Thiên La

Chương 43: Đào Tẩu




Lâm Phong vội chạy ra mở cửa phòng, trước mặt hắn là một cảnh tượng vô cùng hoành tráng mà cả đời hắn không bao giờ quên, bên trên yêu cầm bay thành mây, dưới đất yêu thú chạy thành đàn, dù hắn có đếm cả đời có lẽ cũng không đếm hết.

- Là phi cầm yêu thú, sao nhiều dữ vậy ?

Mấy tên này bình thường trốn biệt tích muốn tìm cũng không dễ, hôm nay không biết là lễ hội gì mà kéo ra cả dòng họ thế này.

- Thú triều, chắc chắn là thú triều.

- Còn đứng đó nhìn gì nữa, chạy mau lên.

- À được.

Lâm Phong chạy ra ngoài đường, lúc này trong thành vô cùng hỗn loạn, tu sĩ và yêu thú điên cuồn chém giết, hắn vừa xuất hiện thì đã bị một đám yêu xà tấn công.

Hắn chém bay một con yêu xà sao đó lấy ra một tờ hành không pháp chỉ kích hoạt.

- Tiểu tử truyền tống trận ở phía bên kia, ngươi bay nhầm rồi.

- Đi Ảnh Nguyệt trước.

Lâm Phong vừa bay lên thì bị một đám yêu cầm vây đánh, hắn lấy ra mấy tờ phong hỏa pháp chỉ kích hoạt. Lão đầu nhìn yêu thú không ngừng tấn công, giọng nói gấp lên.

- Bây giờ bảo mạng mới là quan trọng, nếu không nhanh đến truyền tống trận sẽ không kịp.

Lâm Phong mặt kệ lời lão đầu, hắn vẫn một đường bay tới chỗ Ảnh Nguyệt, trên đường đi chỉ nhìn thấy cảnh đổ nát, huyết nhục khắp nơi nhưng thi thể tu sĩ, yêu thú đều không thấy, có lẽ bị bọn yêu thú nuốt hết rồi, đám yêu thú chuyên dùng dạ dày để tu luyện, tu sĩ đối với bọn chúng chẳng khác gì linh đan diệu dược.

- Tiểu tử cẩn thận phía trước.

Lão đầu vừa dứt lời thì một cái bóng đen từ trên trời lao xuống, Lâm Phong nhanh chân đạp vào một bức tường gần đó để đổi hướng, bóng đen vồ hụt liền quay trở lại bầu trời.

- Là huyền cấp ưng điêu.

Lâm Phong nhìn đầu đại điêu bay lơ lửng phía trên thầm toát mồ hôi, nếu bị nó gấp lên trời thì xác định, tam cấp linh giả như hắn còn chưa có khả năng phi hành.

Đại điêu lượn một vòng rồi hạ xuống nhưng một tiêu lần này không phải là Lâm Phong là một tên tam cấp linh giả khác, tên kia chỉ kịp hét lên một tiếng thì đã bị cặp vuốt nhọn đâm xuyên người, đại điêu mang tu sĩ bay lên cao mấy ngàn trượng sao đó thả xuống.

Tuy Lâm Phong không nhìn thấy tên kia rơi chỗ nào nhưng rơi từ độ cao mấy ngàn trượng thì chắc xuyên không luôn rồi.

- Tới rồi.

Phía trước chính là căn cứ của Ảnh Nguyệt, một biệt viện to lớn giờ đã thành đống hoang tàn chỉ còn lại vài trăm đầu yêu thú đang đập phá, Lâm Phong nhìn đến ngẩn người.

Bọn yêu thú nhìn thấy tu sĩ liền xong tới tấn công, một con yêu hầu vác theo khúc gỗ lớn đập thẳng vào đầu con mồi. Lâm Phong lách người né tránh, lưu tinh đao lóe lên, yêu hầu bị chém thành hai nữa.

- éc… ngao… hú…



Đám yêu thú nhìn đồng bọn ngã xuống lập tức lao tới tấn công Lâm Phong.

- Đám súc vật, đi chết đi.

Lâm Phong hét lớn lao vào đám yêu thú, hắn điên cuồng chém giết, từng đầu yêu thú nằm xuống nhưng một con vừa ngã thì có vài con xông tới, số lượng càng lúc càng đông.

Phong linh dù nứt vỡ nhưng chưa nát, bên trong tiểu linh mạch chỉ có huyền cấp yêu thú có thể tiến vào, đó cũng là lý do Thương Vân thành vẫn tồn tại đến giờ.

- Tiểu tử đừng tiêu hao linh lực, mau đi thôi.

Lâm Phong giết đến đỏ người, lam y biến thành huyết y, ánh mắt vẫn tràn đầy phẩn nộ, hoàn toàn không để ý đến lời nói của lão đầu.

- Tiểu tử lỡ nha đầu kia còn sống thì sao, người mà nằm xuống ở đây thì sao này nha đầu đó sẽ nằm dưới một tên nam nhân khác.

- AAAAA…

Lâm Phong tung một quyền đánh bay một đầu hoàng cấp yêu ngưu, cả người hắn rực lửa như đang bốc cháy.

