Thiên La

Chương 111: Đấu pháp.




Lâm Phong nhìn xung quanh, sao khi xác định tỷ muội Lãnh gia không có ở đây thì tiến lên hô hào cùng đám huynh đệ, hôm nay hắn quyết định hoàn tục.

- Lưu manh đáng chết.

Cách đó không xa có hai nữ tử lặng lẽ quan sát trận đấu, Linh Mộng mỉm cười nhìn mỹ nữ bên cạnh.

- Muội nói không sai, nam nhân đều là một đám lưu manh háo sắc.

Hôm nay Hàn Băng đang ở trong phòng chuẩn bị cho trận đấu thì bị Linh Mộng từ bên ngoài xong vào mang nàng tới đây.

Mỗi lần thánh cung tranh bá diễn ra Linh Mộng phải đến quan sát để tuyển huyết y vệ cho sư phụ, kết quả là số nữ vệ tăng lên không kiểm soát.

Phần tranh tài của đệ tử Trận cung có thời gian dài nhất từ khi bắt đầu đại hội nhưng đến khi công bố kết quả thì vẫn còn rất đông đệ tử ở lại hò hét.

- Tên Trình Đông này thật lợi hại.

Lâm Phong nhìn hai chữ Trình Đông đứng chễm chệ ở vị trí đầu tiên, số trận phá được nhiều hơn người đứng thứ hai đến 5 trận, đúng là đệ nhất thiên tài có khác.

Sao ba ngày thi đấu số lượng đệ tử bên trong thánh cung dần vơi đi, đệ tử thất bại đã rời thánh cung trở về nơi tu luyện, một ít vẫn ở lại đại hội học hỏi kinh nghiệm.

Bên trong căn phòng dành cho nội môn đệ tử, một cái đan đỉnh lơ lửng giữa phòng, hỏa quang uống lượng, từng gốc linh dược không ngừng bị luyện hóa.

- Khai.

Đan đỉnh rung lên, năm viên đan dược giống nhau y đúc từ hình dáng đến kích cỡ trong lò bay, Lâm Phong lập tức thu toàn bộ vào bình ngọc.

- Thất bại rồi sao?

- Trong đỉnh vẫn còn một viên.

Lâm Phong nghe lão đầu nói liền chạy tới xem thử đúng là có một viên đan dược đen thui nằm bên trong đỉnh, rõ ràng là một viên phế đan.

- Muh ha ha ha ha ha… lão tử đúng là thiên tài.

- Tiểu tử ngươi sở hữu hai bộ tuyệt thế thuật pháp chỉ luyện ra được lục đan, còn dám xưng thiên tài.

- Chuyện gì cũng có quá trình, lão đừng quên thời gian ta luyện đan vẫn chưa tới một năm.

Lão đầu trầm mặt, thiên phú của tên tiểu tử này đúng là có chút lợi hại, chẳng lẽ cổ nhẫn có thể cảm nhận được thiên phú luyện đan, chắc là như vậy nên mới chọn tên lưu manh này làm chủ nhân. — QUẢNG CÁO —

Lâm Phong đợi một lúc cũng không thấy lão đầu phản hồi liến đắt ý, lần này đến lão đầu cũng phải công nhận tài năng của hắn.

- Đúng là sản khoái.

Cảm giác sung sướng chưa kéo dài được bao lâu thì bị tiếng gõ cửa cắt đứt, thanh âm như chim hót từ bên ngoài truyền vào.

- Tiểu Phong tử mau lăn ra đây cho ta.

Lâm Phong chạy ra ngoài thì thấy tiểu sư tỷ đã đứng đợi hắn trước cửa, xung quanh không còn ai.

- Hôm nay chỉ có sư tỷ đi thôi sao ?

- Đúng vậy.

Tuệ Vân sư tỷ nghe nói đã đi đến chỗ của đệ tử chân chuyền luận bàn gì đó, Như Nguyệt hôm nay cũng tranh tài còn tên gian thương thì nàng chẳng thèm quan tâm.

- Đừng đứng ngây ra đó nữa mau đi thôi.

- Còn sớm mà, đâu cần vội.

- Đệ quên là ta còn phải đến chỗ đặt cược nữa sao ?

Lãnh Phi Dao vừa chạy vừa nói, hôm qua nàng mãi mê mua sắm nên đã quên đặt cược cho tỷ tỷ, hôm nay phải đến đó đặt bù.

Khi hai người chạy đến chỗ đặt cược thì đã thấy khá đông, đến khi nhìn thấy tỷ lệ cá cược thì há hốc.

- 10 ăn 1, lỡ thua thì toang.

- Đệ nói mớ gì đó, tỷ tỷ ta sẽ không thua.

Lâm Phong chỉ qua bên cạnh, nơi đó cũng có chỗ đặt cược của băng nữ nhưng tỷ lệ thơm hơn rất nhiều, đặt 2 ăn 1 nhưng không phải đặt băng nữ vào vòng trong mà là đứng nhất.

- Ta thấy bên đó không được uy tín so với bên đây.

Lãnh Phi Dao do dự một lúc vẫn quyết định đặt 10 ăn 1, tỷ tỷ nàng không thích tranh với đời lỡ để tên nào đó về nhất thì lại mất oan mấy vạn linh thạch.

