Thiên Hạ Đệ Nhị Mỹ Nhân

Chương 3




edit: Ngyn

Huyết yêu lang, dù chỉ là yêu thú cấp thấp nhưng cũng coi là lợi hại, bình thường trình độ so với võ giả cấp hai cũng không chênh lệch mấy, nhỡ như bất hạnh gặp phải Lang Vương, độ khó liền nâng lên một tầng cao mới, phải cần đến võ giả cấp ba mới có khả năng giải quyết được.

Mà đây chỉ là trên lý thuyết. Thực tế dù chỉ một chiêu cũng có lực phá hoại vô cùng lớn. Cho nên, so với huyết yêu lang trưởng thành trong vùng hoang dã mạnh được yếu thua thì trình độ của mấy võ giả cấp hai, cấp ba còn kém rất nhiều.

Ít nhất thì, học võ kỹ đối với Đường Ninh chỉ là một loại công cụ. Cái loại công cụ dùng để lấy được địa vị và danh lợi.

Còn đối với huyết yêu lang, chiến đấu chính là bản năng, bọn chúng đi săn với vô số lần ngàn cân treo sợi tóc mà tồn tại. Kinh nghiệm đối chiến so với võ giả cấp thấp tầm thường phong phú hơn nhiều.

Yêu thú nguy hiểm như vậy, Thiên Tương Tu Viện đương nhiên không thể để học viên đơn độc một mình đi đối phó.

Vì vậy sau khi kiểm tra kiến thức lý luận và võ kỹ, vòng cuối chính là thí luyện trong rừng, hoàn thành hình vẽ.

Cái gọi là hoàn thành hình vẽ, thật ra là một hạng mục thử thách tổng hợp. Mỗi học viên trước khi tiến vào rừng đều sẽ nhận được một tờ giấy có hình vẽ không hoàn chỉnh. Mặt trên vẽ một bộ phận trên thân thể một loại yêu thú nào đó.

Cùng yêu thú giống nhau, bộ phận mỗi người phải lấy đều không giống nhau. Đây chính là thử thách năng lực phân biệt loại yêu thú của học viên.

Mà khi lấy được hình vẽ, xác định được yêu thú mà mình cần phải săn là gì, để một người đối phó yêu thú thật sự miễn cưỡng. Cho nên phải tìm cho mình đồng bọn có cùng mục tiêu, đoàn đội hợp tác, phát huy sở trường của từng người, lấy được tính mạng của yêu thú.

Cuối cùng, mang theo bộ phận đúng với hình vẽ trên người yêu thú trở lại báo cáo kết quả, cửa ải này coi như thông qua.

Ba người Đường Ninh đều lấy được hình vẽ huyết yêu lang. Hình vẽ trong tay Đường Ninh là hai tai của huyết yêu lang, Bối Dật Đình là móng vuốt, mà Tư Vô Tụ là răng nanh.

Răng Nanh là bộ phận không dễ phân biệt. Có yêu thú nào là không có một cái răng nanh? Cũng may vì là Tư Vô Tụ cho nên có thể nhìn ra được.

Đường Ninh nguyên tác thì lại không có mắt. Cậu ta thật vất cả mới có cơ hội cùng với vị hôn phu tổ đội hai người ngọt ngào, đương nhiên không muốn Tư Vô Tụ gia nhập. Chả hiểu sao Bối Dật Đình đang đi trên đường sau khi nhìn thấy Tư Vô Tụ liền không nhúc nhích, nhiệt tình mời y tổ đội cùng bọn họ.

Nguyên nhân cũng bởi vì cái này nên "Đường Ninh" mới phát hiện hình như vị hôn phu cùng Tư Vô Tụ có "gian tình" cho nên tại thời điểm huyết yêu lang công kích Tư Vô Tụ, nguyên chủ cố ý không giúp dẫn đến việc y trúng một vuốt của huyết yêu lang.

Tư Vô Tụ bị nội thương ngã xuống. Như vậy, ba người không thể tiếp tục săn giết huyết yêu lang, chỉ có thể tạm thời rời đi an dưỡng một phen, làm lại từ đầu.

Nguyên chủ đương nhiên muốn nghĩ tất cả biện pháp đem Tư Vô Tụ đánh đuổi, không thể liền giảng hòa như vậy. Vì thế thừa dịp thời điểm Bối Dật Đình không ở, cậu ta liền ám hại Tư Vô Tụ từ phía sau. Kết quả lại bị Bối Dật Đình phát hiện.

