Vệ Tử Quân quả thực cũng có chút say, rượu sữa ngựa này tuy rằng uống thống khoái, nhưng tác dụng chậm về sau rất lớn. Ba Ha Nhĩ đỡ nàng đi vào trong trướng.
Ba Ha Nhĩ dìu nàng ngồi xuống giường, xoay người đi rót một ly trà, vừa quay đầu lại, thấy người nọ đã ngã xuống giường.
Ba Ha Nhĩ bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng cởi giày giúp nàng, lại cởi vạt áo cho nàng. Tay Vệ Tử Quân bắt lấy tay nàng ta, ngăn nàng ta lại.
Nhìn bàn tay trằng nõn nắm chặt tay mình, Ba Ha Nhĩ hoảng hốt, khuôn mặt tú lệ đỏ ửng, nhẹ giọng nói: "Khả hãn..."
Vệ Tử Quân buông tay ra, "Ngươi lui xuống đi."
"Dạ." Ba Ha Nhĩ xoay người đang định đi ra ngoài, lại gặp Hạ Lỗ đi vào, "Diệp Hộ, khả hãn đã ngủ, ngài trở về nghỉ ngơi đi."
Thấy Hạ Lỗ không có ý định đi ra ngoài, Ba Ha Nhĩ lại lặp lại một lần. Khả hãn say rượu, nàng không muốn có gì sơ xuất, vì vậy phải ngăn cản mọi người muốn đến gần khả hãn ở bên ngoài.
"Ba Ha Nhĩ, khả hãn nói đêm nay muốn ta ở lại thị tẩm, ngươi lui xuống trước đi." Hạ Lỗ dương dương tự đắc nhấc lông mi, bất động thanh sắc nói.
Mặt Ba Ha Nhĩ nóng lên, liếc nhìn Vệ Tử Quân đang ngủ say trên giường, vội vàng cúi đầu lui xuống.
Hạ Lỗ chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống. Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn gương mặt nàng lúc ngủ, nhớ tới dáng vẻ ngây thơ khi say rượu ngày ấy của nàng, môi nhếch lên, mỉm cười, đem ngón trỏ nhẹ nhàng đặt vào trong môi nàng. Một lát sau, nàng quả nhiên mấp máy đôi môi đỏ mọng mút vào.
Hạ Lỗ ha ha cười rộ lên, vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt trong suốt lóe lên, khẽ vuốt má nàng đầy yêu thương. Hắn bỏ ngón tay ra, vươn lưỡi, đem đầu lưỡi đặt lên môi của nàng, đột nhiên thay đổi hương vị, khiến nàng ngừng mút vào, trong chốc lát, giống như quen thuộc vật thể này, lại bắt đầu mấp máy đôi môi đỏ mọng. Hạ Lỗ xuy xuy cười, ai nghĩ ‘hắn’ ban ngày nho nhã cơ trí, sắc bén đàng hoàng, khi ngủ lại đáng yêu như vậy. Lại không nhịn được, ôm chặt thân thể ‘hắn’, hé miệng, đem toàn bộ môi kia nuốt vào trong miệng.
Đôi môi nóng rực lần lượt lướt qua chóp mũi, khóe mắt, mi mắt, lỗ tai, vành tai trằn trọc mút, dọc theo vành tai đến gáy. Nước bọt ẩm ướt lan tràn một đường, hắn thở hổn hển mở cổ áo nàng ra, đem dấu môi hướng tới xương quai xanh đã khát vọng từ lâu, liếm thật lâu.
Tay hắn vén trường bào của nàng lên, dứt khoát đưa tay vào bên trong trung y của nàng. Nếu hắn đã khi quân, liền khi quân triệt để đi, nếu làm tức giận quân nhan, liền làm tức giận đi. Hắn chỉ biết là, hắn thương ‘hắn’, rất yêu, mặc kệ ‘hắn’ là nam nhân cũng được, ‘hắn’ là khả hãn cũng được, cũng không thể ngăn cản tình cảm của hắn.
Bàn tay hắn xuyên qua trung y, xoa làn da của nàng, cảm giác mềm nhẵn tinh tế lan truyền khắp bàn tay hắn.
