Thiên La

Chương 131: Cổ di tích




Lãnh Hàn Băng nhìn vẻ mặt đắt ý của tiểu muội xem ra chuyện lần này là thật nhưng nàng vẫn quyết định đưa nha đầu này trở về, không hiểu vì sao khi nhìn thấy tiểu muội vui vẻ bên cạnh lưu manh nàng lại có chút cảm giác không ổn.

- Chuyện của ta không cần muội quan tâm, tự ta sẽ nói với mẫu thân, bây giờ muội theo ta trở về.

- Hả ?

Phi Dao nhìn tỷ tỷ tới gần liền hét lên.

- Thật ra lần này muội đi chung với tiểu Phong tử là ý của mẫu thân.

- Muội lại muốn lừa ta có phải không ?

- Mẫu thân muốn muội quan sát sư đệ, tìm hiểu con người của hắn, bây giờ tỷ bắt muội trở về thì muội sẽ nói Lâm Phong sàm sỡ muội, hắn chiếm tiện nghi của muội để xem phụ mẫu sẽ tin muội hay là tin một người ngoài đây.

- Muội…

Lãnh Hàn Băng biết rõ tính cách không sợ trời không sợ đất của tiểu muội nói được nhất định sẽ làm được, đến lúc đó lưu manh chắc chắn gặp đại họa.

- Ta sẽ không mang muội trở về nhưng ngày mai ta sẽ đi cùng.

- Tỷ muốn làm gì cũng được, muội ngủ đây.

Sáng hôm sao Lâm Phong đi theo chấp sự tới chỗ truyền tống trận, bên cạnh còn có tiểu sư tỷ, băng nữ và một số đệ tử chân truyền, ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc nhìn hai tỷ muội Lãnh gia, thái độ của hai người này hôm nay hình như không được bình thường.

- Khi tiến vào cổ di tích, đệ tử phải đi theo chỉ dẫn, ai vi phạm sẽ bị xử phạt.

- Tuân lệnh.

Sao khi căn dặn đám đệ tử, chấp sự cho mở truyền tống trận đưa bọn chúng tới thẳng cổ di tích.

Hào quang tan biết, Lâm Phong mở mắt ra thì phát hiện khung cảnh xung quanh đã thay đổi, hắn đang đứng trên một khu đất hoang tàn rộng lớn được đào bới lung tung.

- Lão đầu có phải nơi này không ?

- Đúng là nơi này, tiểu tử ngươi cứ đi theo bọn chúng để lão phu quan sát một lúc rồi tính tiếp. — QUẢNG CÁO —

Phong ấn lần trước lão đầu giải giúp Trịnh Luân có liên quan đến một trong mấy trăm đời chủ nhân của lão, phong ấn đó chính là tìm được bên trong cái di tích này.

Xung quanh di tích bài đầy trận pháp chỉ cần đi sai vài bước thì kể cả vương giả thất cấp, tôn giả bát cấp đều bị vây khốn.

Sau khi vượt qua hết tất cả trận pháp, lão chấp sự chỉ về một gốc của di tích.

- Nơi đó là một trong những khu vực chưa khai phá hết, các ngươi có thể vào đó tìm kỳ ngộ.

Lão chấp sự nói xong thì bắt đầu tịch thu không gian trữ vật, mỗi tên đệ tử sẽ được phát một cái túi trữ vật trống không để chứa những thứ cần dùng và bảo vật thu được.

Lãnh Phi Dao nhìn khu phế tích phía trước, hoang tàn đổ nát như đã bị đào lên cả trăm lần, vẻ mặt chán nản.

- Nơi này thật sự có bảo vật sao ?

- Có đó.

Lâm Phong bắt đầu tìm kiếm, hắn không vội đi tới mà đi lung tung khắp nơi để lão đầu xác định nơi ẩn giấu bảo vật.

- Tiểu tử thẳng tiến.

Một canh giờ sau lão đầu dẫn Lâm Phong tới một khu đổ nát, trước mặt hắn là một cái thông đạo đâm thẳng xuống lòng đất.

- Tiểu Phong tử thật ra đệ có biết bảo vật ở nơi nào không ?

Lãnh Phi Dao chạy theo sư đệ một lúc đôi chân ngọc đã có chút không chịu được, bình thường nàng lười vận động thêm nữa bên trong di tích lại không thể tùy tiện sử dụng linh lực nên không đi được bao lâu.

Bản thân Lâm Phong cũng không biết bên trong có bảo vật hay không, theo lời của lão đầu thì nơi này chính là nơi ở của chủ nhân khu di tích.

- Đệ cảm giác bên trong có bảo vật.

- Thật sao, sao ta lại không cảm giác được ?

- Đó là vì mũi của đệ rất thính, chỉ cần đến gần bảo vật thì sẽ ngửi được.

