Thiên La

Chương 140




Lâm Phong ở một bên cổ vũ, tình hình bây giờ phe thánh cung đang thất thế về cả số lượng và chất lượng nhưng cả hai bên đều không có vương giả tham chiến, đây là nguyên nhân mà hắn vẫn còn ở lại đây.

Một khi khốn trận được kích hoạt thì tu sĩ bên dưới vương giả đều bị áp chế về tứ cấp đỉnh phong mà đánh nhau cùng cấp thì Lâm Phong chưa ngán ai bao giờ.

Nữa giờ trôi qua, trận chiến vẫn diễn ra kịch liệt, phe thánh cung dần bị ép vào sát hang động nếu không thể phá vây sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.

- Các huynh đệ không được bỏ cuộc, người của chúng ta sắp đến rồi.

- Ngu ngốc, các ngươi nghĩ chỉ có các ngươi có viện binh sao?

Tên hắc y nhân vừa dứt lời thì phía sao truyền đến tiếng thét lớn.

- Các huynh đệ thánh cung, ta đến tiếp viện đây.

Lâm Phong vừa phóng vào vòng chiến liền kích hoạt khốn trận, tay cầm huyết đao xong về đám hắc y nhân.

- Không biết sống chết, giết hắn.

- Tuân lệnh.

Một đám hắc y nhân xong tới chặn đường Lâm Phong, giải quyết một tên tứ cấp chỉ cần một kiếm là đủ.

- Leng keng… leng keng… leng keng...

Thanh âm từ tiểu chung vang lên làm cho đám hắc y nhân sựng lại.

- Ăn một đao của lão tử.

Ánh đao lóe lên, vài tên hắc y nhân bị chém bay về phía sau, một số tên nhanh chân né kịp liền giữ khoảng cách với Lâm Phong, bọn chúng phát hiện trên cán đao của đối phương có treo một cái kim chung, thanh âm từ kim chung phát ra khiến bọn chúng không thể tập trung giao chiến.

- Ngươi là ai, dám xen vào chuyện của Ma giáo.

- Nếu các ngươi đã thành tâm muốn biết, thì ta sẽ sẵn lòng trả lời.

Tên hắc y nhân đang chờ đối phương xưng tên thì thấy một ngọn lửa bay tới, hắn vừa né qua một bên thì ăn liền hai đao của Lâm Phong.

- Tên đáng chết, giết hắn.

- Ỷ đông hiếp yếu sao, xem chiêu.

Lâm Phong lấy ra mấy viên bạo đơn ném về phía đối phương.

- ẦM… ẦM… ẦM…

- Cái quái gì vậy?

- Cận thận, là pháp binh.

Uy lực của huyền cấp yêu đơn chẳng khác gì tứ cấp tu sĩ tự bạo, vài tên dùng binh khí ngăn cản đều bị nổ bay, không chết cũng trọng thương.

- Tên khốn này ở đâu chui ra vậy ?

Tên thủ lĩnh Ma giáo cảm giác linh lực không ngừng giảm xuống, đối phương lại có vũ khí sát thương diện rộng nếu còn tiếp tục chiến đấu chắc chắn sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Tên hắc y nhân nhìn về phía Lâm Phong thấy đối phương lấy ra thêm mấy viên hắc châu không nhịn được mà hỏi.

- Thủ lĩnh phải làm sao đây?

- Người của thánh cung sắp đến không thể ở lâu, rút.

- Tuân lệnh.

Hắc y nhân lần lượt rút đi, thánh cung cũng không truy đuổi, với thực lực của hai bên dù có đuổi theo cũng không làm được gì đối phương.

Lâm Phong nhìn đối thủ bỏ chạy lại than phiền với lão đầu.

- Lão đầu ta cảm giác tốc độ của bạo đơn quá chậm, ném mỏi tay chẳng trúng tên nào.

- Là do kỹ thuật ném của tiểu tử ngươi quá tệ.

Lâm Phong nhìn viên bạo đơn trong tay, thầm nghĩ khi trở về phải nhờ băng nữ khắc thêm một cái pháp văn gia tốc, ít nhất phải tăng tốc độ lên vài chục lần.

- Vị đạo hữu này không biết xưng hô thế nào ?

- Nếu ngươi…

Lâm Phong theo bản năng trả lời nhưng vừa xoay người thì nhìn thấy đối phương là người của thánh cung, ký hiệu trên y phục là ngoại môn chấp sự liền thay đổi.

- Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, đạo hữu không cần để tâm.

- Đạo hữu đúng là bậc quân tử, xin để lại danh tính sao này thánh cung sẽ báo đáp.

- Vậy được rồi.

Lâm Phong lấy ra ngọc bài của Cửu Huyền để đối phương nhìn qua.

- Cáo từ.