"Thật đẹp..." Hắn khẽ hô một tiếng, luyến tiếc nhả ra, lại hướng về phía môi kia.
Bị xâm phạm như vậy làm Vệ Tử Quân bất giác rên rỉ ra tiếng, tiếng rên rỉ trầm thấp, uyển chuyển kia làm cả người Hạ Lỗ hỏa diễm bốc lên càng nhiều, lại không biết dùng cái gì phát tiết, chỉ muốn thật ôn nhu với người trước mặt đây.
"Các hạ mời trở về đi, khả hãn đã ngủ rồi." Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng lính gác.
"Chẳng lẽ khả hãn của các ngươi không nói cho ngươi, có hai người có thể tùy ý ra vào sao?" Một giọng nam ẩn nhẫn vang lên, hiển nhiên mang theo chút tức giận.
"Khả hãn đã dặn dò qua, nhưng khả hãn nói qua, đó là lúc khả hãn không ngủ, nhưng lúc này khả hãn đã ngủ rồi. Mong ngài đừng làm khó tiểu nhân."
"Vậy tại sao Diệp Hộ của các ngươi vẫn còn ở bên trong?" Giọng nam tức giận nói lớn.
"Diệp Hộ, nói là đến thị tẩm." Lính gác do dự nói.
Lời này nói xong, bên ngoài không có tiếng động, lại nghe "Oành" một tiếng, cửa nha trướng bị phá hỏng.
Khi Lưu Vân Đức tiến vào, Hạ Lỗ đã nhảy lên giường.
"Ngươi đang làm cái gì?!" Lưu Vân Đức gầm nhẹ, hung hăng giáng một quyền lên mặt Hạ Lỗ. Hạ Lỗ không kịp phòng bị, trúng một quyền.
Hai nam nhân giống như hai con sư tử tức giận, cắn xé lẫn nhau.
Sau lần bị Vệ Tử Quân nhục nhã, Hạ Lỗ đã cố gắng khổ luyện, thậm chí còn đi nhìn lén Vệ Tử Quân tập võ. Nhưng vẫn như cũ chiếm hạ phong, giây lát, trên mặt lại trúng thêm hai quyền. Hai người từ trong trướng đánh ra tới ngoài trướng, một đám lính gác trơ mắt nhìn không dám ra tay. Khả hãn phân phó qua, hai vị thân nhân kia của ngài bất luận làm cái gì, bọn họ cũng không cần can thiệp.
Hạ Lỗ mấy lần bị đánh ngã, lại nhanh chóng đứng lên, thẳng đến khi bị đánh cho không thể đứng dậy. Lưu Vân Đức khẽ vuốt vạt áo, âm thanh lạnh lùng nói: "Cách xa ‘hắn’ ra chút! Nếu không, ta không ngại giết ngươi."
Thấy hắn đi vào trong trướng của Vệ Tử Quân, Hạ Lỗ giãy dụa bò lên, lại ngã xuống, một đám lính gác lập tức đi lên nâng hắn dậy.
Lưu Vân Đức đi về hướng giường, bàn tay vỗ về gương mặt Vệ Tử Quân, vội vàng xem xét, thấy áo bào của nàng bị nhấc lên, rống lên một tiếng chạy ra ngoài cửa, Hạ Lỗ không biết đã đi đâu. Lại xoay người đi vào trong, ở bên giường ôm lấy Vệ Tử Quân, "Đều tại ta không tốt, không nên dỗi ngươi." Hắn tự trách vùi đầu vào gáy nàng, im lặng thật lâu.
Hắn liền ngồi như vậy gác cho nàng ngủ.
Sáng sớm tỉnh lại, Vệ Tử Quân thấy cái đầu nhìn nằm úp sấp bên cạnh giường, đầu thấy hơi đau, cực lực hồi tưởng chuyện hôm qua, nhưng cái gì cũng không nhớ được.
Khẽ lay Lưu Vân Đức, nhỏ giọng gọi, "Vân Đức —— "
Lưu Vân Đức mở mắt ra, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm là ôm chặt Vệ Tử Quân, "Về sau phải cẩn thận, đừng để cho người khác khi dễ ngươi."
