"Được, thống khoái" Tô Ly vuốt râu, hơi trầm ngâm, "Nếu Giang công tử đã là nhân tài trị quốc, chúng ta liền đàm luận về phương pháp trị quốc, xin hỏi nhị vị công tử, thiên tử là gì."
Lời này vừa nói ra, bốn phía đều yên lặng, Lý Thiên Kỳ cũng liếc mắt nhìn hắn, Tô Ly này quả thực lớn mật.
"Sứ quân!" Giang công tử nói: "Thiên tử, là con của trời, tục nhân chúng ta sao có thể bàn luận về con của trời."
"A? Vệ công tử nghĩ sao?" Tô Ly hỏi.
"Hồi sứ quân!" Vệ Tử Quân chắp tay đáp: "Cái gọi là thiên tử, là con của trời. Làm phúc trừ họa cho dân, bình tranh chấp. Xem xét thời thế, dùng nhân tài, lòng khoan dung thiên hạ, ngực rộng rãi chứa trăm họ. Thân cận vạn vật, làm theo thiên ý, mà thiên ý không ở chỗ cao mà ở chỗ thấp, thiên ý nằm ở dân tâm."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Vệ công tử này bàn luận như vậy về thiên tử, không làm tổn hại thiên uy, cũng nói ra đạo làm vua. Nếu đương kim Thánh Thượng ở đây, chỉ sợ cũng vô cùng tán thưởng.
Lý Thiên Kỳ nhìn về phía Vệ Tử Quân không hề chớp mắt, trong mắt hiện lên tinh quang khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc bên trong.
"Hay! Đáp hay lắm. Các vị tài tử nghĩ như thế nào?" Tô Ly nhìn chung quanh bốn phía, thấy mọi người đều tán thưởng gật đầu, "Đề thứ nhất này, Vệ công tử thắng. Đề tiếp theo thỉnh Lý huynh ra đi"
"Được!" Lý Thiên Kỳ hưng trí, "Xin hỏi nhị vị, trong triều đình này, quân tử cùng tiểu nhân dùng như thế nào?"
Nghe xong đề mục, Giang công tử kia đã tiến lên một bước, "Từ xưa tiểu nhân nắm quyền, quốc ắt gặp hại, tổn hại lợi ích của thiên tử, làm hư quốc gia đại sự, đám tiểu nhân này nên chém tận giết tuyệt, có thể khiến quốc gia yên ổn, thiên hạ thái bình."
"Ừ! Tử Quân cho rằng thế nào?" Lý Thiên Kỳ nhìn về phía Vệ Tử Quân, trong ánh mắt tràn ngập nghiền ngẫm.
"Từ xưa gian thần cùng trung lương thế bất lưỡng lập, quân tử như nước, tiểu nhân như dầu, dầu nước hai thứ không thể hòa vào nhau. Kết bạn trung lương, kết giao quân tử, bình thiên hạ, Muốn làm minh quân phải dùng quân tử, cũng phải dùng tiểu nhân, dùng cả quân tử cùng tiểu nhân, đây là đạo làm đế vương."
Lý Thiên Kỳ sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra là đồng ý hay là phản đối, không có chút dấu vết, nói: "Tứ đệ ngay cả đạo làm đế vương cũng biết, Tứ đệ còn có cái gì không hiểu sao?" Hắn nhìn Vệ Tử Quân một lúc lâu, sau đó chuyển hướng Tô Ly, "Thắng bại sứ quân quyết định đi."
Vệ Tử Quân liếc Lý Thiên Kỳ một cái. Này có tính là cái gì, phải biết rằng thương trường như chiến trường, kinh doanh một công ty cũng giống như thống trị một quốc gia, để quản tốt công ty, nàng xem qua rất nhiều sách, ngay cả tứ thư ngũ kinh nàng đều đã xem hết, lại còn có "Binh pháp Tôn Tử", "Thái căn đàm", cách dùng tiểu nhân quân tử nàng sớm đã ứng dụng.
"Quả thực, từ xưa trung gian làm bạn, khó mà phân biệt, tùy từng giai đoạn, có tiểu nhân mới có quân tử xuất hiện, mà quân tử ở một thời khắc nào đó, cũng có thể trở thành tiểu nhân. Đề thứ hai, Vệ công tử thắng." Dứt lời, Tô Ly hướng mọi người nói, "Các ngươi ai có đề mục hay đều có thể đưa ra, hai vị công tử sẽ đưa ra đáp án cho mọi người vừa lòng mới thôi."
Vệ Tử Quân nghe vậy cảm thấy bất đắc dĩ, không khỏi khẽ thở dài, ánh mắt liếc về phía ngoài cửa sổ. Tô Ly này xem ra cũng thật là rảnh rỗi, tự dưng bày ra trò này, nàng muốn thưởng thức ánh trăng trên sông Tiền Đường này nhiều hơn một chút.
Biểu tình của Vệ Tử Quân đều rơi vào mắt Lý Thiên Kỳ, hắn buồn cười nhìn chằm chằm bộ dáng bất đắc dĩ của nàng, có ý định trêu đùa, "Như vậy lại thỉnh nhị vị công tử làm thiên sách luận đi, đề mục gọi là 'Luận cách trị quốc', thời gian một khắc chung."
