Thiên La

Chương 143






Từ giờ cho đến khi đại thiên bí cảnh mở ra chỉ còn vài tháng, Lâm Phong quyết định ở lại thánh cung tu luyện, trước tiên hắn mang số bổ hồn đan đã luyện thành đến Vạn Bảo các đổi lấy linh thạch sau đó mua thêm một số linh dược.

Thứ lần này hắn mua là địa cấp linh dược dùng để luyện chế địa đan, giá trị so với huyền dược cao gấp mấy lần, gần 5 vạn trung phẩm linh thạch chỉ mua được vài chục gốc.

- Nhiêu đây chắc đủ rồi.

- Tạm ổn, tiếp theo là yêu đan.

- Cái gì ? còn phải mua nữa hả ?

- Không lẽ tiểu tử ngươi muốn mang đống linh thạch đó xuống lỗ ?

Giá trị của địa cấp yêu đan so với địa dược còn đắt hơn, viên yêu đan thấp nhất đã có giá 1000 trung phẩm linh thạch.

- Lão đầu nơi này có gì đó không ổn ?

- Có gì không ổn ?

- Hỏa khí nơi này quá nặng, ta sợ không có đủ linh thạch để đốt.

Lão đầu từ chối trả lời, lão chỉ giúp hắn vẻ ra một con đường còn đi hay không là chuyện của hắn.

Lâm Phong đợi một lúc cũng không thấy lão đầu tương tác đành phải lủi thủi đi vào bên trong, đúng lúc này lại có người gọi tên hắn.

- Lâm sư đệ thật trùng hợp, không ngờ lại gặp đệ ở chỗ này.

- Lý sư huynh.

Một đám thanh niên đi tới bên cạnh Lâm Phong, dẫn đầu là Lý Phi Vân đệ nhất thiên tài Khí cung.

Phải nói là từ khi Lâm Phong nổi lên có rất nhiều người muốn làm quen với hắn, ngay cả thánh tử cũng không ngoại lệ, gần đây hắn lại giải được hắc phong tán linh danh tiếng càng ngày càng thịnh.

- Lâm sư đệ đến mua yên đan để luyện pháp trượng sao, có cần sư huynh giúp không ?

- Tiểu đệ sao dám làm phiền sư huynh.

- Không có gì, đúng lúc ta đang giúp các vị đồng môn huynh đệ luyện chế binh khí tham gia đại thiên bí cảnh.

Lâm Phong nhìn một đám nam nữ phía sau, đến giờ hắn mới để ý những thanh niên này đều là nhân vật nổi danh, đa số đều lấy được danh ngạch tiến vào đại thiên bí cảnh trong thánh cung đại hội.

- Vậy tiểu đệ xin làm phiền sư huynh.

- Không vấn đề, ba ngày sao nhớ đến chỗ ta lấy hàng, cáo từ.

- Đa tạ.

Với tu vi bây giờ của Lâm Phong thì loại pháp trượng thích hợp nhất tất nhiên là địa cấp pháp trượng, chuyện này không cần hắn nói chắc Lý Phi Vân cũng nhận ra.

- Chỉ là giá cả không biết thế nào, có nên đi hỏi thăm không nhỉ ?

- Không cần, binh khí tiểu tử đó luyện cũng không tệ.

Lão đầu nói không tệ vậy chắc chắn là hàng tốt không cần bàn, hắn tiếp tục tiến vào bên trong chọn vài viên yêu đan sao đó rời đi.

Mấy ngày tiếp theo Lâm Phong bước vào giai đoạn an nhàn của cuộc đời, ban ngày vừa luyện đan vừa chỉ dạy tiểu sư tỷ, ban đêm luyện tật phong đao cùng với thuật pháp lão đầu truyền dạy.

Phần lớn linh dược huyền cấp của hắn đã đưa cho tiểu sư tỷ luyện chế, kể cả bổ hồn đan hắn cũng giao cho Phi Dao nhưng phải chia cho nàng một nữa lợi nhuận, Lâm Phong chỉ đưa cho tiểu sư tỷ ba phần còn hai phần xem như tiền học phí.

Sao nhiều năm khổ luyện thì tật phong đao đã bước vào đệ ngũ tầng, phối hợp với vân tung mị ảnh một khi tung chiêu chỉ thấy được tàn ảnh và ánh đao.

Cuối cùng là bộ thuật pháp phòng ngự có tên cửu hỏa liên hoa, theo lời của lão đầu thì bộ thuật pháp này là một trong những thuật pháp phòng ngự lợi hại nhất từ cổ chí kim, giá trị có thể sánh ngang với liệt hỏa phần thiên.