Cảm giác hắn phản ứng bất thường, Vệ Tử Quân nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào? Ta nên như thế nào với ngươi?" Lưu Vân Đức vẻ mặt thống khổ, "Đầu tiên là nhị ca, rồi lại một khả hãn, giờ lại là Diệp Hộ, ngươi, bảo ta phải như thế nào."
Vệ Tử Quân ở trong lòng hắn ngây người một lúc lâu, "Vân Đức, ngươi buông ta ra trước, rồi từ từ nói." Thấy Lưu Vân Đức vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay, đành phải thở dài nói: "Vân Đức, ta vẫn xem ngươi như là người thân của ta, ngươi biết không, trong lòng ta, người thân chính là vĩnh viễn, cho nên ta đem tình cảm tốt đẹp nhất của ta cho ngươi, chính là tình thân, ngươi cảm thấy không tốt sao?"
"Ngươi là đang lấy cớ, ngươi ghét bỏ ta." Lưu Vân Đức dùng sức lay vai nàng, "Quả thực, kia là hoàng thượng, đây là quan lớn, bọn họ đều có thân phận không tầm thường, chỉ có ta cái gì cũng không có, ta hỏi ngươi, có phải ngươi ghét bỏ ta không?"
"Nói bậy, ta sao lại ghét bỏ ngươi, ta dành cho ngươi, là tình cảm tốt nhất, tin tưởng ta, là tốt nhất..." Vệ Tử Quân lại thở dài, "Chỉ có tình thân mới là vĩnh viễn."
"Không cần, ta không cần tình thân, ta không cần người thân, không cần, ta muốn tình yêu, ta yêu ngươi ——" những lời này vừa thốt ra, ba người đều sững sờ tại chỗ.
Người thứ ba kia, là Điệt Vân.
Thấy Lưu Vân Đức cả đêm không về, Điệt Vân sáng sớm đã đến nha trướng nàng tìm hắn. Vệ Tử Quân từng hạ lệnh, ngoại trừ khi hắn ngủ, Điệt Vân cùng Lưu Vân Đức bất cứ lúc nào cũng có thể không cần thông báo tự do ra vào. Cũng tại mệnh lệnh này mà hỏng việc. Điệt Vân vừa mới bước vào, liền trông thấy hai người đang ôm nhau, hơn nữa vừa vặn nghe được ba chữ chói tai kia.
Một trận đau đớn xẹt qua, tan nát cõi lòng, trái tim như bị xé thành hai nửa, tấm lòng tràn đầy tình yêu đầu say đắm, cứ như vậy bị xé rách, chảy máu đầm đìa.
Hắn tuyệt vọng xoay người, không khống chế được bỏ chạy.
Điệt Vân? "Điệt Vân ——" Vệ Tử Quân hô to.
"Ngươi xem ngươi làm việc tốt gì, nhanh đi tìm hắn về." Vệ Tử Quân đẩy Lưu Vân Đức ra, từ trên giường nhảy xuống.
Lưu Vân Đức ảm đạm, xoay người đi ra ngoài.
Cả buổi sáng, không tìm được Điệt Vân, theo lời của thủ vệ của Hãn đình, hắn sáng sớm đã phi ngựa ra ngoài.
Vệ Tử Quân lại phái đại đội nhân mã ra ngoài tìm, vẫn không tìm được.
Một đêm này, Điệt Vân không trở về.
Vệ Tử Quân một đêm không ngủ được.
Nhìn hai mắt nàng đỏ lên, long Lưu Vân Đức đau đớn. "Điệt Vân có phải đã trở về Đại Dục rồi hay không, nếu không ta trở về tìm hắn?"
Vệ Tử Quân nghe vậy nắm lấy vạt áo hắn, "Vân Đức, ngươi đi tìm hắn được không, thân thể hắn rất yếu, lại đơn thuần, trên người cũng không biết có ngân lượng hay không..." Ánh mắt lo lắng của nàng mang theo sự khẩn cầu nhìn Lưu Vân Đức.