Thế là liền có Đường Ninh xui xẻo xuyên tới tình cảnh bị đánh mặt đó.

Đường Ninh bỗng nhớ tới chi tiết nhỏ trong sách, bắt đầu đa tâm mà nghĩ đến, Bối Dật Đình này đi rồi quay lại còn có thể vừa vặn bắt gặp "đúng dịp" như vậy, không phải là Tư Vô Tụ an bài chứ?

Sau đó Tư Vô Tụ lại giống như không có chuyện gì đứng ra, đối với nguyên chủ ân uy* cùng làm, khiến cậu ta rốt cuộc bọt nước cũng chẳng bắn ra được.

(*ân uy: Ân: ơn, uy: oai => Vừa ra ân để ban thưởng, vừa ra oai để trừng phạt)

Ít nhất, hiện tại Đường Ninh hết sức kiêng kỵ vai chính. Ôm thái độ có thể không làm gì thì sẽ không làm gì*.

(*đoạn này chém chứ đọc qt tôy chả hiểu "nhạ" là cái gì QAQ)

Đường Ninh: "..."

Tỉ mỉ nghĩ lại thì nam nhân này thật sự có hơi đáng sợ á.

Cậu đồng tình liếc mắt nhìn Bối Dật Đình. Người anh em, ngươi chỉ nhìn thấy mỹ mạo của y nhưng mờ không có xuyên qua hiện tượng mà nhìn thấu bản chất... Nếu nhìn thấy, cũng không biết ngươi có còn dũng khí tiếp tục theo đuổi y hay không.

Ngẫm lại cũng cảm thấy có chút đồng tình.

Ngược lại thì Đường Ninh chả nhớ rõ Bối Dật Đình có còn ra sân ở mấy tình tiết tiếp theo không, cái ý nghĩa tồn tại của vai phụ này, khoảng chừng là để cung cấp một cái lý do vì sao nguyên chủ nhằm vào Tư Vô Tụ nhiều lần như vậy —— diệt trừ người yêu của vị hôn phu, hợp tình hợp lý biết bao nhiêu, giống một vai phụ ác độc lệ thường biết bao nhiêu!

Vị hôn phu Bối Dật Đình này ra sân hoàn toàn không sánh được với Đường Ninh. Cho nên ngoài miệng Đường Ninh nói là đồng tình, thật ra là cười trên sự đau khổ của người khác —— Tư Vô Tụ mặc xác gã, chính mình cũng sẽ lập tức cùng hắn giải trừ hôn ước. Thiên Hạ đệ nhất cùng đệ nhị mỹ nhân của bảng xếp hạng Phong Vân gã đều mò không được, hoàn toàn trắng tay.

Cho nên! ai bảo ngươi lúc trước không biết quý trọng. Có không giữ mất đừng tìm. Ta nhất định sẽ treo một trăm dây pháo chúc mừng chuyện này.

Bất quá bây giờ Đường Ninh vẫn cần nhẫn nại một chút. Mặc dù biết thực lực Tư Vô Tụ cao cường, mà chính mình không phải nguyên chủ, sức chiến đấu bằng zero. Lúc này có một cái Bối Dật Đình ít nhất là không hoàn toàn vô tác dụng.

Ba người lúc này nghỉ ngơi ổn thỏa xong, đang núp ở mặt sau một khối nham thạch, lưu ý đến huyết yêu lang máu me đầy đầu ở phía trước.

Con huyết yêu lang này có một đường vết thương màu nâu đỏ nổi bật trên da lông màu xám, đó chính là do trước đó Tư Vô Tụ dùng kiếm làm tổn thương. Đường Ninh lặng lẽ nghĩ, vị lang đại ca này thật xui xẻo, hai lần đều đụng phải bọn họ.

Lúc này Bối Dật Đình việc đáng làm thì phải làm xung phong nhận làm tiểu đội trưởng:" Đây là con huyết yêu lang lần trước chúng ta gặp phải, muốn bắt hạ nó cũng dễ dàng hơn tìm một con huyết yêu lang khác."

Đường Ninh âm thầm bĩu môi, lặp lại một lần nữa đánh giá tình huống mọi người đều biết để làm chi pa?

"Ta tấn công trước tiên, Đường Ninh phối hợp với ta dùng ám khí hỗ trợ, Tư Vô Tụ tại thời điểm thích hợp liền chớp lấy thời cơ bổ kiếm." Bối Dật Đình tự giác phân phối vai trò hợp lý, sau khi nói xong, liền xông ra ngoài trước tiên.

