Thiên La

Chương 120: Dự tiệc




Lâm Phong nhìn kiếm chỉ trong tay Lý Như Nguyệt thầm nghĩ có thể kết hợp đao chỉ với đao pháp của hắn nhất định sẽ khiến uy lực tật phong đao tăng lên vài lần, vấn đề là muốn luyện đao chỉ phải là một tu sĩ chiến pháp song tu.

Nữa ngày sao Pháp cung chi chiến kết thúc, 16 đệ tử chân truyền xuất sắc nhất của Pháp cung tiến vào vòng trong, Lãnh Hàn Băng vẫn dẫn đầu còn Lý Như Nguyệt thì bị loại ở vòng thứ 2.

Ngày tiếp theo Khí cung tiếp tục tranh tài, 500 đệ tử tiến vào cấm trận, mỗi đệ tử phải luyện chế một bộ áo giáp trong vòng hai canh giờ.

Sao đó toàn bộ đệ tử lại tiến vào một cái trận pháp công kích, bên trong đại trận có 108 đạo kiếm khí, 10 bộ áo giáp có thể chịu được nhiều đạo kiếm khí nhất sẽ tiến vào vòng trong, lưu ý trước giờ chưa có bộ huyền giáp nào vượt qua 100 đạo kiếm khí.

Nữa ngày sao Khí cung chi chiến kết thúc, 10 đệ tử xuất sắc nhất lộ diện, mỗi tên ăn mặt tơi tả nhìn qua giống đệ tử cái bang hơn là thánh cung.

Sao khi Khí cung tranh tài kết thúc, đệ tử tiến vào vòng cuối cùng sẽ có ba ngày nghĩ ngơi, đến sáng ngày thứ hai thì thánh tử phủ bất ngờ phát ra thiệp mời gửi cho tất cả đệ tử tiến vào vòng cuối cùng.

- Tên thánh tử này đúng là thiên tài vạn năm có một.

Lâm Phong vừa cầm thiệp mời vừa cảm thán, từ khi thánh tử trở về chưa tới một tháng đã hai lần tổ chức dạ tiệt vậy mà vẫn có thời gian tu luyện, tu vi lên như diều gặp gió còn nhanh hơn thiên tài như hắn.

- Lão phu cảm giác nhân phẩm của tiểu tử ngươi dạo này hơi kém, có phải lại làm chuyện mờ ám gì đúng không ?

- Có sao, ta lại cảm thấy nhân phẩm của ta khá tốt.

Hắn vừa dứt lời thì một tên huyết y nhân xuất hiện, đối phương đưa cho Lâm Phong một cái thư mời sao đó lập tức rời đi.

Bên trong thư mời có nói đêm nay thánh nữ phủ sẽ tổ chức dạ tiệc mời toàn bộ đệ tử tiến vào vòng cuối cùng thánh cung đại hội đến tham gia.

- Lão đầu sao ta có cảm giác không ổn.

- Tiểu tử ngươi cảm thấy chỗ nào tốt thì đi chố đó.

- Ta không có ý này, ý của ta là lão bài trận phòng ngự kiểu gì mà tên đó tiến vào như chỗ không người vậy ?

- Trận pháp của lão phu dùng để giúp tiểu tử ngươi bảo mạng, tùy tiện sử dụng sẽ khiến đối thủ đề phòng.

Lâm Phong gật đầu tạm chấp nhận, binh quý thần tốc quan trọng là phải biết tấn công bất ngờ khiến đối thủ không kịp đề phòng.

Hắn nhìn hai thư mời trên tay không biết tối nay nên đi đến chỗ nào, thánh tử nhìn có vẻ thân thiện, tính tình hào phóng còn yêu nữ thì chắc chắn không phải quân tử vì nàng thích động thủ hơn động khẩu.

- Lão đầu có ý kiến gì không ?

- Tiểu tử ngươi đừng có chuyện gì cũng hỏi lão phu, tự lo đi.

Lâm Phong thở dài, lão đầu đúng là biết chọn thời cơ để làm giá.

- Tiền bối có cao kiến gì không ?

- Tiểu tử ngươi thấy tên thánh tử gì đó là người thế nào ?

- Bên ngài có thể xem là quân tử, bên trong thế nào thì không biết.

- Vậy nha đầu kia ?

Nha đầu trong lời của lão đầu chính là yêu nữ, Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

- Bên ngoài thiếu nữ bên trong bạo nữ, nóng lạnh thất thường quan trọng là cực kỳ câm ghét nam nhân.

- Tiểu tử ngươi nói xem bên trong Hoang Nguyên thì ngày nguy hiểm hơn hay đêm nguy hiểm hơn ?

- Dĩ nhiên là ban đêm… ta hiểu rồi.

Linh Mộng tuy hung hãn nhưng vẫn không nguy hiểm bằng tên thánh tử kia, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng không phải sao.

- Tiền bối có thể cho tiểu bối hỏi thêm một câu không ?

- Nói.