Cửu hỏa liên hoa gồm có cửu phần một phần sẽ tạo thành một đóa hỏa liên, một khi kích hoạt thuật pháp sẽ miễn nhiễm toàn bộ linh lực công kích của đối phương, muốn phá được thuật này chỉ có một cách duy nhất là phá hết số hỏa liên được tạo ra.

- Đúng là quá lợi hại, đợi ta luyện thành sẽ tìm yêu nữ tính sổ.

- Ngày xưa chủ nhân của lão phu từng luyện cửu hỏa liên hoa đến đại thành vẫn bị một tên kiếm thánh chém chết.

- Chút nữa thì quên mất, thứ này chỉ miễn nhiễm sát thương phép, còn sát thương vật lý thì vô dụng.

Lâm Phong nhìn hai đóa hỏa liên trên tay, đây chính là khuyết điểm của cửu hỏa liên hoa, phải tìm ra cách khiến cho đối thủ không thể phá hủy.

Trong lúc Lâm Phong đang suy tư thì bên ngoài truyền đến tiếng hét bực tức, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.

- Xong rồi, quên mất hôm nay có hẹn tiểu sư tỷ đi mua linh dược.

Lâm Phong vừa mở cửa thì nhìn thấy Lãnh Phi Dao chống tay đứng trước cửa.

- Tiểu Phong tử có phải đệ lại muốn bị đánh nữa không ?

- Đệ xin lỗi, lúc nãy đệ luyện công nên quên mất có hẹn với sư tỷ.

- Lần này ta tha cho đệ.

Lãnh Phi Dao không đợi đối phương mở lời liền nói tiếp.

- Chỉ phạt đệ 1 vạn linh thạch.

- Sao nhiều vậy, lần trước không phải chỉ có 200 sao ?

- Đệ còn dám nói, lần sao tất nhiên phải phạt nhiều hơn lần trước, hơn nữa lần này đâu phải mình ta đứng chờ.

Lâm Phong nhìn ra phía sau tiểu sư tỷ thấy một hình bóng quen thuộc đã lâu không gặp, từ khi bị lão đầu chơi một vố hắn vẫn luôn tìm cách tránh mặt nàng.

- Sao hôm nay Hàn Băng sư tỷ lại đến ?

- Sao ta biết được, ta cảnh cáo đệ mấy hôm nay tâm tình của tỷ tỷ không tốt, đệ đừng có nói lung tung.

- Đệ biết rồi.

Lãnh Hàn Băng nhìn tiểu muội đi tới, ánh mắt lạnh lùng thoáng lướt qua người lưu manh, kể từ chuyện lần trước thái độ của hắn đối với nàng đã khác đi rất nhiều, không còn thân cận như trước, mỗi lần gặp nhau hắn đều tìm cách tránh đi.

- Không lẽ hắn vẫn còn để ý chuyện hôm đó.

Lưu manh vì nàng mạo hiểm tiến vào Ma Lĩnh tìm giải dược vậy mà vừa gặp mặt nàng đã đánh hắn, cho dù là ai thì cũng cảm thấy tức giận.

Mấy ngày không cùng hắn nói chuyện nàng cảm giác cuộc sống thiếu đi thứ gì đó, chỉ có thể đứng từ xa nhìn hắn cùng tiểu muội vui vẻ trong lòng xuất hiện cảm giác thất lạc khó tả.

Lãnh Phi Dao vừa bước tới đã nói đỡ cho Lâm Phong.

- Tỷ tỷ lúc nãy tiểu Phong tử luyện công nên quên mất hôm nay có hẹn với muội, tỷ đừng trách đệ ấy.

Ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn về phía lưu manh.

- Ngươi đi theo ta.

Lãnh Phi Dao nhìn hai người rời đi, trong lòng thầm cầu nguyện cho tiểu sư đệ, hi vọng tỷ tỷ sẽ nhẹ tay với hắn.

Lâm Phong lủi thủi đi phía sau, trong lòng thầm mắng lão đầu vô sỉ, không phải lão chơi dơ thì hắn đâu phải rơi vào tình cảnh như thế này.

Đột nhiên Hàn Băng dừng lại, giọng nói của nàng chỉ đủ để hai người nghe.

- Xin lỗi.

- Hả ?

- Lần trước ta không nên ra tay đánh ngươi, lúc đó ta không kiểm soát được bản thân.

Lâm Phong vội lắc đầu.

- Không phải, là đệ không đúng, lúc đó đệ chỉ nói đùa, sư tỷ xem như gió thổi mây bay là được rồi.

- Có phải ngươi còn giận ta không ?

- Không có.

Lãnh Hàn Băng xoay người, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn.

- Vậy sao ngươi luôn né tránh ta ?

- Đệ…

Lâm Phong cuối đầu, giọng nói ấp úng.

- Đệ sợ bị sư tỷ đánh.