Đường Ninh còn không kịp gọi gã lại, đối phương đã bị huyết yêu lang một vuốt cào đến ngực.

Đường Ninh: "..."

Người anh em, tui thật sự không phải cố ý, thực ra tui đến cả ám khí giấu chỗ nào trên bộ thân thể này cũng không biết, làm sao phối hợp với anh?

Một vuốt của huyết yêu lang đã mang đến ba đạo vết máu cho Bối Dật Đình. Bối Dật Đình tấn công một quyền mãnh, nghĩ phải nhịn thương thế tiếp tục cứng đối cứng, không hề có ý định lui bước mà chắn trước Đường Ninh và Tư Vô Tụ.

Gã cắn răng: "các ngươi đi mau! Huyết yêu lang này đang trong trạng thái cuồng nộ, hai người cái ngươi liên thủ cũng không đối phó được!"

Đường Ninh lúc này mới thấy vị hôn phu này cũng không gay go đến mức không chữa được, tối thiểu thì hắn không phải là hạng người ham sống sợ chết.

Cùng lắm là ở phương diện tình cảm hơi cặn bã tý chứ ân oán giữa gã và Đường Ninh cũng không tới nỗi thấy chết không cứu.

Đường Ninh hít sau một hơi, cậu không thể nhìn Bối Dật Đình đi đời ở đây. Một mặt là lương tâm không cho phép. Mặt khác, nếu gã chết rồi, Đường Ninh chẳng phải thành quả phu chưa xuất giá à?

Dưới tình thế cấp bách trong đầu đã chợt lóe rất nhiều ý nghĩ. Đường Ninh không có ký ức của nguyên chủ, cũng không biết võ kỹ của nguyên chủ là cái gì, ám khí cũng mò không ra, không thể làm gì khác hơn là nhặt mấy cục đá tương đối nhọn ở bên cạnh, nhắm vào đầu huyết yêu lang, dùng lực ném tới!

Tuy rằng biện pháp này rất ngu, như mà so với không làm gì vẫn tốt hơn mà!

Huyết yêu lang bị đập trúng đầu, nhưng hòn đá sứt sẹo đấy căn bản không gây được thương tổn gì cho nó, đầu lang chả hư hao chút nào, hòn đá lại nát tan đến chia năm sẻ bảy.

Nhưng bởi vì thế, huyết yêu lang đã chú ý tới phụ cận còn có người,một bên cùng Bối Dật Đình triền đấu, một bên đối Đường Ninh phát ra tiếng gầm uy hiếp nhẹ.

Mà vết thương trên người Bối Dật Đình thì càng ngày càng nhiều.

"Phải làm sao bây giờ..." Đường Ninh gấp đến độ nhìn về phía Tư Vô Tụ.

Tư Vô Tụ như có điều suy nghĩ nhìn Đường Ninh: "Ám khí của ngươi đâu?"

Đường Ninh đã sớm biết chỉ cần mình vừa ra tay, người khác thì không biết, nhưng Tư Vô Tụ nhất định có thể nhìn thấu, cho nên không thể làm gì khác hơn là làm ra biểu tình quẫn bách mà nói: " Ta... Ta không dùng đến..."

Vốn tưởng rằng Tư Vô Tụ sẽ tiếp tục truy hỏi nhưng không ngờ rằng, y chỉ là đối Đường Ninh nhẹ nhàng gật đầu, rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Sau đó bay lên như hỏa hồ diệp mà trực tiếp, nhanh chóng lướt về phía huyết yêu lang.

Tư Vô Tụ tay phải cầm kiếm, rút ra một thanh hoa kiếm đẹp đẽ đến cực điểm. Kiếm của y múa gió thổi không lọt, ánh kiếm lưu động, đan dệt thành một tấm võng tỉ mỉ, đem huyết yêu lang bao vây ở trong đó.

Tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ, Đường Ninh chỉ nghe thấy âm thanh từ phẫn nộ rồi dần dà mang ý tứ cầu xin của huyết yêu lang, mà mùi máu tanh trong không khí cũng từ từ lan rộng.

Nhưng Tư Vô Tụ không nương tay một chút nào, một kiếm của y đâm xuyên qua yết hầu huyết yêu lang, sau đó rút kiếm, bỏ rơi huyết lang, xoay người kiểm tra tình huống của Bối Dật Đình.

"Cẩn thận!!"

Đường Ninh hoảng sợ nhìn huyết lang đã bị đâm xuyên cuống họng còn dư lực mà liều mạng đánh về phía Tư Vô Tụ, cậu cơ hồ chẳng nghĩ ngợi gì, thời điểm đầu óc trống rỗng, thân thể đã tự phản ứng.

