bá cắm đầu vào khay bánh bao
“Hừ… ý con là mẹ sao không chịu lên giường cha con sớm đúng không?”
“Mẹ nói cho con biết, mẹ có tính toán hết đó. Nhỏ nhất sẽ đi đòi quà được nhiều nhất”
Nghe đến đây cậu không còn muốn ngẫng đầu lên luôn, đúng là mẫu thân chưa lớn.
“Ăn nhanh đi, chúng ta đi xuống thành mua sắm. Người cha vô tâm của con không bao giờ chịu đi với mẹ kể từ khi lên được giường của ta”
“Hừ… thật hối hận mà. Thôi giờ không nắm được cha thì bắt đứa con thay vậy”
Rồi ánh mắt hết sức chìu mến nhìn lấy “con mồi” khiên Tiểu Bá rùng mình.
Cậu đã dư biết 1 khi đi mua sắm cùng phụ nữ thì hậu quả thế nào nên ý định chuồn đã có trong đầu.
Lợi dụng cơ hội mẹ Hạnh mang cái bánh hình thú đã nặn đi hấp thì cậu lén bỏ chạy.
Vừa ra đến cửa là cậu vận dụng trí nhớ sử dụng đan điền trong truyện để điều động nguyên tố phong từ trung đan điền gia tốc ở chân bỏ chạy về hướng sau núi.
Cậu đã dùng tinh thần dò xét hoàn cảnh toàn bộ tông môn nên biết hướng mà chạy.
“Đứng lại con chuột nhỏ”
Phía sau 1 hư ảnh chim yến to lớn đuổi theo, đây là chân thân của mẹ Hạnh, 1 Thú hồn thuộc loài chim có tốc độ rất nhanh.
Tiểu Bá không chịu thua nên điều động hết lực lượng nguyên tố phong tăng tốc bỏ chạy.
“Hừ… con chuột nhỏ vô tâm, hôm nay xem mẹ bắt được con rồi biết tay”
Cả 2 chơi rượt đuổi khắp ngõ nghách tông môn, làm cả tông gà bay chó chạy.
“Mau cứu tiểu sư đệ, sư nương bạo hành trẻ em rồi kìa”
“Mau chặn sư nương lại”
“Trốn bên này tiểu sư đệ”
Thế là hàng loạt võ kỹ được các đệ tử tung ra nhằm vào vị sư nương chưa lớn.
“Phản rồi, lũ nhóc các ngươi phản rồi. Hôm nay sư nương thu thập hết các ngươi”
Cuộc chiến diễn ra khắp tông môn, tiếng bị đánh bay, tiếng ngã đổ liên tục vang lên…
Trên đỉnh toà lâu trung tâm có 3 thân ảnh đang đứng.
“Hài… Sư muội lại đánh lũ nhóc nữa rồi”
“Ha… ha… như thế cũng tốt, rèn luyện cho bọn nhỏ”
“Thiệt tình muội ấy không lớn được”
Cả 3 thở dài bất đắc dĩ.
Thiên Uy lên tiếng giải vây:
“Có chúng ta ở đây, cứ kệ muội ấy. Phá rồi dọn dẹp chứ chả sao”
Ai cũng biết trưởng môn Thiên Uy rất yêu thích vị sư muội này nhưng năm đó sư muội lại chon Nhân Bình. Dù vậy tình cảm sư huynh đệ trong tông môn vẫn hài hoà vui vẻ.
Bình thường vị sư muội này quậy phá đến đâu thì không 1 ai nói đến, tất cả chỉ lo tu luyện. Chỉ là tông môn không bao giờ yên tĩnh trước phá hoại sư nương này.
Sau 1 hồi đại chiến, hơn 1 phần 3 đệ tử nằm ngang ngã dọc.
Có bị đánh bay lên cây, nằm vắt trên tường, cắm đầu vào hồ nước hay trồng cây chuối vào bụi hoa,…
Còn Tiểu Bá thì hao sạch lực lượng nguyên tố phong, bị tóm cổ trên nóc nhà.
Mặt mũi bằm dập, người bị không biết bao nhiêu dấu chân đúng kiểu bạo hành trẻ em.
“Hừ… dám chống đối hả? Cho đám nhóc các ngươi biết tay”
Bỗng nhiên 1 cây côn từ phía sau đánh đến sau lưng vị sư nương.
“Hừ… con tiểu biên bức thôi mà dám đánh lén sư nương, cho tên nhóc ngươi biết tay”
1 đá vào phía sau, rồi 1 bóng người tầm 13 tuổi bay nhanh rơi xuống hồ.
Đó là Tiểu Bức, 1 ám sát sư của tông môn được xưng là thiên tài trẻ tuổi trong hướng tu luyện này.
“Dây vác trói buộc” – tiếng võ kỹ vang lên bên dưới mái nhà.
Sau đó hàng loạt sợi dây màu xanh cùng với 3 lá tròn tròn cỡ 3 ngón tay nhanh chóng lao lên trói lấy chân của sư nương phá hoại.
“Chạy mau tiểu sư đệ”
Tiếng của 1 cô gái thúc giục.
“Phi hổ toái địa nham”
“Truy thủ xuyên dương”
2 bên có 2 tên sư huynh tập kích.
“Hừm… sư nương không phát huy đám nhóc các ngươi xem ta là chim bệnh à”
“Đại ưng phá phong”
Sau đó 2 tên sư huynh đứa vắt trên cây, đứa nằm trên tường, còn những sợi dây bị đứt lìa.
“Muốn cứu tiểu sư đệ các ngươi thì lên đây đi”
Thế là 1 tay nắm cổ Tiểu Bá 1 tay vuốt tóc, vị sư nương bay lên trên không cách mái nhà 1 khoảng.
“Xem tên chuột con vô tâm mi có ngoan ngoãn đi cùng ta hay không?”