Mỗi câu cô nói ra đều gây chấn động lòng người.
Tần tiên sinh nhất thời không thể phân biệt được đây là lời cảnh báo của cô nhóc hay cô thật sự cho rằng như vậy, thân là đại tiểu thư chân chính của nhà họ Tần mà thế này cũng quá hèn mọn rồi, quả thực khiến người ta coi thường.
Tần tiên sinh đưa mắt nhìn thoáng qua Giản Ánh An, lạnh lùng nói: "Con biết là được."
Giản Ánh An rời khỏi thư phòng.
Hai chân cô run run, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là vì đói.
Chút đồ ăn buổi sáng đối với cô mà nói chưa đủ để bù lại phần dinh dưỡng đã mất trong 6 năm qua, cô vội chạy đến phòng bếp tìm đồ ăn cho mình.
Mấy chuyện thế này đời trước Giản Ánh An đã từng làm qua không ít, có thể nói kiếp trước cô còn không có tư cách lên bàn ăn cơm, nói sao thì cũng phải học được cách chống đói.
Ăn xong thì tinh thần cũng trở nên sảng khoái dễ chịu, cô bước ra ngoài quay về phòng mình.
Không thể công khai mà đi thì phải lén lút ra khỏi bếp thôi, cứ để bọn họ nghĩ rằng nãy giờ cô đang nhốt mình trong phòng đi.
Giản Ánh An lại lần nữa lén trốn đi.
***
Đồng phục của cô cũng khá vừa vặn.
Giản Ánh An đứng ở trước gương, cảm giác đã có rất nhiều chuyện thay đổi so với trước đây. Đời trước quản gia làm việc cho có lệ, đặt cho cô một bộ đồng phục size lớn trong khi Giản Ánh An năm 6 tuổi vốn gầy yếu, mặc đồng phục cỡ lớn bước vào trường liền biến thành trò cười.
Bây giờ nghĩ lại, đó là quản gia đang cảnh cáo cô đấy.
Tần Miên Miên nán lại bên người Giản Ánh An: "Chị ơi, chị mặc đồng phục cũng rất là đẹp!"
Tần Hành không phục: "Chị mới là chị của em!"
Sao lại có thể gọi người khác là chị chứ, nếu vậy chẳng lẽ cậu cũng phải gọi chị ta một tiếng chị sao? Tần Hành mím môi không nói.
Cậu mới không cần gọi người khác là chị, chị của cậu chỉ có một là Tần Miên Miên!
Tần Miên Miên không quan tâm em trai nói gì, đôi mắt sáng ngời nhìn Giản Ánh An: "Chúng ta có thể cùng nhau đến trường rồi!"
Tần Hành thì thầm: "Cùng lắm cũng chỉ là người được cha mẹ tốt bụng nhận nuôi, có tư cách gì đi học cùng chúng ta chứ, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác xem thường."
Ai dám xem thường nhà họ Tần đây?
Giản Ánh An quét mắt nhìn sang cậu nhóc: "Đi nhà trẻ của cậu đi nhóc."
Tần Hành: "..."
Giản Ánh An ngồi cùng xe với Tần Miên Miên, hai cô bé ngồi ở ghế sau, ghế phụ là Tần Hành với bàn tay nhỏ xíu đặt trên ghế, ánh mắt ai oán liên tục nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, giận Giản Ánh An vì đã cướp đi chị gái nhóc.
Tần Miên Miên: "Hiệu trưởng rất tốt bụng, cô giáo cũng rất tốt, các bạn học cũng thân thiện lắm luôn."
Tóm lại mọi người đều rất là tốt.
Tần Miên Miên hy vọng Giản Ánh An có thể học cùng lớp với mình.
Giản Ánh An suy nghĩ một lúc: "Chị còn phải vượt qua kỳ thi nhập học mới được."
Còn chưa đi học bao giờ thì sao mà thi đậu trường quý tộc chứ...Làm sao để giả vờ như mình chưa từng đi học mà vẫn có thể thi đậu đây.
Giản Ánh An nghĩ đến to đầu, đời trước cô thi không qua, buộc phải đóng tiền mới được vào.
Bởi vậy nhà trường cũng không quá coi trọng cô, phân vào một lớp rất kém cỏi, là lớp đội sổ điển hình.
Đời này cô muốn học cùng lớp với Tần Miên Miên, để nàng luôn nằm trong tầm mắt mình.
Cứ cố gắng hết sức thôi, Giản Ánh An nghĩ thầm, không cần làm tốt quá, tương đối là được rồi.
Ý tưởng của Giản Ánh An đã thất bại.
Là một học sinh xuất sắc, thi đầu vào lớp 1 chỉ hỏi mấy câu đơn giản như một cộng một bằng mấy, cô thật sự không thể làm trái lương tâm mà nói bằng ba, dứt khoát nhắm mắt lại trả lời câu hỏi.
Mấy bài thi rất nhanh được đưa đi chấm điểm.
Giáo viên nhận bài thi, chấm xong rồi mỉm cười một cái với Giản Ánh An, rất nhanh đã bắt đầu phân lớp cho cô.
Cô được vào lớp của Tần Miên Miên như ý nguyện.
Giản Ánh An nhìn phòng học rộng rãi sáng sủa, gương mặt tươi cười của các bạn cùng lớp, mọi người đều chào đón cô như học sinh chuyển trường, nhiệt tình đến mức Tần Miên Miên cũng không chen vào được.
Tựa hồ cuộc sống chỉ đơn giản như vậy thôi.
Không có những lời như – Người này bẩn quá, mình không muốn chơi với cậu ta.