Lãnh Phi Dao bỉu môi, vẻ mặt hiện rõ hai chữ không tin, tuy nàng ít đọc cổ thư nhưng cũng biết được từ cổ chí kim chưa có tu sĩ nào dùng mũi để tìm bảo vật. — QUẢNG CÁO —

Lâm Phong bước vào bên trong thông đạo, nơi này có cả bậc thang đi xuống bên dưới, trên bậc thang còn lưu lại vài đấu chân chứng tỏ đã có người tới trước hắn.

- Hi vọng là còn chút xương để gặm.

Đi được một lúc thì phía trước xuất hiện một cái đại môn, bên ngoài khắc vô số hoa văn nhưng thời gian quá lâu nên không thấy rõ, quan trọng hơn là đại môn đã mở ra.

- Xem ra tên tiểu kia đã đến đây.

Người lão đầu nói đến là thánh tử Trịnh Luân, bên trong phong ấn lần trước có một cái chìa khóa chính là dùng để mở đại môn đối diện.

Phía sao đại môn là một cái đại điện to lớn nhưng trống không, ngoại trừ một cái đỉnh lớn đổ nát giữa điện thì xung quanh chẳng còn thứ gì.

Lãnh Phi Dao nhìn vài vòng, vẻ mặt thất vọng.

- Tiểu Phong tử khứu giác của đệ hình như mất linh rồi.

- Vậy thì chưa chắc.

Lâm Phong nhìn băng nữ đang đứng trước một tấm họa đồ được khắc trên tường, hắn chắp tay sao lưng đi tới bên cạnh nàng, bộ dáng như cao nhân đắt đạo.

- Sư tỷ phát hiện gì sao ?

- Hoa văn trên này nhìn rất giống pháp văn.

- Thật ra thứ này là một loại pháp chỉ.

Lãnh Phi Dao chạy tới đứng giữa hai người, vẻ mặt hiếu kỳ.

- Có loại pháp chỉ làm từ đá sao ?

- Bây giờ có lẽ không còn nhưng trước kia từng xuất hiện.

Họa đồ là do chủ nhân nơi này sáng tạo ra đề phòng bất trắc, muốn kích hoạt phải biết được quy luật nếu không họa đồ chỉ là một bức tranh bình thường.

Lâm Phong nhìn bức họa đồ một lúc sao đó tiến tới, hai tay hắn đặt lên họa đồ, linh lực chạy dọc theo từng nét vẽ. — QUẢNG CÁO —

Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt biến động, cấp độ của pháp văn trên họa đồ vô cùng tinh diệu dù là nàng cũng không thể kích hoạt.

Khi linh lực phủ đầy họa đồ từng đường văn bắt đầu chuyển động, cả bức tranh như được sống lại, đến khi hoa văn trên bức tranh biến thành một cánh cổng thì Lâm Phong thu lại linh lực.

- OA… quá lợi hại.

- Quá khen.

- Ta không phải nói đệ, ta đang nói người tạo ra thứ này.

Cánh cổng vừa được tạo thành là một cái truyền tống trận cỡ nhỏ có thể truyền tống vài người trong phạm vị vài dặm.

Hào quang lóe lên, đám người Lâm Phong được truyền tống tới một nơi khác, khi bọn họ mở mắt ra thì thấy bản thân đã ở bên trong một căn phòng.

Nhìn sơ qua thì nơi này giống như một nơi tu luyện, hai bên có hai cái kệ lớn chứa đầy thư tịch, giữa phòng có một cái cổ đỉnh, ngoài ra còn có mấy chục bình ngọc và hộp ngọc.

- Nơi này đúng là có bảo vật.

Lãnh Phi Dao hưng phấn chạy khắp căn phòng, nàng nhìn qua mấy quyển thư tịch trên kệ, toàn bộ đều là Đan thư.

- Sinh hỏa chi thuật, thứ này chẳng phải đã thất truyền rồi sao, còn có liệt diễm linh đan, ngọc thiên đan, nguyên thần đan… oa ha ha ha lần này phát tài lớn rồi.

Lãnh Hàn Băng đi vài vòng quan sát, tuy nàng không hiểu đan đạo nhưng cũng biết những thứ này có giá trị liên thành, nàng dừng lại trước mấy bình ngọc.

- Băng linh đan.

Đây là loại đan dược đại bổ đối với băng linh thể đáng tiếc là đã quá hạn sử dụng, không chỉ băng linh đan mà toàn bộ đan dược bên trong phòng đều hết hạn sử dụng.

- Thiên cấp đan dược cứ như vậy mà bay mất.

Dù là thiên cấp đan dược nếu không thể thông linh cũng chỉ có hạn sử dụng tối đa vài vạn năm, Lâm Phong cảm giác tim gan đau nhói, mấy chục bình thiên cấp linh dược một khi bán ra thì linh thạch thu về có thể chất thành núi.