Này cả kinh, không phải là nhỏ.
Chỉ thấy trong nước người, kia mi, kia mắt, kia mũi, kia môi, đều giống mình như đúc, này rõ ràng chính là chính nàng, Vệ Tử Quân a. Liền ngay cả một nốt ruồi nhỏ giữa trán kia, đều giống nhau. Khó trách đã nhiều ngày cũng chưa từng có cảm giác không ổn, cũng không cảm giác được thanh âm khi nói chuyện có gì không đúng, nguyên lai vẫn là tiếng nói trầm thấp ôn hòa của chính mình
Xem ra nàng vẫn là nàng a! Nhưng lại giống như không đúng, hiện đại nàng làm sao có thể mặc áo giáp lâm vào chiến trường? Nhưng không đúng chỗ nào? Nàng đành phải đem ảnh phản chiếu trong nước tinh tế lại nhìn một lần, rốt cục phát hiện một tia manh mối.
Hiện tại nàng, giống như khi nàng mười bảy mười tám tuổi. Làn da non mịn đó, ánh mặt ngạo nghễ nhìn mọi vật như trước, thậm chí ngay cả khí phách đàng hoàng trên người cũng như trước. Thế nên nàng ngay từ đầu nhìn không ra sự khác biệt. Nhưng nhìn kỹ một chút, hiện tại nàng trông có vẻ non nớt hơn một ít.
Bước đầu xác định, đây là chính mình. Còn chính mình ở hiện đại đâu? Nàng lúc ấy cũng không có xảy ra tai nạn xe cộ, cũng chưa có chết, chẳng lẽ bị xoáy nước kia hút đi ? Nhưng chính mình ở cổ đại đâu? Chẳng lẽ ở trong thân thể hiện đại? Ai nha, làm sao giờ , chính mình cổ đại không lái xe nha. Chẳng lẽ thật là có hai cái chính mình tồn tại sao? Chắc không phải cổ đại chính mình ngoạn mệt mỏi, tìm nàng đến đến đây? Rối loạn! Toàn rối loạn!
Không ngừng vỗ trán, ý muốn tìm ra nguyên nhân thật sự.
Chẳng lẽ vũ trụ tồn tại hai thời không song song? Một cái thời không là hình ảnh chính mình? Sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó thời không lần lượt thay đổi? đúng hay không, làm sao có thể là hình ảnh, chính mình sinh động, biết đau biết nóng. Ai! Rối loạn! Lại rối loạn!
Sau khi nàng lãng phí một vạn ba ngàn năm trăm hai mươi cái tế bào não, rốt cục cũng quyết định bỏ qua không nghĩ nữa .
Không nghĩ ! Sinh tử từ mệnh, phú quý do thiên. Chết tiệt! Làm sao bị ném tới nơi khỉ ho cò gáy này! Muốn đi cũng nên đi mấy ngàn năm sau a, không nên là quá khứ a. Ai nha! Chẳng lẽ là? Mình biến mất ở thời không kia, tới thời không này là kiếp trước của mình? Đi theo vận tốc ánh sáng, tuổi mình cũng nhỏ lại vài năm? Dù sao đây cũng là giải thích hợp lý nhất .
Quên đi, không truy cứu nữa dù sao cũng không rõ , điều duy nhất làm nàng vui mừng là: nàng vẫn là nàng.
Nhưng là nàng nên bắt đầu cuộc sống như thế nào? Không có ô tô, không có toilet, không có bồn cầu tự hoại, thậm chí không có băng vệ sinh. Hơn nữa, nghe nói, cổ nhân sau khi đại tiện chỉ dùng lá trúc ! Trời ạ!
Vệ Tử Quân ai thán một tiếng, nằm trên mặt đất, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Bắt đầu cuộc sống thế nào đây? Ở đây thì nên làm gì? Nên dựng nghiệp thế nào?
Nàng là một người mạnh mẽ, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu nàng cũng có thể vì chính mình, vì người mình yêu mà dựng nên một góc trời.