- Liệt hỏa phần thiên đột phá tầng thứ 3, tiểu tử làm tốt lắm, chạy nhanh.

Lão đầu không ngờ trong lúc chiến đấu tên lưu manh này lại đột phá, chỉ cần đợi qua kiếp nạn này thì lão có thể đi dằn mặt bọn đan sư kia.

Không biết có phải vì mấy lời nói của lão đầu hay không mà Lâm Phong đã lấy lại chút ít thanh tỉnh, hắn lấy ra một bình dược tề nốc sạch, linh lực dần khôi phục.

- Tiểu tử mau đi thôi, sau này lại tìm bọn chúng tính sổ.

Lâm Phong gật đầu, hắn lấy ra một tờ hành không pháp chỉ kích hoạt hướng về phía truyền tống trận bay đi.

Càng đến gần truyền tống trận số lượng yêu thú càng nhiều, toàn bộ tu sĩ đã tập trung bảo vệ nơi này, một khi truyền tống trận bị phá thì không ai có thể thoát khỏi phong linh.

Lâm Phong đang bay ngon lành thì bị một đám phi cầm chặn lại, hắn định rút đao đại chiến nhưng nhìn kĩ lại liền quay đầu bỏ chạy.

- Lang đầu biên bức, một đám huyền cấp đi dí một tên tam cấp linh giả, các ngươi tưởng vậy mà ngầu sao ?

Hắn vừa chạy vừa hét, đám dơi đêm này chẳng hiểu kiểu gì lại kiếm ăn ban ngày, xui tận mạng.

- Tiểu tử tiếp tục chạy thế này không phải là cách hay.

- Tiền bối có cao kiến gì không ?

Lão đầu chưa kịp mở miệng thì có thêm một đầu yêu cầm từ trên cao xà xuống.

- Chạy mau.

- Cuối cùng cũng phải chạy trốn.



Lâm Phong vừa chạy vừa quan sát, hắn nhìn thấy một tấm bảng hiệu hoàng kim rơi trên mặt đất, bên trên ghi Vạn Bảo các.

- Nơi này cũng bị phá hủy rồi sao ?

- Thú triều lần này đột nhiên xuất hiện, chẳng ai đề phòng được.

- Lão đầu ý của lão là đám người Vạn Bảo các không kịp chuẩn bị, như vậy bên trong chẳng phải còn thứ tốt?

- Còn cái nịt.

Lão đầu vứt luôn phong thái cao nhân, giờ phút sinh ly tử biệt mà tên này còn nổi được lòng tham, thật hết thuốc chữa.

Lâm Phong cũng biết là không nên nhưng trong lòng vẫn thấy tiếc, nếu không phải đám đầu chó thân chim này truy đuổi thì hắn nhất định vào bên trong thăm ngàn.

- Không ổn phía trước không còn đường chạy.

Trước mặt hắn chỉ còn là một bãi hoang tàn, tất cả đều bị sang bằng thành bình địa, từ xa có thể nhìn thấy yêu thú và tu sĩ đang đại chiến, yêu thú từ bên ngoài tràn liên tục kéo đến như ong về tổ.

- Truyền tống trận sắp không trụ được rồi.

Đúng lúc Lâm Phong không biết đi đâu thì một đám người chạy ngang chỗ của hắn tiến thẳng về phía truyền tống trận, hắn nhận ra tên đi đầu là Lý Hạo thiếu chủ Thiết Sơn môn.

- Tên này chạy kiểu gì mà giờ mới tới ?

- Tiểu tử mau bám theo.

Lâm Phong lập tức đuổi theo, kinh nghiệm khi bị yêu thú đuổi giết là ngươi không cần phải chạy nhanh nhất nhưng tuyệt đối không được là kẻ chậm nhất.

Bên ngoài truyền tống trận, mấy ngàn tu sĩ đang tử chiến để bảo vệ sinh lộ cuối cùng, truyền tống trận mà mất thì Thương Vân thành chính là mồ chôn của bọn họ.

Pháp chỉ tung hoành, đao kiếm ngang dọc, hai bên đánh nhau không thấy trời đất, gặp là đánh không cần biết tu vi cao thấp, hỗn chiến kinh thiên huyết tụ đại hà.

- Các huynh đệ không được để yêu thú tiến vào truyền tống trận, nếu không chúng ta sẽ chôn thân ở đây.

- Liều chết bảo vệ truyền tống trận.

- Xong lên…

Lâm Phong lao vào vòng chiến, một tay cầm lưu tinh đao một tay cầm phong hỏa pháp chỉ vừa đánh vừa chạy về phía truyền tống trận.

Đám tu sĩ đứng thành vòng tròn kín như một bức tường không cho một con yêu thú nào tiến vào ngay cả Lâm Phong cũng không tìm được kẻ hở, lão đầu thở dài.

- Người đến sao bao giờ cũng thiệt thòi.

Lâm Phong cũng không biết làm sao, lúc đó trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Liễu Huân Vũ, bây giờ mà đứng xếp hàng thì hắn còn phải đứng sao đám yêu thú.