Thiên La

Chương 42: Kinh Biến




Lý Thành Hổ đem củi khô chất thành một đống lớn, miệng cười ha hả.

- Lần này thu hoạch không tệ, hai đầu huyền cấp hấp huyết chu, mấy gốc hóa cốt thảo cộng lại cũng được vài ngàn khối hạ phẩm linh thạch.

Lâm Phong lấy ra một con hắc mộc thử ném cho Hổ ca, còn hắn thì xử lý tam vĩ thanh ngưu, ai bảo hắc mộc thử lớn lên xấu xí khiến Liễu mỹ nhân không thích ăn, trước tiên chiều nàng một chút đợi đến khi gạo nấu thành cơm thì ăn gì mà chả được.

Nghĩ đến lúc động phòng, khuôn mặt Lâm Phong hiện lên nụ cười nham nhỡ.

- Lần này chúng ta thành công bắt được hấp huyết chu, Liễu đạo hữu là người có công lớn nhất, huynh đệ bọn ta chỉ lấy một con, phần còn lại sẽ đưa hết cho đạo hữu có được không?

Liễu Huân Vũ khẽ gật đầu, số linh thạch này đối với nàng không quan trọng, nàng đi săn cùng hắn chỉ vì muốn luyện tập khả năng thực chiến.

Mọi người ở lại hoang nguyên một đêm đến sáng hôm sao thì trở lại Thương Vân thành, hai đầu hấp huyết chu được mang đến Vạn Bảo các đấu giá, đợi đến khi có linh thạch sẽ chia theo thỏa thuận.

Lâm Phong trở về phòng lấy ra một ít vật phẩm bắt đầu tế luyện pháp chỉ, theo giác quan thứ 6 của lão đầu thì Thương Vân thành sắp có đại sự xảy ra có thể liên quan đến đám hắc y nhân kia.

- Lão đầu thứ này thật sự là ảnh quang pháp chỉ sao?

- Luyện xong rồi biết.

Pháp chỉ chứa hai pháp văn thuộc hàng huyền cấp, với tu vi linh giả tam cấp hiện tại của Lâm Phong miễn cưỡng có thể luyện chế, hắn nhìn hai pháp văn trước mặt, thật lòng mà nói thứ này hắn nuốt không trôi nhưng vì cái mạng nhỏ nên phải cắn răng chịu đựng.

Thêm mấy ngày trôi qua, lão đầu lần nữa hiện ra nhìn tờ pháp chỉ vẫn chưa tế luyện xong, bên cạnh là một thanh niên nằm như cá mắc cạn chỉ biết thở dài.

- Tiểu tử ngươi thật sự không có thiên phú làm pháp sư.

Lâm Phong liếc mắt nhìn lão, lúc này hắn đã kiệt sức, cơ thể vô lực, người khác nhìn vào còn tưởng hắn bị một đám biến thái nào đó cưỡng gian mấy ngày liền.

- Lão… đợi… đó…

Lão đầu ném cho hắn thêm một cái pháp văn.

- Tiểu tử ngươi luyện thứ này thử xem.

- Đậu xanh.

Lâm Phong chửi một tiếng rồi ngã ngửa, lần này hắn thật sự tan vỡ, trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ hung ác muốn tìm một khe nứt nào đó ném lão đầu vào cho rãnh nợ.

Mấy ngày kế tiếp Lâm Phong cắm đầu luyện chế pháp văn, lần này chỉ có một cái nhưng không phải là hoàng cấp pháp văn mà là một cái kỳ văn.

Thứ này chuyên khắc lên yêu đơn của yêu thú, một khi kích hoạt thì yêu đơn sẽ nổ tung, uy lực ngang với tu sĩ cùng cấp tự bạo.

Lâm Phong cầm một viên yêu đơn trong tay, dựa vào uy áp có thể đoán được là yêu đơn của huyền cấp trung giai yêu thú, tay còn lại thì cầm pháp châm, vẻ mặt căng như táo bón.

- Lão đầu thứ này sẽ không tự bạo chứ?

- Còn phải xem vào nhân phẩm.



- Đúng rồi, ta nhớ hôm nay có hẹn với Huân Vũ đi săn yêu thú, đợi ta trở về sẽ luyện tiếp.

Lâm Phong nói xong liền rời phòng chạy thẳng đến chỗ Ảnh Nguyệt, thời gian này trừ luyện pháp văn hắn còn thường cùng Liễu Huân Vũ đi săn, lúc đầu có Lý Thành Hổ đi cùng nhưng bọn họ chỉ săn độc xà, hạt tử, ngô công… không có thứ nào ăn được nên Hổ ca cảm thấy quá nhàm chán không muốn đi tiếp.

Đội ngũ ba người chỉ còn lại hai người, Lâm Phong lại tiếp tục thay đổi kế hoạch, mấy ngày đầu thì săn yêu thú gần thành sáng đi chiều về, dần dần tiến đi xa hơn có khi mấy ngày mới trở lại thế là hắn có cơ hội qua đêm cùng mỹ nhân.