Trong tay áo của cậu bỗng xuất ra phi tiêu sắt, chuẩn xác bắn tới tứ chi huyết yêu lang, đem thân thể nó đóng đinh tại chỗ.

Mà móng vuốt sói chỉ cách Tư Vô Tụ không tới một tấc.

( 1 tấc = 1 dm = 10 cm)

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Đường Ninh kinh ngạc đến mức một câu cũng không nói được.

Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn hai tay của mình, tựa hồ trong thân thể bỗng có một cái cửa chứa ký ức được mở ra, trong lúc hoảng hốt, cậu giống như bỗng nhiên biết làm gì để sử dụng vũ kỹ của nguyên chủ.

Nhưng mà hiện tại mới nhớ thì đã hơi trễ, hình ảnh cậu ném cục đá về phía huyết yêu lang lại không thể xóa bỏ trong đầu Tư Vô Tụ và Bối Dật Đình được!

Xong đời.

Cậu bây giờ là có miệng mà không nói được luôn á!

Tư Vô Tụ ý vị thâm trường* ngoắc ngoắc môi, xoay người, bình tĩnh đối mặt với thi thể huyết yêu lang, cắt đi hai tai của nó, nhổ ra răng nanh, tiện tay cất vào trong túi.

(Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, hàm súc thâm sâu)

Sau đó y liền vẩy trường kiếm một cái, tùy ý đem xác huyết lang ném đến bên cạnh Bối Dật Đình đã bất tỉnh nhân sự, trực tiếp đi tới chỗ Đường Ninh.

"Ngươi không phải không dùng đến võ kỹ, mà là không muốn sử dụng vì Bối Dật Đình, đúng không?" trong mắt Tư Vô Tụ tựa như ánh sáng lưu chuyển, y nhẹ nhàng đi đến trước mặt Đường Ninh, đưa tay sờ sờ gương mặt được y thoa thuốc, nhẹ giọng cười, "Thật đáng yêu."

Người anh em, ngươi hiểu lầm rồi!

Không phải như vậy đâu, anh nghe tui giải thích đã!

Đường Ninh ôm nửa bên mặt của mình, cảm giác so với lúc vừa bị vả thì bây giờ còn rát hơn.

Cậu giật giật môi, rất muốn nói mấy câu tương tự kiểu "tui chỉ đánh bậy đánh bạ" " vận may tương đối tốt". Nhưng khi mà đại não Đường Ninh còn đang sắp xếp ngôn ngữ, bên kia Tư Vô Tụ đã hướng nham thạch sơn (bãi đá/núi nham thạch?) đi ra ngoài.

Đi được hai bước phát hiện Đường Ninh chưa đi theo, Tư Vô Tụ còn quay đầu lại dò hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hắn..." Đường Ninh chỉ chỉ người anh em còn đang nằm đất bất động kia.

" A Ninh không thích hắn, mà ta đối với kiểu người không nhìn rõ tình thế liền tùy tiện động thủ này hoàn toàn không có hảo cảm. Giết xong huyết yêu lang, tự nhiên là mỗi người một ngả." Tư Vô Tụ vẻ mặt đương nhiên "Đi thôi, nên đi giao hình vẽ rồi."

Ồ?

Đường Ninh bừng tỉnh nhớ tới, Tư Vô Tụ từng nói, huyết yêu lang cực kỳ mẫn cảm với mùi máu tanh. Bối Dật Đình lại cứ như thế để mình bị thấm máu nên dễ dàng trêu chọc huyết lang. Cho nên bởi vì thế mà Tư Vô Tụ mới đối với Bối Dật Đình lạnh lùng như thế, ngược lại đối với mình tốt như vậy?

Bất quá chuyện này cậu cũng không kịp hỏi Tư Vô Tụ. Đường Ninh hoảng hốt mà liếc nhìn thi thể không đầy đủ của huyết lang, bỗng nhớ tới, mục tiêu nhiệm vụ của mình là tai của huyết lang vẫn còn ở trong túi Tư Vô Tụ đấy!

Đường Ninh lệ rơi đầy mặt, trước khi rời đi yên lặng mà đối với vị hôn phu đang nằm bất tỉnh niệm câu "Nén bi thương".

Người anh em, anh nên tự cầu phúc đi, không phải tui không muốn giúp người, chỉ là anh chọc giận người đến cả tui cũng không trêu trọc nổi nhá!