Thiên La

Chương 76: Giao chiến




Huyết y nhân xách theo Lâm Phong một đường đi thẳng đến căn phòng gần đó, vừa bước tới cửa phòng liền ném Lâm Phong xuống đất, huyết y nhân hướng về cửa phòng hành lễ.

- Thuộc hạ đã mang người đến.

- Ném hắn vào.

Lâm Phong vừa đứng lên thì nghe được giọng của yêu nữ từ bên trong truyền ra, hắn vừa định bước vào thì cảm giác cặp mông bị một lực khá lớn tác động làm cho hắn bay thẳng vào trong.

- Có cần phải nghe lời như vậy không ?

Lâm Phong lật đật ngồi dậy mỉm cười thân thiện nhìn nữ tử đối diện.

- Tham kiến thánh nữ, chúc thánh nữ thiên thu vạn tuế, vạn thọ vô cương.

- Ngươi còn biết ta là thánh nữ sao ?

- Thánh nữ tài mạo song toàn, thiên hạ kính ngưỡng hôm nay đệ tử được gặp mặt đúng là nhân sinh hữu hạnh.

Hắn vừa dứt lời thì giọng nói lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử sao này đừng nói ai biết ngươi quen lão phu.

Lão đầu tìm một cái lổ nhỏ trong cổ nhẫn chui vào, tên này đúng là một tên ngụy quân tử trăm năm hiếm gặp, không đúng phải nói là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

Linh Mộng mỉm cười, gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ ngây thơ như một nữ hài.

- Xem ra bổn thánh nữ đánh ngươi cũng không phải vô ích.

- Được thánh nữ chỉ dạy là vinh hạnh của đệ tử.

- Như vậy có phải ta nên chỉ dạy ngươi thêm một chút không ?

Lâm Phong nghe nàng nói mà thấy ê mông, đến bây giờ hắn còn chưa dám ngồi mạnh đây này.

- Đệ tử sao dám làm phiền thánh nữ dưỡng thương, hay là để lần sao có được không ?

- Không cần nhiều lời, ngươi có đánh hay không ?

Linh Mộng bước tới trước mặt hắn, khí tức linh giả tỏa ra khắp căn phòng.

- Linh lực của ta vẫn bị thuật pháp của tên kia phong ấn chỉ khôi phục đến tam cấp đỉnh phong vừa đúng ngang với ngươi, cùng cấp đánh một trận ngươi có dám không ?

- Tiểu tử kèo thơm đó, đánh luôn.

Lâm Phong nghe lão đầu nói có chút động tâm, bên dưới tứ cấp thì chiến sư chiếm ưu thế tuyệt đối trước pháp sư.

- Lão đầu nàng ta thật sự chỉ có tu vi linh giả tam cấp sao ?

- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.

- Được rồi.

Hắn bài ra bộ mặt do dự nhìn nàng.

- Nơi này nhỏ như vậy một khi luận bàn có thể ảnh hưởng đến người xung quanh.

- Yên tâm, nơi này ta đã cho người bài trận pháp, ngươi không cần lo lắng.

- Cho dù đánh đấm kiểu gì thì mấy tên ngoài kia cũng không biết sao ?

- Đúng vậy.

Lâm Phong thấy nàng gật đầu, khóe miệng nhếch lên, yêu nữ này đúng là quá kiêu ngạo hôm nay phải dạy dỗ nàng một trận mới được.

- Thánh nữ xin thất lễ.

Linh Mộng chưa kịp đáp lời thì tên trước mặt đã động thủ, hắn lao thẳng về phía nàng nhanh như một tia chớp.

- ẦM…

Lâm Phong bay được nữa đường thì đụng phải một bức tường lửa đánh hắn bật ra, cả người đập thẳng vào pháp trận, cảm giác phê không đứng nổi.

- Ngươi… ngươi gian lận, chẳng phải nói là bàn luận sao lại dùng pháp chỉ ?

- Ta có nói không được dùng pháp chỉ sao ?

Linh Mộng mỉm cười, vẫn là nụ cười vô cùng đáng yêu nhưng lại làm tên nào đó lạnh người.

- Pháp chỉ chính là binh khí của pháp sư, ngay cả điều cơ bản này cũng không biết, đúng là ngu ngốc.

Nàng vừa nói xong thì một con hỏa lang xuất hiện phóng tới chỗ Lâm Phong.

- Muốn cắn lão tử, đâu có dễ.

Hắn vội nhảy qua một bên tránh đòn nhưng hỏa lang vẫn tiếp tục bám theo như hình với bóng.

- Vân tung mị ảnh.

Đột nhiên xuất hiện thêm ba tên Lâm Phong, nhất thời làm cho hỏa lang bối rối không biết phải đuổi theo tên nào.

- Không ngờ ngươi cũng biết thân pháp.

Linh Mộng lấy ra thêm một tờ pháp chỉ kích hoạt, một đám hỏa lang hiện ra truy đuổi làm cho thân pháp của Lâm Phong mất đi hiệu quả.

- Đừng cắn nữa, rách y phục ta bây giờ.

