Thiên La

Chương 105: Sơ kiến thánh tử




Trên đường đi Lâm Phong tranh thủ bắt chuyện với bạch y thanh niên, biết được thanh niên này gọi là Bạch Tinh có mối quan hệ vô cùng mờ ám với thánh tử.

- Bạch sư huynh, thánh tử tìm đệ có chuyện gì vậy ?

- Đến đó đệ sẽ biết.

- Đến đó biết làm éo gì nữa, xem ra cả cái thánh cung này chỉ có lão tử là bình thường.

Lâm Phong lặng lẽ đi phía sao Bạch Tinh, bên trong phủ thánh tử khắp nơi đều có trận pháp chỉ cần đi sai vài bước là gặp phải công kích, nhân phẩm tốt còn được tận hưởng uy lực của thiên trận.

Phòng của thánh tử nằm ở đỉnh núi cũng là trung tâm của một cái tụ linh trận, linh khí nơi này vượt xa bên trong bí cảnh gần như sánh ngang với hạ phẩm linh thạch.

- Ở đây ngủ một giấc bằng bên ngoài tu luyện một ngày.

Lâm Phong hít lấy hít để, đáng tiếc là hắn đã bước vào linh giả tứ cấp, loại linh khí này không còn tác dụng quá nhiều.

Hai người vừa đi tới thì cửa phòng tự mở ra, Trịnh Luân đang nhàn nhã thưởng trà bên trong, bên cạnh còn có hai nữ tử xinh đẹp đứng hầu, tu vi hai nàng còn cao hơn cả hắn.

- Tên này đúng là biết hưởng thụ, không biết hắn là nhân vật chính hay lão tử là nhân vật chính đây.

Bạch Tinh vừa bước vào liền hành lễ.

- Thánh tử, Lâm sư đệ đã đến.

Trinh Luân gật đầu, ánh mắt nhìn hai nữ tử bên cạnh, hai nàng hiểu ý lập tức rời khỏi phòng đứng canh bên ngoài.

- Lâm sư đệ không cần lo lắng, ta mời đệ đến đây là để hỏi vài chuyện, không chừng còn là chuyện tốt với đệ.

- Không biết thánh tử muốn hỏi đệ chuyện gì.

Bạch Tinh lấy ra một chiếc hộp để trước mặt Lâm Phong.

- Đệ có nhận ra thứ này không ?

Lâm Phong nhìn một lúc, tất nhiên là hắn không nhận ra rồi, đây là lần đầu hắn nhìn thấy chiếc hộp đen thui này.

Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.

- Cấm chế bên trên chiếc hộp giống với cấm chế của hỏa dương chi tâm tiểu tử ngươi vừa phá.

- Đây chính là phiền phức mà lão nói sao ?

- Lão phu chỉ đoán không ngờ lại trúng.

Cấm chế của hỏa dương chi tâm chỉ là một phần của cấm chế bên trên chiếc hộp, Trịnh Luân đã nhờ rất nhiều trận sư nghiên cứu cuối cùng chỉ giải được một ít nên hôm nay bày ra trò tặng bảo vật để tìm xem bên trong thánh cung có ai biết đến thứ này không ?

Lâm Phong gật đầu.

- Đệ đã từng tìm hiểu qua loại cấm chế này, là cấm chế của một thế lực đan đạo.

- Sư đệ đã biết rõ như vậy chắc là biết được cách giải ?

- Có thể.

- Vậy làm phiền sư đệ.

Trịnh Luân mỉm cười tìm một chỗ ngồi xuống, tay cầm linh trà nhàn nhã thưởng thức bộ dáng như đang xem kịch.

Lâm Phong bắt đầu phá cấm, đã bước vào nơi này chắc chắn không có sự lựa chọn nào khác dành cho hắn.

Từng lớp cấm chế bị phá bỏ, nữa giờ sao cấm chế đã hoàn toàn biến mất, bây giờ người bình thường cũng có thể đập hộp.

Lâm Phong nhìn thánh tử ngồi đối diện.

- Cấm chế đã phá xong, nếu thánh tử không còn chuyện gì thì đệ xin cáo lui.

- Lâm sư đệ không muốn nhìn bên trong xem là thứ gì sao ?

- Quân tử không nhìn trộm vật của người khác.

Trịnh Luân nhìn bộ dáng đối phương không chút giả dối, ánh mắt liếc nhìn bạch y thanh niên. Bạch Tinh hiểu ý liền lấy ra mấy vật phẩm để trước mặt Lâm Phong.

- Lần này làm phiền Lâm sư đệ giúp đỡ, đệ cứ tùy ý chọn một vật ở đây xem như là quà thánh tử cảm tạ đệ.

Trước mặt Lâm Phong là mấy vật phẩm thánh tử đã lấy ra trao đổi bên trong dạ tiệt, đều là thứ tốt nhưng không có thứ nào thích hợp với hắn cho nên nhìn một lúc vẫn không biết chọn thứ nào.

