"Tứ đệ, các ca ca sai rồi! Mau nói đi! Nhị ca không bao giờ như vậy nữa!" Lý Thiên Kỳ làm bộ hối lỗi nói, nhưng trong lòng lại suy nghĩ khác. Về sau còn muốn tìm cơ hội thơm hắn phát, hắc, ai kêu hương vị kia tốt như vậy, mềm mại, thơm ngào ngạt.
"Tứ đệ muốn làm thế nào để Bùi Lại Phương đắc tội?" Trần Trường làm bộ đã quên chuyện vừa nãy, ra vẻ hỏi.
Vệ Tử Quân liếc tên đầu xỏ gây nên mọi việc này một cái, cũng không so đo với bọn họ "Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lí do. Huống hồ Bùi Lại Phương này thực sự gây ra một đại án mạng." Sau đó từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội, đem sự tình của Đoàn gia nói đại khái.
"Không nghĩ tới Bùi Lại Phương này lại đáng ghét như thế. Nhưng không có chứng cứ thì làm sao trị tội hắn?" Trần Trường hỏi.
"Cái này rất dễ, trước hết chúng ta bắt giam hắn, rồi giải quyết chuyện lương thảo, sau đó từ từ tra chi tiết, tuy rằng dựa vào lời của Đoàn Tân có thể kết luận chuyện này tám phần là Bùi Lại Phương gây nên, nhưng tốt nhất nên điều tra chi tiết, tránh oan uổng người vô tội. Còn nhớ mấy nam tử lần trước gặp ở Đan Hạc lâu không?"
Thấy mấy người gật đầu liền nói tiếp "Ta hoài nghi bọn họ chính là người của Bùi Lại Phương, xem vẻ mặt bọn hắn dường như có quen biết, hơn nữa không chất vấn gì liền cho chúng ta đi, nhất định có điều mờ ám. Ta đoán, chỉ cần tìm được mấy nam tử kia có lẽ biết được một ít nội tình. Nếu âm thầm xác định chuyện này do Bùi Lại Phương gây lên, không có chứng cứ cũng không sao, chúng ta có thể tạo ra chứng cớ."
"Tạo ra chứng cớ như thế nào?" Trần Trường lại hỏi.
"Rất đơn giản. Ngọc bội này rất nhiều người biết là vật của Đoàn gia, chỉ cần kêu nha sai đến xét, nói là lấy được từ Bùi phủ là được." Đây là điều rất đơn giản.
"Ha ha ha ha, Tứ đệ bảo bối của ta, ngươi hãm hại người khác cũng không chớp mắt lấy một cái". Trần Trường hưng phấn cười to "Lão nhị, thế nào, thật thống khoái đi, ha ha, thật thông suốt."
"Bất quá còn một chút!" Vệ Tử Quan có chút lo lắng nói: "Lương thảo đổi muối phiếu cũng phải có chút chừng mực, bởi vì đem lương thảo vận chuyển ra ngoài, sẽ tạo cơ hội cho giá gạo trong thành tăng lên, gây khó khăn cho dân chúng. Cho lên, lương thực lấy đủ liền dừng tay đi."
Lý Thiên Kỳ cười như một con mèo nhìn nàng, không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Vệ Tử Quân thấy hắn nhìn mình không chớp mắt bèn hỏi: "Nhị ca, ngươi nhìn cái gì?"
"Không ngờ tứ đệ của chúng ta chẳng những hiệp can nghĩa đảm, dung mạo anh tuấn, lại văn thao võ lược, sao ta lại có thể kiếm được cái bảo bối như vậy chứ?" Lý Thiên Kỳ cười 'meo meo' nói.
"Ha ha ha ha, tứ đệ nói chuyện rất khôi hài. Tứ đệ, người không thấy hôm nay rất nhiều nữ tử xinh đẹp bị ngươi mê hoặc sao." Trần Trường cười dài nói.
"Tam ca lại nói đùa, sao ta lại không biết vậy."
"Ngươi tất nhiên không biết, mỹ nhân hiến vũ thì ngươi xem tranh chữ, tất nhiên không nhìn thấy ánh mắt hỏa lạt các mỹ nhân nhìn ngươi. Sau đó ngươi say rượu, mấy mỹ nhân này lại tranh nhau đi hầu hạ ngươi."
Vệ Tử Quân cũng không có cách nào đoán xem Trần Trường nói thật hay giả, liền không để ý tới.
Thấy sự tình cơ bản được giải quyết, ngẫm lại cũng cần phải trở về, liền hỏi: "Tam ca, hiện tại là giờ nào?"
"Giờ Tý" Trần Trường đáp.
