Thiên La

Chương 144




Cho dù là yêu nữ thì hắn cũng dám chiến một trận nhưng băng nữ thì khác, nàng vì hắn mà âm thầm làm rất nhiều chuyện sao hắn có thể ra tay với nàng.

Lãnh Hàn Băng nhìn bộ dạng lúng túng của lưu manh, đôi môi thoáng cong lên, vẻ mặt nàng lập tức khôi phục như bình thường.

- Ta không phải loại người thích dùng vũ lực, ngươi vì ta mạo hiểm tìm giải dược cho nên chuyện hôm đó ta sẽ không tính với ngươi.

- Thật sao ?

- Tin hay không tùy ngươi.

Lâm Phong nhìn băng nữ rời đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười mờ ám.

- Sư tỷ đợi chút, đệ có chuyện muốn nhờ sư tỷ giúp.

- Chuyện gì ?

- Đệ vừa nghĩ ra vài loại binh khí muốn nhờ tỷ khắc giúp pháp văn.

Lãnh Hàn Băng xoay người nhìn hắn.

- Ngươi muốn luyện pháp binh ?

- Không phải, là pháp đan binh.

Loại vũ khí của Lâm Phong là sự kết hợp giữa binh khí, đan dược và pháp văn, một thứ vũ khí vô cùng bá đạo cách đây vài chục vạn năm, thành phần chính bao gồm yêu đan, linh dược và pháp văn.

Yêu đan sao khi luyện thành bạo đan sẽ được mang vào lò luyện đan phủ thêm một lớp độc dược hoặt là mê dược bên ngoài, sao đó lại được khắc thêm pháp văn dùng để gia tốc hoặc tăng sát thương.

Sau khi có được sự đồng ý của Hàn Băng, thời gian Lâm Phong tới chỗ của Phi Dao so với trước kia ngày càng nhiều hơn, không chỉ giúp tiểu sư tỷ luyện đan mà còn cùng Hàn Băng luyện chế pháp đan binh.

Nhờ có sự trợ giúp của lão đầu mà đan đạo của hắn và tiểu sư tỷ không ngừng tăng tiến, chỉ hai tháng trôi qua Phi Dao đã luyện thành lục đan.

- OA ha ha ha… tiểu Phi Dao là lợi hại nhất.

Phi Dao nhìn lục đan nằm im trong bình ngọc gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng, Lâm Phong đứng bên cạnh lại có chút không hiểu.

- Chẳng lẻ thiên phú của tiểu sư tỷ thật sự cao hơn ta sao ?

- Thiên phú nha đầu này khá tốt, tiểu tử ngươi vẫn kém một chút.

- Ta không tin, có phải lão lừa ta đúng không ?

Lãnh Hàn Băng nhìn bình đan dược trong tay tiểu muội, ánh mắt thoáng hiện tiếu ý, nàng khẽ liếc nhìn lưu manh đang buồn bực đứng bên cạnh, ánh mắt lại thoáng hiện vẻ ôn nhu cực kỳ hiếm có.

- Tỷ tỷ, tiểu Phong tử hôm nay chúng ta sẽ đến Thực Vi Hiên ăn mừng, muội bao hết.

- Tốt.

Vừa bước vào Thực Vi Hiên thì Lâm Phong nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, khóe miệng khẽ nhếch lên.

- Hôm nay vận khí của chúng ta không tệ.

Lãnh Phi Dao ở bên cạnh vội hỏi.

- Tiểu Phong tử có chuyện gì sao ?

- Nhìn bên kia.

Phi Dao nhìn theo hướng Lâm Phong chỉ, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười vui vẻ.

- Chúng ta mau qua đó thôi.

Phong Viêm đang ngồi một mình ăn uống thỏa thích thì thấy một đám người kéo tới, hắn chưa mở lời thì đối phương đã vào vị trí chiến đấu.

- Phong sư huynh đã lâu không gặp, hình như tình hình của huynh không được tốt cho lắm.

Lâm Phong vừa nói vừa lấy một ít thức ăn cho hai vị sư tỷ, sẵn tiện vẫy tay gọi phục vụ kêu thêm vài món ăn.

- Mọi người dùng tự nhiên, ta có chuyện cần giải quyết, cáo từ.

Phong Viêm dứt lời liền đứng lên rời đi, hắn chưa kịp bước thì đã bị đối phương kéo lại.

- Đợi đã, đệ có chuyện vô cùng quan trọng muốn bàn với sư huynh.

- Có chuyện gì sau này hãy nói.

- Chuyện này liên quan đến nữa đời còn lại của sư huynh, nếu sư huynh không muốn nghe vậy đệ cũng không ép.

Phong Viêm nhìn vẻ mặt của đối phương không biết là thật hay giả, tên sư đệ này nói dối không chớp mắt khiến cho một tên gian thương như hắn cũng khó lòng mà nhận ra.

- Có chuyện gì ?

