Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Quyển 1 - Chương 20: Sinh Nhật (1)




Trên đường đi tới Tướng Quân Phủ, Vệ Tử Quân vẫn đang suy nghĩ chuyện của hai bữa nay.

Chiều hôm kia nghe Đoàn Tân kể hết sự tình, trong lòng nàng liền có quyết định, lần này không chỉ vì hỗ trợ Lý Thiên Kỳ, nàng còn muốn giúp Đoàn Tân xả giận.

Nguyên lai người thiếu niên đưa cho Vệ Tử Quân ngọc bội tên là Đoàn Tân, phụ thân hắn là người giàu có, trí thức nổi danh ở Lộc thành - Đoàn Sĩ Tụ. Đoàn Sĩ Tụ làm người thiện lương, thường xuyên cứu tế người nghèo, cũng không trêu ghẹo ai. Không nghĩ tới vô duyên vô cớ rước họa thân. Hơn nữa chuyện này lại có dính líu tới chưởng quầy của Đan Hạc lâu - Bùi Lại Phương.

Tên Bùi Lại Phương đó có sở thích sưu tầm đồ cổ quý hiếm, yêu nó như mạng. Biết được Đoàn Sĩ Tụ có một khối ngọc bội phỉ thúy tổ truyền, cả thân màu xanh bóng, có thể giải trăm độc, mang theo không chỉ đông ấm hạ mát lại xua tà giải nạn, rước may mắn là vật thần thánh, không khỏi nảy ra ý muốn sở hữu. Chuyên vì ngọc mà đến Đoạn phủ bái phỏng, muốn thấy một lần. Không nghĩ tới sau khi thấy bảo vật yêu thích không buông tay, nói rằng hữu duyên liền sinh lòng tham muốn chiếm hữu, lập tức nói với Đoàn Sĩ Tụ thỉnh cầu mua ngọc này. Nhưng Đoàn Sĩ Tụ làm sao đồng ý được, bởi vì đây là ngọc tổ tiên truyền lại, đeo ngọc ở trên người hắn cơ hồ sẽ không sinh bệnh, tự nhiên là cự tuyệt Bùi Lại Phương.

Sau đó, Bùi Lại Phương hoặc tự mình tiến đến, hoặc phái người đến, nhiều lần muốn mua ngọc này, nhưng đều bị cự tuyệt. Không nghĩ tới, ngọc này được xưng là bảo bối xua tà giải nạn lại đem đến đại họa cho Đoàn gia.

Năm ngoái, một trận hỏa hoạn lớn giữa đêm nổi liên thiêu rụi Đoàn Trạch không còn một mảnh. Lúc đó Đoàn Sĩ Tụ bị khói lửa làm ngạt thở chết ở trên nhuyễn tháp, Đoàn phu nhân liều mình lấy ngọc bội trong hộp, che chở Đoàn Tân thoát ra ngoài. Đoàn Tân không ngờ ngọc bội này còn có thể tránh lửa, bọn họ vừa chạy ra ngoài vừa phải né tránh ngọn lửa. Vốn tưởng rằng có đường sống nhưng không ngờ mới vừa đến cửa thì một thanh xà ngang bị lửa thiêu cháy rơi xuống. Đoàn phu nhân theo bản năng đẩy Đoàn Tân tránh ra, bản thân mình cùng Đoàn Sĩ Tụ táng thân nơi biển lửa.

"Nương!" Đoàn Tân nhào vào ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng mẫu thân lại không cho, nàng chỉ kịp nói với hắn một câu bảo hắn phải trốn đi.

Đoàn Tân chạy trốn, siết ngọc bội trong tay nương giao cho, lệ rơi đầy mặt. Hắn nhớ rõ câu cuối cùng của nương: "Tân nhi, nếu gặp được người có quý tướng mà ngươi thích.. Liền đem ngọc bội tặng đi.. Chúng ta.. Giữ không được. Nhớ kỹ.. Phải là người đại quý.. Nếu không.. Hại người ta.."

Đoàn Tân đáng thương, mới mười hai tuổi liền không có cha mẹ. Thân hình gầy yếu run run ngồi dưới tàng cây, nhìn về hướng ngọn lửa to lớn vẫn đang cháy hừng hực, cho đến khi tòa đại trạch hóa thành tro tàn.