"Giờ Tý!" Vệ Tử Quân kinh hãi, nàng ngủ lâu như vậy? "Tam ca, tiểu đệ phải cáo từ rồi, đại ca, nhị ca, tiểu đệ đi trước." Dứt lời đứng lên chắp tay cáo từ.
"Tứ đệ không phải lại say đấy chứ? Cửa thành đã đóng, tứ đệ muốn đi đâu?" Lý Thiên Kỳ thản nhiên hỏi.
"Tam ca không phải có thể mở cửa thành sao? Tam ca sai người mở cửa thành phóng đệ ra ngoài đi." Vệ Tử Quân nhìn về phía Trần Trường, việc này đối với Trần Trường hết sức dễ dàng.
"Tứ đệ không thể ở lại đây sao? Có gì kiêng kị sao?" Trần Trường cũng không muốn để hắn đi.
"Không phải kiêng kị, mà sợ người nhà lo lắng." Nàng quả thực sợ sư phụ cùng Điệt Vân lo lắng, đặc biệt là Điệt Vân, không tốt là cùng nàng gây sự hai ngày liền.
"Người nhà? Tứ đệ nói là gia tổ? Nhà tứ đệ ở nơi nào? Ta sai người đi thông báo một tiếng." Trần Trường nói.
"Ta tự mình về là được rồi."
"Như vậy sao được, trời tối như vậy, ra khỏi thành cái gì cũng không thấy rõ, nếu ngươi gặp phải kẻ xấu thì sao? Muốn trở về thì để ta phái người đánh xe đưa ngươi về, nhưng nhất định phải trở về sao? Ngươi ngày mai lại tới nữa, tội gì?"
Nghe Trần Trường nói như vậy, Vệ Tử Quân có chút sợ hãi, nghĩ lại trễ như vậy, bên ngoài thành nhất định tối om, âm trầm, dù nàng có võ công gì, cũng nhất định không chịu nổi cái kinh sợ kia, hiện tại nghĩ đã nổi da gà. Nhưng nếu nàng không về, sư phụ tất sẽ lo lắng, đặc biệt là Điệt Vân, hay giận dỗi, mỗi lần nàng đều phải dỗ cả buổi mới được.
"Không được, ta phải về, có người lo lắng." Cũng không biết giải thích như thế nào, nhưng nàng phải trở về.
"Ai lo lắng? Cái cô nương đã định thân kia sao?" Lý Long Dực nheo mắt hỏi.
"Nếu thực phải đi về, ta đưa ngươi về." Lý Thiên Kỳ thản nhiên nói.
"Không cần, không cần. Không cần phiền nhị ca."
"Vậy không cho phép trở về." Lý Thiên Kỳ cường thế nói.
Nhìn nàng khó xử, lại hỏi: "Có cái gì không tiện sao? Tứ đệ ở nơi nào chúng ta còn không biết, chẳng lẽ ngay cả chỗ ở cũng không thể cho vi huynh biết sao?"
"Không.. Không phải không thể nói.. Là.. Là không thể nói.." Vệ Tử Quân ngập ngừng nói.
Trần Trường nghe xong cười ha hả "Còn không phải giống nhau, ha ha, tứ đệ có gì không thể nói, ngươi không tin các huynh trưởng của ngươi sao?"
"Không.. Không phải không tin.. Là.. Là không thể tin tưởng.." Tiếp tục ngập ngừng.
"Xì!" Lý Thiên Kỳ tức giận đến buồn cười, đây là ăn khớp kiểu gì chứ. Hắn là muốn đem người khác vòng đến mơ hồ hay sao?
Lý Long Dực ở một bên như quái vật nhìn Vệ Tử Quân.
"Ai! Đành nói thật nói vậy, sư phụ của ta ở ngoài thành ẩn cư, là sư phụ đã cứu mạng ta, cho nên ta không thể nói cho các ngươi chỗ ở của sư phụ, chỉ sợ liên lụy đến sư phụ. Không phải không tin ai, chỉ là e sợ về sau có người vô tình tiết lộ. Vốn không nên nói ra những điều này, nhưng bởi vì chúng ta là huynh đệ ta mới không thể không nói."
"Ngươi tiểu tử này lại còn dám giấu diếm, một khi đã như vậy, ta cũng không tiễn, ngươi cũng đừng trở về" Lý Thiên Kỳ cười nói.
"A? Xú tiểu tử, nói như thế, ngày ấy ở cửa thành, ngươi nói đều là chuyện ma quỷ? Là ai nói cho ngươi ta họ Trần?" Trần Trường oa oa gọi bậy nói.
"Lá cờ lớn như vậy rêu rao ở đàng kia, còn ai không biết ngươi họ Trần." Vệ Tử Quân cho Trần Trường một cái ánh mắt 'Ngươi thực ngốc'.