Lâm Phong nhìn nữ tử bên cạnh, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người chỉ là gần một tháng trôi qua hắn chỉ có thể vô tình chạm vào ngọc thủ của nàng, đúng là thất bại.

- Lão đầu sao ta còn chưa đột phá vậy?

- Đợi chờ là hạnh phúc.

- Hảo lão.

Một đôi nam nữ bước đi dưới ánh hoàng hôn, phía trước không xa là Thương Vân thành vẫn đứng sừng sững như một người mẹ đợi chờ những đứa con trở về.

Liễu Huân Vũ chợt dừng bước.

- Lâm Phong, ta có một chuyện muốn nói với đệ.

Lâm Phong ngẩn người, đây là lần đầu nàng gọi tên hắn, cũng là lần đầu hai người xưng hô thân mật như vậy.

- Chuyện gì ?

- Có phải đệ thích ta không ?

- Chuyện này…

Liễu Huân Vũ nhìn nam tử bên cạnh.

- Đệ chỉ cần trả lời có hay không ?

Lâm Phong bị ép lùi lại, không phải vì tu vi của hắn thấp hơn nàng mà là vì một cảm giác vô cùng quen thuộc, đó là khi mẫu thân trừng mắt nhìn hắn.

- Tiểu tử phong độ lên, đừng làm mất mặt lão phu.

Giọng nói khinh bỉ của lão đầu truyền đến như một gậy đánh hắn thức tỉnh, Lâm Phong hít sâu một hơi lấy lại phong độ, ánh mắt kiên định nhìn nàng.

- Đúng vậy, ta rất thích tỷ.

Dưới ánh hoàng hôn, hai người đứng nhìn nhau, trong đôi mắt của bản thân chỉ còn lại hình bóng của đối phương. Liễu Huân Vũ cuối đầu, hai gò má ửng hồng, nàng lấy ra một tấm ngọc bội đưa cho hắn.

- Tặng cho đệ.

- Thứ gì đây, vật đính ước hả?



- Không được nói lung tung, mấy ngày nay ta luôn có một cảm giác bất an, thứ này có thể bảo vệ cho đệ.

Lâm Phong nhìn ngọc bội trong tay, hắn đã có mãnh hộ thần giáp đâu cần thứ này làm gì.

- Ta có thể tự lo được, thứ này t giữ lại đi.

- Ta vẫn còn một mảnh ngọc bội, thứ này chỉ sử dụng được ba lần, đệ phải chú ý.

Liễu Huân Vũ lấy thêm một mảnh ngọc cầm trên tay, nhìn qua giống y như ngọc bội nàng vừa tặng hắn.

- Đúng là giàu có thật a.

Lâm Phong tìm kiếm một lúc không thấy thứ gì thích hợp với nàng, hay là tối nay hắn về làm mấy viên bạo đơn tặng cho nàng vậy. Nhìn nam nhân đối diện cẩn thận thu lấy ngọc bội, Huân Vũ mỉm cười.

- Chúng ta về thôi.

Đêm xuống, bên ngoài Thương Vân thành có mấy chục tên hắc y nhân tụ tập thành một đàn, dẫn đầu là một tên mặt áo choàng đen lơ lửng trên không.

- Đêm nay chính là ngày khởi đầu cho hắc ám hàng lâm xuống đại lục.

- Thánh môn vạn thế, thánh chủ vạn tuế.

- Hắc hắc… bài trận…

Mấy chục tên hắc y nhân tản ra, mỗi tên cầm một cái trận bàn ném vào phong linh, thất thải phong linh khẽ rung lên mở ra một khe nứt nhỏ.

- Phá…

Khe nứt từ từ mở ra, linh khí bên trong theo khe nứt thoát ra ngoài, đám hắc y nhân ở phía sao không ngừng hét lên.

- Thánh môn vạn thế, thánh chủ vạn tuế.

Cùng lúc đó ở mấy chục tiểu thành trì của ngũ đại thánh cung cũng xảy ra tình trạng tương tự, phong linh nứt vỡ, linh khí không ngừng thoát ra.

Một khi linh khí tràn ra hoang nguyên sẽ thu hút vô số yêu thú tràn về giống như một cơn lũ, bọn yêu thú sẽ càng quét tất cả mọi thứ trên đường đi, nơi chúng đi qua không một sinh linh nào tồn tại và cơn lũ đó được gọi là thú triều.

- ẦM… ẦM…

- Gì vậy ? động đất hả ?

Lâm Phong còn chưa mở mắt thì cảm giác căn phòng của hắn đang run chuyển, bên ngoài truyền đến vô số tiếng la hét.

- Gì vậy trời, ngủ cũng không được yên… không đúng, sao ta nghe được tiếng yêu thú, không lẽ còn đang mơ.

- Tiểu tử ngươi còn đứng đó làm gì, không chạy nhanh thì xác định.

Lão đầu như u linh hiện lên, mặt rõ căng, lúc đầu lão còn tưởng là mấy tên phòng bên cạnh săn yêu thú trở về nhưng sự thật phũ phàn hơn nhiều.