Đoàn Trạch bị đốt hủy, một mảnh thê lương, Đoàn Tân chết lặng liền sực nhớ phải nhặt xác cha mẹ, vừa động thì nghe thấy trong bóng đêm có người tới. Một tên trong đó nói: "Một mảng tro tàn lớn như vậy, làm sao tìm được." Một tên khác nói: "Bùi gia nói nó được chứa trong cái hộp bạc khoảng 1 thước chắc chắn sẽ tìm được."

Đến lúc này, Đoàn Tân rốt cục cũng biết kẻ thù là ai. Cho nên bắt đầu từ đó, dù không có việc gì hắn cũng sẽ tới Đan Hạc lâu chờ thời cơ báo thù, đồng thời cũng kiếm chút cơm thừa để lấp đầy bụng.

Cứ như vậy lưu lạc một năm, ngày đó hắn gặp Vệ Tử Quân. Lời nói của Vệ Tử Quân ngày đó làm cho trái tim lạnh lẽo suốt một năm nay của hắn trở nên tan chảy. Âm thanh ấm áp kia, sự quan tâm ấm áp, sự dặn dò ấm áp, làm cho hắn rất muốn nhào vào cái ôm ấm áp đó, nhất định sẽ ấm áp như mẫu thân vẫn hay ôm hắn, hắn rất thích người này. Nên lúc Vệ Tử Quân đem bạc đưa cho hắn, hắn liền có chủ ý.

Khi hắn giương mắt nhìn Vệ Tử Quân, trong lòng liền khẳng định ý nghĩ của chính mình. Đoàn Tân tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng là từ nhỏ thông thạo kinh thư, thuật xem tướng cũng tinh thông, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra Vệ Tử Quân là đại quý chi tướng, hơn nữa không phải đại quý bình thường, quý tướng có thể so với long phượng chi tư. Liền đem ngọc bội tổ truyền tặng cho Vệ Tử Quân.

Khối ngọc bội gia truyền của nhà hắn, người bạc mệnh chắc chắn không nhận nổi, trước kia nương hắn luôn khuyên cha nhượng lại khối ngọc này, nhưng cha hắn nói từng thế hệ trong gia đình trước kia đều qua rất tốt, mặc dù từng gặp vài lần xui rủi, nhưng ai dám chắc là do ngọc bội gây ra? Nương hắn nghe xong đành phải thôi.

Nhưng ngọc bội này đối với người đại quý xác thực là phi thường có lợi, cường thân kiện thể, xua đuổi bách bệnh, hơn nữa xua tà giải nạn. Cho nên, hắn thấy Vệ Tử Quân dù giơ tay hay nhấc chân quý khí cũng hiện rõ vô cùng, hắn nghĩ ngọc này nhất định có thể mang đến cát tường cho Vệ Tử Quân nên không chút do dự đem tặng.

Mà Vệ Tử Quân, thấy hắn quyết tâm sống chết cũng phải đem tặng nên không chối từ nữa, dù sao nàng không quá tin tưởng cái gì có thể xua tà giải nạn, nàng chỉ tin tưởng vào năng lực của bản thân. Cho nên, khối ngọc này, nàng cũng không để ý.

Trong lúc suy nghĩ thì người cũng đến cổng thành. Thủ vệ khi nãy nhìn thấy liền thỉnh nàng lên xe ngựa được chuẩn bị sẵn. Xe ngựa phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, xuyên qua mành mỏng bằng trúc, có thể thấy được khung cảnh phía ngoài.

Xe ngựa thong dong chạy một mạch, lát sau liền ngừng lại trước một tòa đại trạch. Xem ra tòa nhà này rất gần cổng thành.

Xuống xe, lọt vào trong tầm mắt là tường cao màu trắng với lối kiến trúc rất phóng khoáng.

Ngói xanh phía trên, mái to rộng lợp xéo, mỗi đầu ở đường gân chính của mái có một tượng 'Si Vẫn' mỏ há to đầu ngẩng cao như muốn bay lên, mái dưới đỏ sậm, đường viền giữa màu trắng mặt trên chạm trổ hoa văn, phía dưới là ô cửa sổ vuông, trang trọng giản dị.