- Tiền bối chỉ cần nói tới chỗ yêu nữ là được rồi, tiểu bối biết thời gian của tiền bối là vô hạn nhưng thời gian của tiểu bối là vàng bạc, xin tiền bối y như lúc trước dùng lời vàng ý ngọc để chỉ dạy tiểu bối, cảm tạ.

- Cút.

Lâm Phong gật đầu.

- Đúng, chính là như vậy.

Đêm xuống phủ thánh nữ đèn hoa lộng lẫy so với phủ thánh tử còn hoành tráng hơn nhưng nhân số lại có phần thua thiệt.

Lâm Phong dạo vài vòng xung quanh phát hiện ra nơi này âm thịnh dương suy, mỹ nữ đi thành đàn, nam tử không tới vài chục.

- Chẳng phải nói chỉ mời đệ tử tiến vào vòng cuối thôi sao, ở đây hình như đã hơn 100 người rồi.

- Sư đệ ngốc.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh giải thích.

- Nếu chỉ mời có đám đệ tử ở vòng cuối thì bài tiệt để làm gì, thuê một bàn ở Thực Vi Hiên không phải sẽ tốt hơn sao ?

Đệ tử tiến vào vòng trong không tới 100 tên, trong đó chỉ có một phần là nữ tử, đám thanh niên kia vừa nghe danh yêu nữ đã chạy mất bóng còn tâm tư đâu mà đến dự tiệt.

- Vậy đám người kia là từ đâu tới ?

Lâm Phong chỉ đám nữ tử đang đi dạo bên trong hoa viên, hắn dám khẳng định đám mỹ nữ này không có tham gia thánh cung đại hội.

- Đó là con cháu của mấy cái đại gia tộc, đệ hỏi nhiều như vậy để làm gì ?

- Chắc là Lâm sư đệ đã để ý đến vị tiểu thư nào đó.

Phong Viêm cùng Tuệ Vân không biết từ đâu xuất hiện, gian thương đi tới vỗ vai Lâm Phong.

- Với danh tiếng bây giờ của đệ muốn tìm con cháu đại tộc làm đạo lữ là chuyện rất đơn giản, có muốn sư huynh giới thiệu vài vị tiên tử không ?

- Không cần, đệ có đạo lữ rồi.

- Thật sao ?

Phong Viêm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn đối phương, tên sư đệ này có đạo lữ sao hắn lại không biết nhỉ, chẳng lẽ tình báo có vấn đề ?

Lãnh Phi Dao nhìn bộ dáng của gian thương liền cười đắt ý.

- Hì hì… đừng tưởng chuyện gì ngươi cũng biết, ta đã sớm biết tiểu Phong tử có đạo lữ rồi.

- Không biết người ấy là ai ?

- Đó là…

Lãnh Phi Dao nói đến đây thì chớp mắt nhìn Lâm Phong, hình như tên sư đệ này chưa nói tên cho nàng biết.

- Tiểu Phong tử đệ muội của ta tên gì vậy ?

- Nàng tên là Liễu Huân Vũ, có thể là đệ tử của Trường Hà thánh cung.

Phong Viêm vừa nghe liền phát hiện ra vấn đề.

- Có thể là sao ?

- Đệ cũng không rõ…

Lâm Phong mang chuyện của hắn và Huân Vũ cùng kể ra cho mọi người nghe, biết đâu sẽ có người biết được Huân Vũ dù sao tất cả cũng là đệ tử thánh cung.

- Thương Vân thành, chẳng lẽ là…

Lãnh Phi Dao nhíu mày, nàng chợt nhớ ra một người rất có thể là người đó.

- Tiểu Phong tử có thể tả sơ qua hình dáng của nàng không ?

- Được a…

Hình ảnh của Huân Vũ được hắn khắc sâu vào tim, mỗi ngày thường nhớ đến nàng tất nhiên sẽ không quên, nhưng hắn tả là một chuyện còn mọi người có nghe hiểu hay không là một chuyện khác.

- Vậy là đúng rồi…

- Sư tỷ biết Huân Vũ sao ?

Lãnh Phi Dao vừa gật đầu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, nàng vội hỏi.

- Chuyện đệ tìm Huân Vũ, tỷ tỷ có biết không ?

- Hình như là đã biết, Hàn Băng sư tỷ còn hứa giúp đệ tìm Huân Vũ.

- Thật vậy sao, tỷ tỷ có nói với đệ là quen biết Huân Vũ không ?

Lâm Phong lắc đầu.

- Sư tỷ không có nói.

- Kỳ lạ… sao lại như vậy ?

Phong Viêm chợt xen vào.

- Lâm sư đệ hai người quen nhau lâu như vậy chắc phải có vật đính ước gì đó chứ ?

- Đúng rồi.

Lâm Phong lấy ra ngọc bội mà Huân Vũ đã tặng hắn lúc trước, nhìn vết nứt bên trên hắn lại thầm mắng yêu nữ kia thêm vài lần.