Chỉ bằng chỉ số thông minh cao hơn người, tài hoa không ai bì nổi, ý chí nghị lực phi thường, ở hiện đại nàng có thể làm giám đốc của tập đoàn quốc tế hương cảng, ở đây, làm sao lại không thể xông ra một phen tân thiên .
Nghĩ đến tập đoàn quốc tế Bayer, gương mặt vừa mới giãn ra chốc đó lại nhăn lại, nàng chẳng những là giám đốc mà còn là một giám đốc có tiền đồ không ngừng thăng tiến, nghĩ tới ban giám đốc vừa mới thông qua hội nghị quyết định cho nàng tiếp quản toàn bộ khu vực châu Á. Thật sự là trời không phụ lòng người, sau vài năm làm việc vất vả cũng đạt được , nhưng bây giờ cửa hàng sản nghiệp phải làm thế nào? Ai, không phải là trời ghét người tài chớ? Hoặc là nàng đã làm điều gì khiến người người oán trách? Tự hỏi nàng tính tình thiện lương, tâm cũng bác ái, tiền tài bố thí đã là không thể đếm hết, trên thương trường cho tới bây giờ đều tuân thủ quy tắc trò chơi, cũng không hại ai, cả đời này ngoại trừ hai nam nhân, cũng không phụ lòng người nào khác, càng không thiếu người khác một xu.
Càng nghĩ càng không cam lòng, nhưng không cam lòng thì có tác dụng gì, sự thật là hết thảy đều trở về điểm xuất phát, hết thảy lại phải làm lại từ đầu.
Vệ Tử Quân vỗ vỗ trán, bắt buộc mình không oán trời trách đất, tróc tôm! Đi tróc tôm!
Ai! Vẫn là tróc tôm đi thôi!
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Cũng may tính nàng vốn lạc quan cộng thêm một trái tim siêu mạnh mẽ. Cho nên khả năng thừa nhận dường như cao hơn người khác rất nhiều.
Suy nghĩ xong xuôi, lại nhớ tới sư phụ bên cạnh, Điệt Vân cũng cùng đi ra hỗ trợ .
Mấy ngày nay, nàng vẫn mặc quần áo của Điệt Vân.
Thân thể Điệt Vân cùng nàng không sai biệt lắm, đều cao 1m7, cho nên chiều dài là vừa người, chỉ là hơi rộng chút. Bất quá áo vải thô dài rộng rãi mặc trên người Vệ Tử Quân, cảm giác thật khác thêm một phần phiêu dật mỹ cảm. Nhưng bất tiện vì có ống tay áo quá dài.
Để tiện tróc tôm, Vệ Tử Quân đem ống tay áo vẫn hướng về phía trước cuốn đến chỗ khuỷu tay. Tiếc rằng ống tay áo rất rộng, thỉnh thoảng trượt, nàng liền đem ống tay áo cuốn đến vai, lộ ra hai cánh tay trắng nõn cùng một đôi đầu vai tinh tế mượt mà.
“Nhìn ngươi thật giống một thôn phụ.” Nhìn quần áo mình bị người nào đó tra tấn, Điệt Vân mặt nhăn mày nhíu, kỳ thật, hắn càng muốn nói là: thân là nử tử để lộ cả cánh tay như vậy còn thể thống gì.
Cánh tay trắng nõn kia làm gai mắt hắn. ( VS: y như ghen ý :v )
“Ở nơi hoang sơn dã lĩnh này , ngươi chẳng lẽ không phải cái thôn phu? Ta làm bổn phận thôn phụ, ngươi còn ở đó giả thanh cao.” Vệ Tử Quân không lưu tình chút nào đáp trả.
“Ngươi ngươi ngươi… Không biết phải trái!” Điệt Vân tức giận đến trừng mắt, “Ngươi” nửa ngày. Vì tốt cho nàng, nàng còn không cảm kích!
“Ngươi cái gì ngươi, ngươi mắng ta thôn cô, chẳng lẽ là rất tốt với ta ?” Quay đầu trợn mắt với người phía sau.