"Tô sứ quân!" Một vị công tử đứng lên, "Tiểu sinh cho rằng Giang công tử thân là tài tử, tinh thông cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, không nhất định tinh thông chính sách trị quốc, chúng ta vẫn là tỷ thí cầm kỳ thi họa có vẻ thỏa đáng hơn."
"Ừ! Cũng tốt, vậy liền thi cầm kỳ thư họa." Tô Ly chuyển hướng Lý Thiên Kỳ, "Lý huynh, thấy như thế nào?"
"Tô huynh, ta tất nhiên là đồng ý, chỉ là tài đánh đàn tranh của Tử Quân trong vòng ba ngày dư âm không dứt, ngay cả nhạc sư trong cung đều không sánh kịp."
"Vậy sao? Nói vậy cầm nghệ tất là không kém, nhưng kỳ thuật thì sao?" Tô Ly hỏi.
"Mà kỳ thuật này, không biết Tô huynh có cùng Giang công tử đánh qua chưa, ta cùng với Tử Quân đánh cờ là hai bại hai thắng."
"Thật sao, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, thư pháp không cần phải nói, vệ công tử càng tốt hơn, vậy họa thì sao?" Tô Ly tiếp tục hỏi.
"Họa lại không cần nói, chỉ là vài đường cong đơn giản, không một màu sắc, liền đã vô cùng sinh động." Lý Thiên Kỳ thở dài, không phải hắn nói ngoa, hắn thật cho là như vậy.
"Sứ quân! Không thể nào, không bằng cho mọi người mở mang kiến thức một phen." Vị công tử đưa ra đề nghị kia không thuận theo, quyết không buông tha.
"Ừ! Cầm kỳ thư họa, lấy cầm làm đầu, mà trong trăm khí, lại lấy cầm vi tôn, vậy trước liền tỉ thí cầm nghệ đi, Vệ công tử, mời." Tô Ly này, rất là ái tài, sớm có ý trong chúng tài tử, tuyển ra nhân tài, báo lên triều đình, hôm nay gặp được Vệ Tử Quân, lòng sinh yêu thích, không biết hắn tài hoa mấy phần, muốn chiêm ngưỡng đến tột cùng.
Vệ Tử Quân trong lòng ai thán không thôi, bọn họ tuyển cái gì tài tử nhàm chán gì đó, lại kéo nàng vào, lúc này lại bắt nàng đánh đàn tỷ thí, làm nàng thực sự cảm thấy một loại cảm giác bị buộc bán mình. Nhưng lại không thể không nể mặt mũi Tô Ly, khẽ thở dài, ngồi xuống trước cầm án.
Tay trái ấn huyền, tay phải đầu ngón tay nhẹ phẩy, một khúc "Quảng lăng tán" vang lên. Tấu vang một khúc trào dâng bi tráng, tiếp theo tiếng đàn lại trống rỗng bao phủ niềm thương tiếc. Tiếng đàn mượt mà, trong suốt, đẹp đẽ, mông lung, Công chính Quảng cùng, ngón tay tinh tế, tiêu sái thoát tục, thanh âm vang vọng gần xa.
"Tiếng đàn cũng là nhân tâm! Hay!" Tô Ly tán thưởng, "Tiếng đàn mỹ mà không diễm, đau mà không thương, ôn nhuận điều sướng, thanh quýnh u kỳ, thiểm vận khúc chiết, lập thanh cô tú. Cầm pháp hay, tâm tính tốt."
Tiếng đàn từ u oán rồi đột nhiên tới oán giận, trào dâng giống như sát phạt, Nhiếp Chính khẳng khái chịu chết kiên nghị.
Trong khúc nhạc này không có nhiều không khí giết chóc nhưng nàng lại đem không khí tung hoành chiến trường thêm vào khiến cho nó trở nên kinh tâm động phách như vậy.
Mọi người đều bị cầm nghệ của Vệ Tử Quân làm cho kinh ngạc, trên thuyền không có một tia tạp âm, chỉ có tiếng đàn mãnh liệt lượn lờ không dứt.
Nhưng vào lúc này, lại có một thanh âm phá hỏng không khí truyền vào.
"Cứu mạng, mau cứu mạng, có người rơi xuống nước, Hinh Hà! Ngươi vì sao ngu ngốc như vậy!" Bên ngoài truyền đến tiếng kêu cứu, Vệ Tử Quân bừng tỉnh dừng đàn.
Hinh Hà? Nàng rơi xuống nước?
Tiếng đàn dừng lại, Vệ Tử Quân lắc mình bay vọt ra ngoài, nhìn kĩ con thuyền đối diện, trên thuyền đầy người, nhìn phía trong nước một mảnh gợn sóng, có một nữ tử khóc kêu cứu mạng, lại không có một người nhảy xuống cứu giúp.
Không suy nghĩ, nàng nhảy xuống nước, hồ nước mùa thu lạnh như băng, nháy mắt bao phủ thân hình ấm áp của Vệ Tử Quân.