Sao khi đặt cược xong thì cả hai người liền chạy tới nơi thi đấu, lúc đến nơi thì trận đấu đã sắp bắt đầu. — QUẢNG CÁO —

- Tiểu Phong tử mau nhìn, tỷ tỷ đang bước vào cấm trận.

- Đệ thấy rồi.

- Tỷ tỷ cố lên…

- Hàn Băng sư tỷ chiến thắng…

Lãnh Hàn Băng nghe được tiếng hô lớn liền xoay người lại thì nhìn thấy lưu manh cùng tiểu muội nhiệt tình cổ vũ, đôi môi khẽ cong lên, ánh mắt lạnh lùng ẩn hiện tiếu ý.

Quy tắc tranh tài hôm nay vẫn tương tự như Chiến cung, chọn ra 500 đệ tử có thành tích xuất sắc nhất tiến vào vòng trong.

Khi bước qua cấm trận tu vi lập tức bị áp chế về tứ cấp đỉnh phong, nhìn qua thì có vẻ bất lợi với ngũ cấp, lục cấp tu sĩ nhưng thực tế thì bọn họ vẫn chiếm lợi thế cũng giống như học sinh trung cấp làm bài tập của học sinh tiểu học.

Một lão đầu đứng lên mở hộp ngọc, bên trong là thể lệ tranh tài ngày hôm nay.

- Yêu chỉ, một tiêu là Ngọc Phong sơn.

Ngọc Phong sơn cách Chủ cung hơn 10 dặm đi đường, trên đỉnh đặt 499 ngân bài cùng 1 tấm kim bài, đệ tử bên trong cấm trận phải điều khiển yêu thú chạy đến đó, 500 đầu yêu thú đầu tiên sẽ đại diện cho 500 đệ tử tiến vào vòng trong.

- Chú ý phần tranh tài hôm nay không được sử dụng yêu cầm, thời gian không giới hạn… Keng…

Lão đầu vừa dứt lời liền gõ chuông bắt đầu, đệ tử bên trong cấm trận đồng loạt tế luyện pháp chỉ.

- Tại sao lại không hạn chế thời gian nhỉ ?

Lâm Phong nhíu mày nhìn qua tiểu sư tỷ, Lãnh Phi Dao mờ mịt lắc đầu, nàng cũng không biết.

- Đệ quan tâm chuyện đó làm gì, mau cùng ta cổ vũ cho tỷ tỷ… tỷ tỷ cố lên…

- Sư tỷ hình như bên trong cấm trận không nghe được người bên ngoài nói.

- Vậy sao ?

Phi Dao nhìn vẻ mặt đầy tiếu ý của tên sư đệ, nàng trừng mắt nhìn lại.

- Tất nhiên là ta biết, quan trọng là tấm lòng đệ hiểu không, chỉ cần thành tâm thì sư tỷ sẽ nghe được.

- Đệ biết rồi. — QUẢNG CÁO —

Lâm Phong chấp tay cầu nguyện hi vọng băng nữ sẽ giành được chiến thắng nếu không mấy vạn linh thạch của hắn sẽ bay mất.

Nữa giờ sao một đầu bạch mã từ bên trong cấm trận phóng ra, thoáng cái đã chạy mất bóng, kết tiếp là hai đầu yêu lang một lục một hồng đuổi theo phía sao.

Lâm Phong chỉ kịp nhìn thoáng qua còn chưa thấy rõ hình dáng của yêu thú thì bọn chúng đã chạy mất.

- Chạy mất rồi.

- Tiểu Phong tử mau nhìn lên trên.

Trên cao xuất hiện 4 tấm gương khổng lồ, một trong số 4 tấm gương có thể nhìn thấy 3 đầu yêu thú đang chạy.

- Bạch mã đó là của tỷ tỷ, quá lợi hại.

Phi Dao hưng phấn hét lên, Lâm Phong đứng bên cạnh vẫn chăm chú nhìn mấy tấm gương lớn.

- Lão đầu đó là pháp bảo hay là pháp thuật vậy ?

- Là một loại pháp bảo.

- Vậy mà ta còn tưởng là thuật pháp.

Nếu là thuật pháp thì Lâm Phong nhất định phải tìm và học hỏi, truy tung với phạm vi rộng như vậy dù đối thủ có mộc cánh cũng khó thoát.

Trong lúc Lâm Phong còn đang suy nghĩ thì bạch mã của Hàn Băng vẫn dẫn đầu, theo sát phía sao là mười mấy đầu yêu thú với đầy đủ màu sắc.

Đúng lúc này một đám tu sĩ không biết từ đâu xuất hiện cản đường, trên tay mỗi tên đều cầm sẵn binh khí lao vào tấn công đám yêu thú.

- Bọn chúng làm gì vậy ?

- Có khi nào mấy tên đó tưởng nhầm thú triều kéo đến không ?

- Không phải đâu, ta nghĩ bọn chúng được thêm vào để tăng phần hấp dẫn cho trận đấu.

Trên kháng đài vinh dự các vị trưởng lão vẫn ngồi yên quan chiến rõ ràng là không có ý ngăn cản, chỉ có một nguyên nhân là mấy lão đầu đã sớm biết được đám đệ tử kia sẽ xuất hiện.