“Ngươi ngươi ngươi…”
“Ta ta ta ta… Làm sao vậy?” Vệ Tử Quân cũng học giả Điệt Vân bộ dáng cà lăm.
“Ha ha ha ha…” Sư phụ ở một bên nghe được cười to.”Điệt Vân, muốn đấu võ mồm, ngươi cũng không phải là đối thủ của Tử Quân.”
“Vậy đấu võ , không tin còn trị không được ngươi.” Tiếng nói vừa dứt, Điệt Vân liền chỉ ra ngón tay, ở chỗ sau gáy Vệ Tử Quân điểm một chút. Lúc nàng há mồm muốn mắng nhưng không cách nào ra tiếng.
Chẳng lẽ đây là á huyệt?
Vệ Tử Quân lôi kéo ống tay áo cầu cứu sư phụ, quay đầu nhìn bộ dáng Điệt Vân cười đến xanh mặt, ánh mắt bắn ra tiểu đao đem hắn từ trên xuống dưới lăng trì một lần.
Sư phụ cười lớn điểm nhẹ sau tai nàng một chút, sau khi được giải huyệt câu đầu tiên Vệ Tử Quân nói là: “Sư phụ! Ta muốn học võ công!” Dứt lời, hung hăng trừng tên nào đó đang đứng phía sau.
“Võ công? Đương nhiên muốn học, bất quá phải đợi thân thể khá hơn, đến lúc đó sư phụ sẽ đem tất cả sở học truyền thụ cho ngươi.” Sư phụ nói thực tự nhiên, giống như đây là chuyện đương nhiên phải làm.
“Sư phụ, ngươi cả đời không thu đồ đệ, thiên tài võ học tư chất cực kỳ cao ngươi cũng không thu, vậy mà lại thu một con nhóc như nàng sao?” Điệt Vân thật sự kinh ngạc gần chết. Trực tiếp bỏ qua ánh mắt ai oán của người nào đó đang hướng về phía hắn.
“Điệt Vân a, ngươi từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh ta, bảo ta một tiếng ‘Sư phụ’ là chuyện đương nhiên. ‘Tụ Vân Tẩu’ ta hành tẩu giang hồ vài chục năm, mọi người gọi danh hào của ta, hoặc gọi tiền bối, không ai dám gọi hai chữ sư phụ. Mà Tử Quân nàng mới đây mà đã gọi ta là thầy, Tử Quân là định mệnh đồ đệ của Tụ Vân Tẩu ta.” Nói xong ánh mắt tràn đầy từ ái nhìn về phía Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân trong lòng mừng rỡ, không thể tưởng được một cái xưng hô tùy ý, tự nhiên lại có một sư phụ chân chính, nghĩ đến công phu của người chắc chắn sẽ không tệ.
Điệt Vân nghe sư phụ nói như thế cũng không so đo, chính là hướng về Vệ Tử Quân hừ một tiếng thị uy.
“Sư phụ, chúng ta đây có phải hay không phải có cái nghi thức? Ta. . . . Bây giờ còn không có lễ gặp mặt.” Càng nói càng ngượng ngùng, cổ nhân đều thực tôn trọng nghi thức, bái sư nghi thức chắc là không thể thiếu.
Nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, Tụ Vân Tẩu cười ha hả.”Nghi thức liền miễn , ngươi sớm đã gọi ta là sư phụ, nghĩa là lễ nghi thầy trò sớm đã làm rồi, trước hết tiện nghi cho ngươi.”
“Kia… Ngày sau đồ nhi chắc chắn sẽ đáp lễ của ngày hôm nay.” Có phải hay không có điểm chiếm tiện nghi? Vệ Tử Quân âm thầm nghĩ, ăn của người ta uống cũng của người ta, mạng do người ta cứu, còn muốn học nghệ. Tục ngữ nói Ơn cho giọt nước trả lại biển hồ (“giọt thủy chi ân làm dũng tuyền tướng báo”), huống chi đại ân huệ như thế này, nói như thế nào về sau cũng phải dâng một phần đại lễ.