Kiềm chế vị chua trong lòng muốn lan ra, Lưu Vân Đức đứng lên. "Ta đi tìm hắn, nếu tìm được hắn, liền đưa hắn về, có lẽ, hắn không nhất định đã trở lại Đại Dục."
Tay nàng cởi xuống một khối ngọc bội tuyết trắng trên người, "Ngươi cầm ngọc bội này đi, ta nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi, chính là dùng ngọc bội này để trả tiền cơm, ha ha."
Một tầng ẩm ướt che phủ mắt Vệ Tử Quân, nàng khẽ chớp mắt, lớp màng trong suốt chớp động.
Bàn tay hắn xoa hai má nàng, dùng sức vỗ về, chậm rãi buông, nhẹ nhàng xoay người...
"Vân Đức..." Vệ Tử Quân nhìn theo, bóng dáng người nọ đã dần biến mất...
Bên ngoài, trời mưa phùn, nước mưa nhè nhẹ thấm lạnh hai gò má, Vệ Tử Quân giục ngựa chạy ra ngoài, nhìn về phương xa, cho đến khi thân ảnh kia chậm rãi biến mất hoàn toàn. Cái thân ảnh kia đi rất chậm, nhưng rồi vẫn tan mất.
Gió thổi tóc nàng bay lên, lông mi dính vài giọt nước mưa, bàn tay cầm dây cương bắt đầu lạnh như băng, thời gian dài như một thế kỷ.
Mưa phùn rơi xuống làm ẩm ướt y phục chẳng hề thấy, cánh hoa rơi xuống đất chẳng hề động...
Đã bao lâu? Bọn họ đã đi bao lâu rồi? Vệ Tử Quân không biết mấy ngày nay đã trải qua như thế nào. Vốn tưởng rằng có thể xem như bình thường, trong lòng lại vẫn rất đau, nỗi đau này, nguyên nhân là do cái gì lại không thể nào biết được.
Cầm chén vàng trong tay, nâng chén hỏi trời, mỗi ngày đều uống say, lại không biết vì sao phiền muộn.
Thu sang, trời cũng lạnh, hoa cũng bắt đầu tàn, giống như tiếng cười đi xa, trong lòng chỉ còn lại tưởng niệm.
Niềm vui luôn ngắn ngủi.
Khi còn, không biết trân trọng, khi mất đi, người ta mới thấy tưởng niệm cùng tiếc nuối.
"Tác thiên trường hoa nhất dạ không,
Đông ly bá tửu thư thu thanh.
Khước kiến cúc hoa khai chính hảo,
Chẩm nại sương trùng trăm điệp trung."
Khẽ ngâm một bài thu tứ đau buồn.
Lại uống một chén rượu, ngồi xuống ghế, rượu tràn đầm đìa thấm ướt vạt áo... Nàng không muốn tổn thương người khác, không muốn tổn thương bất kì ai, không muốn...
Nàng thương bọn họ, muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho bọn họ, lại không có cách nào cho nhiều hơn, chuyện tình cảm thật ngang trái, thật... Mệt mỏi quá ...
Muốn ngủ một giấc...
Nằm trên nền đất lạnh lẽo, khí lạnh xuyên qua thân thể, lạnh thấu xương, cũng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng.
Nợ các ngươi, kiếp sau trả đi.
Ly rượu rơi xuống đất, lăn hai vòng, dừng lại.
Hai mắt khép lại, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Thân thể lạnh lẽo, rơi vào một cái ôm, hai mắt mông lung lờ đờ mở ra, khẽ cười một cái, "Hạ Lỗ, ngươi là đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Ta muốn trảm ngươi..."
"Ngày mai hãy trảm đi, trước về trướng đã, buổi tối sương rất lạnh." Ôm lấy người say rượu đi vào trong trướng.
"Ngày mai trảm? Tạm thời giữ ngươi lại một ngày, khi quân phạm thượng, phải trảm, trảm..."
Đem người say rượu kia đặt lên giường, muốn cởi vạt áo của nàng ra, tay lại bị nàng giữ lại, "Nghe lời, trên áo này có khí lạnh, nhanh cởi ra."