Lâm Phong nhìn đối phương ngồi xuống liền ra hiệu với tiểu sư tỷ sau đó quay qua bàn chuyện với gian thương.

- Đệ có hai chuyện quan trọng muốn bàn với sư huynh, tình duyên và sự nghiệp sư huynh muốn nghe bên nào trước ?

- Đệ có tin tức của Tuệ Vân ?

- Đệ không có nhưng Phi Dao sư tỷ thì có.

Phong Viêm liếc nhìn hai nữ tử đối diện, đúng lúc thấy Lãnh Phi Dao đang chăm chú gọi món, hắn lại có xúc cảm muốn bỏ đi.

- Tuệ Vân thế nào ?

- Đệ đã nghe Phi Dao sư tỷ kể lại chuyện của hai người, không ngờ chỉ vài tháng ngắn ngủi sư huynh đã thành công như vậy, chúc mừng chúc mừng.

- Đệ đang chế nhạo ta có phải không ?

Đệ tử Đan cung đều biết Lý Tuệ Vân từ chối Phong Viêm, một tên ngốc cũng biết là hắn đã thất bại.

Lâm Phong lắc đầu.

- Đệ là thật lòng chúc mừng sư huynh.

- Có gì đáng chúc mừng ?

- Sư huynh không nghĩ thử xem vì sao Tuệ Vân sư tỷ lại nói những lời đó với sư huynh, còn không phải vì sư tỷ lo cho sư huynh sao ?

- Lo cho ta ?

Phong Viêm càng nghe càng không hiểu, không biết tên sư đệ này muốn bày trò gì.

Lâm Phong nhấp một ít linh tửu, bắt đầu khai sáng cho gian thương.

- Ngũ cung đại hội sắp tới, sư tỷ lo cho sư huynh vì chuyện tình cảm mà bỏ quên tu luyện nên mới nói ra những lời như thế, sư huynh nghĩ xem nếu là trước đây thì sư tỷ có thèm nói chuyện với sư huynh không ?

Phong Viêm nhíu mày, đúng là lúc trước hắn chỉ đứng từ xa nhìn nàng, hai người không nói được mấy câu, Tuệ Vân còn không thèm nhìn hắn.

- Đệ nói thật sao ?

- Quân tử không nói chơi.

- Vậy bây giờ phải làm sao ?

- Nếu sư huynh luyện một lò đan dược thất bại thì huynh có bỏ cả đan đạo không ?

Phong Viêm không cần suy nghĩ liền trả lời.

- Tất nhiên là không.

- Chẳng lẽ sư huynh vì một lần thất bại mà bỏ cả cuộc tình, nếu là như vậy thì đệ cũng không muốn giúp huynh.

Lâm Phong vừa nói vừa ăn, hắn phải thừa nhận thức ăn ở Thực Vi Hiên đúng ngon nhưng hắn không biết chỉ một câu nói vô tâm đã làm cho hai người động lòng.

Phong Viêm như được giác ngộ, nếu hắn dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao có thể cho Tuệ Vân thấy được tình cảm như đại hải mênh mông vô tận của hắn dành cho nàng.

- Sư đệ có cao kiến gì không ?

- Không vội, sư tỷ vẫn ở thánh cung chỉ cần sư huynh kiên trì chờ thời thì nhất định sẽ có cơ hội.

Lâm Phong lấy ra một cái bình ngọc đưa cho đối phương.

- Sư huynh nhìn thứ này xem.

- Gì đây ? hình như là hồn đan ?

- Sư huynh đúng là tinh mắt, thứ này chính là địa cấp luyện hồn đan.

- Hả ?

Phong Viêm mém chút đã đánh rơi bình đan dược, ánh mắt kinh ngạc nhìn tên sư đệ.

- Đệ lấy thứ này ở đâu ra vậy ?

- Mấy tháng trước đệ tiến vào một cái cổ di tích vô tình tìm được đan phương, huynh xem có vấn đề gì không ?

- Nếu thật sự là luyện hồn đan thì quá tốt, có thể cho ta mượn một lúc không ?

Lâm Phong đoán gian thương sẽ đi tìm người thử đan, hắn liền sản khoái đồng ý.

- Không vấn đề.

- Bây giờ ta đi đến Vạn Bảo các, chậm nhất là sáng mai ta sẽ đến tìm đệ.

- Vậy còn bàn thức ăn này ?

- Ta bao.

Lãnh Phi Dao nhìn gian thương vội rời đi liền giơ ngón cái với Lâm Phong.

- Vẫn là tiểu Phong tử lợi hại.

Luyện hồn đan là loại đan dược đã thất truyền cách đây mấy vạn năm, tương truyền có thể tôi luyện thần hồn, mở rộng thần thức vô cùng hữu dụng với tu sĩ.

- Nè, tiểu Phong tử lỡ như Tuệ Vân sư tỷ thật sự không thích gian thương thì sao ?

- Thì thôi.

Hành sự tại nhân thành sự tại thiên, một khi đã làm hết sức thì có thất bại cũng không hối hận.