Lát sau, binh sĩ vừa vào truyền lời lại đi ra dẫn nàng đi vào trong viện, nàng liền bị khí thế hùng vĩ của trạch viện hấp dẫn.


Ngẫm lại đến nơi đây gần hai tháng, mỗi ngày đều ở trong cốc, ngẫu nhiên đi ra ngoài hai lần cũng đều đi dạo phố phường, chưa bao giờ bước vào nhà cao cửa rộng. Hôm nay lại thấy khí phái của kiến trúc ở nơi này so với Minh Thanh cũng không thua kém bao nhiêu, mặc dù hiển nhiên không thể xa hoa bằng nhưng phong cách có phần trang trọng quý phái hơn.

Vệ Tử Quân còn chưa kịp thưởng thức cẩn thận, chợt nghe thấy âm thanh nhốn nháo, tiếp theo liền thấy mấy người ào ào chạy ra, chẳng bao lâu bị một đám nữ tử vây quanh.

Những nử tữ này đều mặc váy lụa mỏng màu nhạt, son phấn nhẹ nhàng, má hồng đầy sức sống, tay áo bay lên, hoa mai bắt đầu khẽ động, làm cho Vệ Tử Quân cứ ngỡ mình đang ở trong bức họa Đôn Hoàng.

Vệ Tử Quân đang ngơ ngác nhìn những nữ tử này, chợt nghe các nàng từng đợt cười duyên vang lên, vài người lớn gan tiến lên níu kéo nàng.

"Nam tử như ngươi sao lại còn tuấn tú hơn cả chúng ta nha! A? Nhìn ngươi da thịt nõn nà, trắng như tuyết, cho thiếp sờ sờ một chút nha.. Khanh khách.."

"Khanh khách khanh khách.." Một đám nữ tử duyên dáng cười rộ lên, thanh âm giống như chuông bạc thổi qua, đương nhiên, lúc chuông bạc đang phiêu đãng thì mặt của Vệ Tử Quân cũng không thể tránh được một bàn tay háo sắc.

"Thật mịn nha -- các ngươi sờ thử xem --" nữ tử có bàn tay háo sắc đó lớn tiếng gọi những người còn lại.

Nhất thời, vô số bàn tay háo sắc hỗn loạn cười duyên đồng thời hướng mặt ngọc của Vệ Tử Quân đánh úp lại.

Vệ Tử Quân thấy tình hình thế này, không thể né tránh, sợ tới mức cuống quít dùng hai cánh tay vòng ở trên mặt. Cứ tưởng bị chà đạp vậy là xong, chợt nghe chúng nữ tử yêu kiều cười nói: "Ta nắm được lỗ tai."

"Ta đụng đến gáy nè."

"Ai nha, ta cũng đụng cái gáy nè, vừa mềm vừa mịn nha."

Vệ Tử Quân trong lòng cười khổ không thôi, từ lúc nào nàng trở thành món đồ chơi tốt để chơi đùa như vậy, còn bị một đám nữ tử trêu đùa.

Không ngờ Đại Dục này lại thoáng đến vậy, chắc đây là kết quả của việc dung hợp nhiều dân tộc, phần lớn người Tiên Ti Hung Nô bị Hán hóa đồng thời tập tục của họ cũng ảnh hưởng đến người Hán. Nam tử Tiên Ti chỉ lấy một vợ, nữ tử Tiên Ti địa vị cũng rất cao, cho nên tính cách của nữ tử cũng dần trở nên phóng khoáng, thậm chí quan hệ trước hôn nhân cũng trở nên bình thường, mà nam tử cũng không chú trọng trinh tiết của nữ nhân, thường xuyên kết hôn với vợ của huynh trưởng. Tập tính phóng khoáng như vậy hiển nhiên ảnh hưởng đến người Hán. Vệ Tử Quân có chút hối hận, mình hoàn toàn không cần phẫn nam trang, đều tại Điệt Vân kia.

"Ha ha ha ha.." Đang lúc Vệ Tử Quân giống như đà điểu đem đầu trốn chui trốn nhủi thì một trận cười to vui vẻ truyền đến, nàng biết, cứu binh đến rồi.