Nàng lại dùng sức vùng tay hắn ra, cả người liền bị xô ngã lên giường.
Thân hình lạnh lẽo đè lên, môi bị đoạt lấy.
Hạ Lỗ trong nháy mắt ngốc lăng, môi bị cắn xé khiến cả người run rẩy, ngọn lửa trong người nhịn không được bốc lên.
Môi miệng tương giao, lời lẽ cùng múa, cuồng nhiệt liếm, hôn, hút, tiếng thở dốc càng lúc càng dồn dập.
Người say rượu kia dùng tay xuyên qua vạt áo Hạ Lỗ, ngón tay xoa lồng ngực trơn bóng, tinh mịn, nồng nhiệt hôn dọc theo cổ xuống dưới, há mồm cắn hai núm trước ngực hắn.
"...Ngô..." Hạ Lỗ không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, cảm giác tê dại ngập tràn trong ngực, môi nàng ẩm ướt, nóng rực, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, khó nhịn.
Ngón tay, dần dần trượt trên ngực.
Hạ Lỗ trong lòng tràn đầy vị chua ngọt ngào, không ngờ lần đầu tiên của mình lại là một nam nhân, nhưng, may mà là ‘hắn’.
"Muốn ta giúp ngươi sao?" Người say rượu phát ra tiếng hỏi trầm thấp mị hoặc.
Lại không để ý tới câu trả lời của hắn, há miệng hôn lên hai gò má hắn, cắn vành tai hắn, coi như câu hỏi vừa rồi chính là một câu tán tỉnh.
Hạ Lỗ há miệng thở dốc, ‘hắn’ sao có thể đối xử với hắn như vậy, nhưng hắn lại rất thích, loại cảm giác này giống như bay lên mây.
Ngay trong lúc hắn đang ngao du trên mây, tay nàng lại dừng lại, phát ra tiếng thở đều đều.
Nàng ngủ rồi.
Ngậm lỗ tai hắn, nằm trên người hắn, ngủ.
Nhìn khuôn mặt im lặng đang ngủ của nàng, Hạ Lỗ thật tức giận, yêu tinh này, câu dẫn khiến hắn không chịu được như thế, liền ngủ? Không chịu trách nhiệm gì liền ngủ?
Hắn cảm thấy một trận tức giận.
Thân thể bị bỏng vẫn như trước khó nhịn, thân mình mềm mại của nàng dính sát vào hắn, gương mặt mà hắn vẫn luôn khao khát ngay bên cạnh, kêu hắn nhẫn lại như thế nào? Cảm giác bị bỏng càng lúc càng mãnh liệt. Rốt cục chịu không nổi, Hạ Lỗ lao ra ngoài nha trướng.
Một gáo nước lạnh lớn đổ xuống, chạm vào hỏa diễm bất diệt trong lòng, tư vị khó nhịn như vậy, lần khác phải làm cho người kia cũng trải qua một phen.
Đợi khi thân thể lạnh đi, mặc xiêm y vào, đôi chân mất khống chế, lại đi đến trước trướng của người nọ.
Chưa kịp đến gần, người đã bị ngăn lại, "Diệp Hộ, khả hãn đã ngủ, ngài có việc gì xin ngày mai hãy đến." Lính gác kính cẩn hữu lễ nói.
"Mới vừa rồi có thể đi vào, sao hiện tại lại không thể?" Hạ Lỗ có chút bực mình.
"Lúc trước ngài vào cùng khả hãn, khả hãn cùng ngài nói chuyện, thuộc hạ sao dám cản lại. Nhưng khả hãn có lệnh, bất luận kẻ nào muốn vào đều phải thông báo, chẳng lẽ ngài muốn thần đi đánh thức khả hãn sao?" Lính gác vẫn như cũ kính cẩn hữu lễ.
"Miễn đi!" Hạ Lỗ xoay người rời đi.
Đêm thu, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, một người bồi hồi đứng trước trướng, không một tia buồn ngủ.
Sớm biết thế, vì sao hắn phải chạy ra?