Câu hỏi dễ như này mà cũng làm không được, đúng là đồ ngu.
Sao cậu ta lại xuống từ xe của nhà họ Tần vậy?
Nghe mẹ mình nói cậu ta là con riêng đó, là người xấu...
Giản Ánh An nhếch môi, đẩy đám người này ra chạy tới tìm Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên tủi thân nằm trên bàn, chờ đến khi nhìn thấy Giản Ánh An trên mặt mới nở một nụ cười thật tươi, đơn thuần đáng yêu.
Nàng mời cô: "Chúng ta ngồi chung với nhau đi!"
"Không được!"
Nếu không phải Tần Hành đang ở nhà trẻ thì Giản Ánh An còn tưởng là Tần Hành chạy tới. Nghe giọng thì mới phát hiện là người quen cũ.
Vị hôn phu của Tần Miên Miên, Thẩm Cẩn Vu.
Cô không có ấn tượng quá sâu đối với Thẩm Cẩn Vu, chỉ nhớ rằng đây là người đã đính hôn với Tần Miên Miên từ lúc còn nhỏ, cậu ta cũng vẫn luôn xem Tần Miên Miên như vị hôn thê của mình.
Kiếp trước cô "may mắn" lọt vào mắt cậu ta, bị coi thường đến mức sau khi biết được sự thật cậu ta còn chạy đến tuyên bố một câu.
"Vị hôn thê của tôi chỉ có một người là Tần Miên Miên, tôi cũng chỉ cưới một mình Miên Miên!"
Thật không may, kiếp trước chuyện Giản Ánh An muốn làm nhất chính là xử lý Tần Miên Miên, sự bảo hộ của người này ngược lại đã khiến cậu ta trở thành người thứ nhất bị Giản Ánh An giải quyết.
Nhớ lại những chuyện đó, trong lòng Giản Ánh An bắt đầu mỉa mai: Chỉ được có như vậy mà cũng xứng bảo vệ Miên Miên?
Đúng là mất mặt!
Lần đầu cô chính thức tiếp xúc với cậu ta chính là năm lên cao trung.
Bây giờ nhìn Thẩm Cẩn Vu trong bộ dạng con nít thì càng thêm xem thường: "Cậu quản cũng nhiều thật, nhà cậu ở biển sao [1]?"
[1]: Câu này là ngôn ngữ mạng bên TQ chỉ mấy người nhiều chuyện, thích xen vào việc của người khác.
Thẩm Cẩn Vu sửng sốt, ngơ ngác trả lời: "Nhà tôi đúng là có biệt thự ở bờ biển."
Giản Ánh An: "Vậy cậu quay về nhà mình mà quản bờ biển đi, tôi ngồi cạnh Miên Miên thì liên quan gì tới cậu!"
Thẩm Cẩn Vu bẹp cái miệng nhỏ: "Cậu ấy là vợ chưa cưới của tôi."
Giản Ánh An: "Tôi là chị của em ấy!"
Thẩm Cẩn Vu: "..."
Tần Miên Miên phối hợp mà gọi: "Giản tỷ tỷ, chúng ta đừng để ý đến cậu ấy, chị ngồi chung với em đi."
Đám nhóc này lớn lên còn đấu không lại Giản Ánh An, khi còn nhỏ nói mấy câu là thua ngay.
Chỉ có Tần Miên Miên là không, Giản Ánh An tiêu chuẩn kép mà nghĩ.
Dù là lúc nào nàng cũng đều đáng yêu như vậy. Mặc kệ Miên Miên bao nhiêu tuổi thì cũng đáng để cô bảo vệ, nắm lấy đôi tay nhỏ của Miên Miên, Giản Ánh An nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lẽo..
Không cho phép đến gần.
Thẩm Cẩn Vu vô cùng uất ức, đáng thương nhìn Tần Miên Miên
Sao nàng lại không để ý tới cậu mà đối xử tốt với một con nhỏ xa lạ như vậy.
Cậu ta gầy như thế, mặc dù ngũ quan không tồi nhưng da dẻ vàng vọt, tóc khô xơ, nhìn qua chẳng đẹp chút nào, quả thực giống như đứa trẻ không cha không mẹ.
Tần Miên Miên đứng bên người cô càng thêm đáng yêu, gương mặt phiếm hồng, đôi mắt sáng ngời.
Thẩm Cẩn Vu không chịu thua nói: "Vậy mình cũng muốn ngồi kế cậu."
Giản Ánh An: "Cậu không có chỗ ngồi sao?"
Lại bắt đầu nữa, Giản Ánh An chính là một con nhóc ác ôn: "Cậu nhập học lâu vậy rồi mà chỗ ngồi còn chưa có, chẳng lẽ đó giờ vẫn luôn đứng hay sao? Còn muốn mặt dày cướp chỗ người khác à?"
Cô chỉ vào chính mình: "Tôi mới vừa đến, tôi muốn ngồi ở đây."
"Cậu nên về lại chỗ của mình đi."
Thẩm Cẩn Vu bị nói cho thất bại thê thảm.
Tần Miên Miên còn thêm dầu vào lửa, ánh mắt lấp lánh nhìn Giản Ánh An nói: "Oa, đẹp quá đi—"
Giản Ánh An vô cùng hưởng thụ.
Cứ như vậy chỗ ngồi đã phân xong, Thẩm Cẩn Vu không thể không quay lại vị trí của mình.
Sau khi học xong một tiết, các bạn học lại xông tới.
Họ tò mò nhìn cô bạn mới đặc biệt này còn hơn Tần Miên Miên.
"Cậu chuyển trường đến đây sao?"