Lâm Phong bị một con hỏa lang cắn trúng chân, không chỉ thấy đau mà chỗ bị cắn còn bị hồng hỏa đốt cháy, vừa đau vừa bỏng khổ không thể tả.

Hắn vừa thoát ra được vòng vây của hỏa lang thì thấy thêm một đám hỏa lang chạy tới, kết quả là bị quần công suốt nữa giờ.

Linh Mộng nhìn một lúc thì cảm thấy nhàm chán, ngọc thủ giơ lên đám hỏa lang biến mất, chỉ còn Lâm Phong nằm hấp hối trên mặt đất, bộ dáng như vừa bị mấy chục tên nam nhân chà đạp.

- Cảm giác thế nào ?

Hắn cố mở to mắt trừng yêu nữ.

- Ngươi… có giỏi thì đánh tay không với ta.

- Được thôi, đợi người hồi phục chúng ta lại so tài.

Linh Mộng đi tới ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng quan tâm.

- Ta sẽ không giết ngươi nhưng nếu ngươi dám bỏ trốn ta sẽ phát ra thánh lệnh truy sát ngươi, khiến cho ngươi không có chỗ dung thân.

- Ngươi đừng dọa ta, chỉ có thánh chủ mới có quyền phát ra thánh lệnh.

- Vậy sao ?

Linh Mộng nhíu mày, ngón tay khẽ vuốt mái tóc mỉm cười nhìn hắn.

- Nếu ta nhớ không lầm thì ở Lạc Nhạn cốc ngươi từng nói đến tiểu Long tử có đúng không ?

- Ngươi… lúc đó ta là vì cứu ngươi nên mới nói như vậy, sao ngươi có thể lấy oán báo ân?

- Nếu không phải ngươi cứu ta thì bây giờ ngươi còn sống được sao ?

Lâm Phong cảm giác lạnh cả người, đây không phải là hàn khí của băng nữ mà là sát khí của yêu nữ tỏa ra, nữ tử này chắc chắn không nói đùa với hắn.

Linh Mộng đứng lên, nàng tung một một cước đá bay tên dưới chân ra khỏi căn phòng.

- Chữa thương cho hắn.

- Tuân lệnh.

Bây giờ thì Lâm Phong đã biết vì sao yêu nữ kia lại tốt bụng giúp hắn trị thương, hắn chẳng khác gì món đồ chơi của nàng khi nào chơi hư thì mang đi sữa là xong.

- Nha đầu này đúng là đáng sợ.

Ngay cả lão đầu cũng cảm thán, lão sống vài chục năm cũng không thường gặp được loại người nhây thế này.

Huyết y vệ mang Lâm Phong trở lại căn phòng của hắn sao đó để lại một bình đan dược rồi rời đi.

- Các người hãy đợi đấy.

Lâm Phong nhờ lão đầu kiểm tra đan dược, với kinh nghiệm của lão thì thừa sức phân biệt đan dược trị thương và độc dược.

- Tiểu tử thứ này dùng được, hàng thượng phẩm đấy.

- Yêu nữ muốn vết thương ta nhanh hết để hành hạ ta đây mà, quá nham hiểm.

- Cổ nhân có câu, độc nhất trên đời chính là lòng dạ đàn bà.

Lão đầu thờ dài cảm thán, cuộc đời của lão đã nhìn thấy không biết bao nhiêu cuộc chiến kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu với quy mô mang tầm đại lục mà nguyên nhân chỉ bắt đầu từ một người đàn bà, chính xác hơn là tuyệt thế đàn bà.

Lâm Phong cầm lấy bình đan dược lấy ra một viên nghiền thành bột thoa lên vết thương, cảm giác mát lạnh vô cùng sảng khoái không hề có chút đau đớn.

- Lần này lão nói sai rồi, với tính cách của yêu nữ thì vạn năm nữa cũng không có cơ hội trở thành đàn bà hắc hắc hắc…

Trong thời gian Lâm Phong chữa thương thì Linh Mộng vẫn tiếp tục tiến về thánh cung, nhìn hồng xa lộng lẫy đi phía trước làm cho tên thương binh phía sao ngứa mắt, đợi khi hắn hồi phục sẽ tìm cách cho yêu nữ nằm luôn trên hồng xa không xuống được.

Ba ngày sao đoàn người đến Thất Tinh thành, nơi này là thành trì lớn của Vô Cực thánh cung có truyền tống trận tống thẳng tới Cửu Huyền thành nhưng chỉ có những nhân vật cao cấp như yêu nữ mới được sử dụng.

Bên trong một căn phòng lộng lẫy, một nam một nữ nhìn nhau, nữ tử nở một nụ cười ngây thơ xinh đẹp.

- Gặp thánh nữ không hành lễ có biết tội gì không ?

- Trước sao cũng bị đánh, nói nhiều vô nghĩa.

Lâm Phong nhìn nàng lấy ra một tờ pháp chỉ liền giơ tay ngăn lại.

- Khoang đã, lần này chúng ta công bình quyết đấu, ta không dùng binh khí nên ngươi không được dùng pháp chỉ.

- Tùy ngươi.