"Ha -- ha --" Lý Long Dực cùng Lý Thiên Kỳ đều cười ha hả.
"A, xú tiểu tử, hại ta vui sướng nửa ngày, xem ta đánh mông ngươi." Nói xong người đã chụp vào Vệ Tử Quân.
"A, Tam ca, đừng tới đây, khi đó không phải ta không biết ngươi sao! Về sau không dám a, nhị ca, nhị ca cứu mạng." Vệ Tử Quân tự biết không phải là đối thủ của Trần Trường, liều mạng trốn phía sau Lý Thiên Kỳ.
Lý Thiên Kỳ cười lớn đánh ra song chưởng ngăn trở Trần Trường tiến công, rõ ràng là trò chơi diều hâu tróc gà con.
"Hừ, phải đánh mông hắn, hơn nữa ta muốn tụt quần đánh, ta cũng thuận tiện nhìn xem mông kia có phải trắng như khuôn mặt hay không." Lý Long Dực cười tủm tỉm uống nước trà, ở một bên thêm mắm thêm muối châm ngòi.
Vệ Tử Quân nghe hắn nói muốn tụt quần, gấp đến độ muốn khóc. "Trần Trường, ngươi nếu dám nhục nhã ta, ta.. ta nhất định đi chết!"
Nếu thực bị tụt quần, nàng thực sự ngượng đến chết.
Ba nam nhân nghe lời nói của nàng, hai mắt nhìn nhau, sau đó lớn tiếng cười rộ lên.
Đêm hè này, yên tĩnh mà xinh đẹp, bên ngoài ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào bên trong, trong bóng đêm, lóe ra hai đôi mắt. Vệ Tử Quân bị Lý Thiên Kỳ bắt ngủ ở trên giường.
Bởi vì mấy gian phòng trống của tướng quân phủ hôm nay đều bị mấy đôi nam nữ kia dùng qua, mà cái gọi là phòng lưu cho nàng kia cũng là phòng của Lý Long Dực. Trần Trường kêu nàng cùng hắn ở chung một phòng, ngày mai kêu người thu thập phòng cho nàng. Nhưng.. Cùng hắn ở chung? Ngẫm lại mới vừa rồi hắn còn ầm ỹ muốn đánh mông nàng, coi như hết! Về phần Lý Long Dực! Lại càng không được, muốn tụt quần nàng, ai biết hắn có thể hay không nửa đêm đứng lên.. Tựa hồ chỉ có hắn còn an toàn chút. Vệ Tử Quân nhìn về phía Lý Thiên Kỳ nằm trên giường, ít nhất hắn sẽ không tụt của quần nàng. Nhưng sư phụ, hắn chắc chắn rất lo lắng.
"Ai!" Vệ Tử Quân thở dài.
"Tứ đệ có tâm sự sao?" Lý Thiên Kỳ nhẹ giọng hỏi.
"Ta lo lắng cho sư phụ. Lo lắng hắn nhớ ta mà không thể ngủ yên, lo lắng hắn chờ ta làm sao bây giờ?"
"Tứ đệ, ngươi thực lương thiện!" Trầm mặc một chút lại nói: "Sư phụ ngươi tên gọi là gì?"
"Ta, ta không nói cho ngươi."
Lý Thiên Kỳ xuy xuy cười rộ lên, Tứ đệ này của hắn thật đúng là khiến hắn vui vẻ.
"Ngươi đừng rung lên, ngươi làm sụp giường bây giờ!" Vệ Tử Quân nhỏ giọng khiển trách.
"Ha ha ha ha.." Lý Thiên Kỳ rốt cục nhịn không được cười rộ lên, cũng không quản giấc ngủ của người khác, không cười ra, hắn sẽ bị nghẹn chết.
Ngoài cửa hai thị vệ gác đêm vừa có chút buồn ngủ, liền bị kia tiếng cười đánh thức.
"Thật lâu không thấy điện hạ vui vẻ như thế, khuya khoắt còn cười vang đến như vậy."
"Đúng vậy, mấy đại nam nhân cười suốt cả một đêm, vui vẻ như mấy đứa nhỏ, tiểu bạch kiểm kia còn rất biết dỗ người."
"Có thể hay không điện hạ.." Nói xong hướng bên trong nỗ bĩu môi.
"Hư -- đừng nói lung tung, điện hạ không ham mê cái kia."
Ngoài cửa khôi phục yên tĩnh, ngân hà như sa mỏng phiêu du phía chân trời, một đám mây, lặng lẽ đè lên ánh trăng, kiều diễm nói không lên lời.