- Tri ân bất cầu báo, thật không ngờ trên đời còn có quân tử như vậy.

Lão chấp sự nói xong liền quay qua nhìn đám đệ tử thánh cung.

- Các ngươi phải nhìn theo hắn mà học hỏi, biết không ?

- Tuân lệnh.

Cách đó không xa, Lâm Phong đang kiểm kê số tài sản vừa tịch thu của đám Ma giáo, tổng cộng có mười mấy cái túi trữ vật tính sơ qua cũng được mấy vạn trung phẩm linh thạch.

- Còn tốt là lão tử nhanh chân nếu không lại phải chia phần cho đám người kia.

- Tiểu tử ngươi đúng là gian xảo.

- Hắc hắc… quá khen…

Lâm Phong vừa dứt lời liền cảm giác không ổn, giọng nói này hình như không phải là của lão đầu, hắn nhìn xung quanh thì thấy một lão đầu đang đứng sao lưng, ánh mắt của lão đang nhìn chiến lợi phẩm của hắn.

Lâm Phong lập tức lùi lại, sao đó thu hết túi trữ vật vào người.

- Tiểu bối có chuyện quang trọng cần giải quyết, cáo từ.

- Đợi đã.

Lão đầu thoáng cái đã đến bên cạnh Lâm Phong, một tay đặt lên vai hắn.

- Tiểu tử ngươi cũng khá lắm, đã lấy được giải dược chưa ?

- Giải dược gì ?

Lâm Phong dùng thiên lý tùy hành tránh đi, kết quả vẫn không thoát khỏi bàn tay của lão đầu.

- Tiểu tử ngươi không cần sợ, lão phu không phải người của Ma giáo.

- Không biết tiền bối là thần thánh phương nào ?

- Lão phu họ Lãnh, vì tiểu tử ngươi mà hai nha đầu nhà ta cứ tìm lão phu lải nhải, phiền chết đi được.

- Thì ra là trưởng lão, đệ tử Lâm Phong tham kiến trưởng lão.

Hai nha đầu lão nói chắc chắn là tiểu sư tỷ và băng nữ, ngoài hai người này ra thì ai có thể mời được đại nhân vật như thế này đến đây.

- Tiểu tử ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu.

- Tiền bối yên tâm, tiểu bối đã tìm được u linh ma thảo.

- Vậy thì tốt.

Có linh dược trong tay khi trở về cũng dễ ăn nói với nha đầu Linh Mộng, tuy lão muốn giúp Lâm Phong nhưng cũng không muốn xung đột với thánh nữ.

Nhờ có sự trợ giúp của Lãnh trưởng lão nên vài ngày sau Lâm Phong đã trở về thánh cung trước thời gian.

- Bây giờ nên tới Lãnh gia giao linh dược hay trở về Đan cung đây ?

Lâm Phong suy nghĩ một lúc quyết định trở về Đan cung, trước tiên tìm tiểu sư tỷ hỏi thăm tình hình sẵn tiện bàn giao linh dược.

Vừa bước vào Đan cung thì một cái bóng màu trắng lướt qua làm cho hắn hết hồn, đến khi nhận ra đối phương vẻ mặt liền thay đổi.

- Hàn Băng sư tỷ, tu vi của tỷ hồi phục rồi sao ?

Lãnh Hàn Băng khẽ gật đầu, gương mặt xinh đẹp có vài phần ấm áp hơn so với bình thường.

- Ngươi có sao không ?

- Chỉ là một cái sơn mạch u ám cùng với vài tên Ma giáo không làm khó được đệ.

Lâm Phong vừa nói vừa lấy ra túi trữ vật đưa cho Hàn Băng.

- U linh ma thảo ở bên trong…

Nói đến đây đột nhiên hắn phát hiện có gì đó không đúng, theo tính toán thì sao khi dùng giải dược phải mất vài tháng băng nữ mới có thể phục hồi, từ lúc hắn rời đi cho đến bây giờ chỉ gần 2 tháng sao nàng lại hồi phục được.

Lâm Phong mở to mắt nhìn nữ tử đối diện làm cho Lãnh Hàn Băng có chút không tự nhiên.

- Ngươi nhìn gì vậy ?

- Ngươi có phải Hàn Băng sư tỷ không, có phải ngươi giả dạng sư tỷ đến lừa linh dược của ta có đúng không ?

Hàn Băng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lưu manh, nàng chỉ muốn đánh cho hắn một trận nhưng nghĩ tới đối phương vì mình không ngại nguy hiểm tìm dược nên tạm thời cho qua.

- Ngươi còn lung tung thì đừng trách ta.

- Ta không tin, ngươi nói ngươi là Hàn Băng sư tỷ vậy thì ngươi chứng minh đi.

- Chứng minh thế nào ?