- Lâm sư đệ không tìm được thứ vừa mắt sao ?

- Đệ có thể lấy linh thạch không ?

- Linh thạch ?

Trịnh Luân dùng ánh mắt hứng thú nhìn tên sư đệ trước mặt.

- Ta thích người thẳng thắn như đệ.

Bạch Minh tiến tới đưa cho Lâm Phong một cái túi trữ vật sao đó cả hai cùng rời khỏi căn phòng.

Lâm Phong vừa nhận túi trữ vật lập tức mở ra nhìn thử, bên trong có đúng 1 vạn trung phẩm linh thạch.

- Tên thánh tử này đúng là chịu chơi, tiện tay một cái đã ném ra vạn trung phẩm linh thạch.

- So với thứ bên trong chiếc hộp kia thì mấy vạn linh thạch chỉ là giọt nước dưới ao.

- Chắc cái ao đó lớn lắm ?

Khi cấm chế vừa mở thì lão đầu đã biết được thứ gì ở bên trong nên Lâm Phong không cần phải ở lại xem làm gì, dù thấy được thì thứ đó cũng không thuộc về hắn mà còn mang lại phiền phức.

- Lão đầu thật ra bên trong đó là thứ gì vậy ?

- Là một cái ao rất lớn.

- Không nói thì thôi.

Lâm Phong vừa ra khỏi thánh tử phủ thì dừng bước, ánh mắt hắn nhìn về một nơi cách đó không xa, nơi đó có một bóng hình vừa rời đi.

Lão đầu thở dài.

- Nha đầu kia thật sự đã kết tiểu tử nhà ngươi rồi.

- Lão đừng nói lung tung, lần trước vì nghe lão mà ta phải luyện cho băng nữ 10 lò đan dược miễn phí.

- Lần đó tiểu tử ngươi cắn cũng không ít, hình như mỗi lò hai viên đúng không ?

- Có sao, lão không có bằng chứng thì đừng nói lung tung cẩn thận ta kiện lão tội vu khống.

Lâm Phong hướng Đan cung rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên, cổ nhân có câu huynh đệ như tay chân hồng nhan như y phục, hắn thà không có tay chân chứ không chịu ở không đi ngoài đường, thứ gì cần trân trọng thì nhất định hắn sẽ giữ lấy.

Bên trong phủ thánh tử, Trịnh Luân nhìn chiếc hộp một lúc cuối cùng quyết định mở ra, kỳ ngộ không phải lúc nào cũng tốt đôi khi không thể khống chế sẽ biến thành tâm ma.

Chiếc hộp này Trịnh Luân tìm được ở nơi cuối cùng của một cái thượng cổ di tích, chắc chắn không phải phàm vật, chỉ có điều nơi hắn tìm được chiếc hộp là di tích của một vị đan sư, không cùng đạo với hắn.

Bên trong chiếc hộp chứa đựng hai món đồ vật, vài tờ đan phương bí tịch và một cái kim tỏa.

- Cũng không tệ.

Đan phương bên trong chiếc hộp phần lớn đều đã thất truyền, dựa vào thứ này có thể tạo dựng quan hệ tốt đẹp với mấy lão đan sư, còn kim tỏa thì tạm thời cứ để đó.

- Bạch Tinh.

Cửa phòng mở ra, bạch y thanh niên từ bên ngoài bước vào.

- Có thuộc hạ.

- Giúp ta hẹn Vương Lăng.

- Tuân lệnh.

Những ngày tiếp theo trên dưới thánh cung trở nên vô cùng náo nhiệt, trưởng lão và chấp sự đều xuất môn chuẩn bị cho đại hội, đệ tử thánh cung khắp nơi kéo về, số lượng đã tiếp cận mười vạn, trong đó đệ tử chiến cung chiếm hơn một nữa.

Các thế lực ngoại môn cũng tìm đến góp vui, nổi bật trong số đó có Vạn Bảo các, Thánh đan các, Thiên khí phường… và các đại gia tộc lớn nhỏ trong địa bàn thánh cung.

- Đám đại tộc kia đến đây làm gì nhỉ ?

Lâm Phong vừa chỉnh y phục vừa trò chuyện với lão đầu, hôm nay là ngày khai mạc đại hội tất nhiên không thể ăn mặt tùy tiện.

- Ngoài lôi kéo ra thì còn làm gì nữa.

- Thánh cung bồi dưỡng đệ tử lâu như vậy sao có thể để đám người đó lôi kéo, bọn chúng bị ảo tưởng sao?

- Một tiêu của đám người đó có thể là nội môn đệ tử.

Chuyện này có thể cũng cố mối quan hệ hai bên vừa giảm bớt áp lực nhân số cho thánh cung, nhất cữ lưỡng tiện.

- Nói như vậy mấy ngày tiếp theo lão tử nên cẩn thận một chút, bị một đám đại tộc làm phiền cũng không phải chuyện tốt.