Thiên La

Chương 89: Đặt phòng




Ngoại trừ yêu nữ thường tìm Lâm Phong bán hành thì mỗi lần Lãnh Phi Dao xuất cung đều mang hắn theo, thỉnh thoảng có thêm tỷ tỷ của nàng đi cùng, lý do mà hắn được nàng chọn không phải vì hắn anh tuấn tiêu soái mà là cả thánh cung không có mấy tên nam nhân dám lại gần nàng.

- Lâm sư đệ đợi ta với.

Ba người vừa bước ra khỏi Đan cung thì có một thanh niên vội vã chạy tới, thanh niên này cũng là một trong vài người Lâm Phong quen biết hơn nữa còn có ấn tượng sâu sắc.

- Phong Viêm sư huynh có chuyện gì sao ?

- Có phải đệ muốn đến Vạn Bảo các đăng ký phòng không ?

- Đúng vậy.

Lâm Phong gật đầu.

- Đệ cùng với hai vị sư tỷ đang định đi thuê phòng.

- Đúng lúc ta cũng muốn đến Vạn Bảo các, chúng ta đi chung có được không ?

- Chuyện này…

Lãnh Phi Dao bên cạnh liếc nhìn Phong Viêm một cái, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

- Ta nói cho ngươi biết Lý sư tỷ sẽ không thích ngươi đâu, nhanh bỏ ý định đi.

Phong Viêm cười cười, vẻ mặt không có chút thay đổi.

- Ta thật sự là muốn đến Vạn Bảo các đặt phòng, nghe nói lần này có đấu giá mấy gốc linh dược hiếm nên ta đến xem thử.

- Ta không có ý kiến, muốn đi thì ngươi hỏi Tuệ Vân sư tỷ đi.

Lý Tuệ Vân nhẹ gật đầu.

- Đã vậy thì mọi người cùng đi.

Trên đường vào thành, Lâm Phong cùng Phong Viêm đi phía sao tán chuyện, hai nữ tử đi trước mở đường, nghe hơi ngược đời nhưng đây là kế hoạch của Phong Viêm, đi phía sao có thể danh chính ngôn thuận ngắm mỹ nữ.

Lâm Phong để ý ánh mắt của gian thương đi bên cạnh cứ dừng trên người của Tuệ Vân sư tỷ, trong đầu hắn chợt lóe lên một kế hoạch.

Nữa giờ sao, cả đám đi đến trước đại môn của Vạn Bảo các, nơi đây đã chậc kín người, ngay cả lối vào dành cho khách quý cũng không còn chỗ trống.
— QUẢNG CÁO —

- Thôi xong, lần này trễ mất rồi, tất cả đều do Lâm Phong chậm chạp.

Lãnh Phi Dao bỉu môi oán trách, bây giờ có xếp hàng thì chưa chắc đã còn phòng, lần này phải ngồi bên dưới xem đấu giá.

Lâm Phong cũng không ngờ lại đông người như vậy, nhìn mấy tên nội môn đệ tử thánh cung đang xếp hàng phía trước là biết buổi đấu giá lần này lớn đến thế nào.

- Lần này là lỗi của đệ, sao khi trở về đệ sẽ đến chỗ yêu nữ để chịu phạt.

- Không cần đâu, bây giờ cũng muộn rồi chúng ta đi tìm một chỗ nghĩ ngơi, tất cả chi phí sẽ do Lâm sư đệ chi trả.

Lãnh Phi Dao nói xong liền rời đi, Phong Viêm bên cạnh đột nhiên nhảy ra chặn đường của nàng.

- Mọi người đợi một chút, để ta tìm vài người quen hỏi thử xem có được không.

- Đúng a, sao ta lại quên ngươi cũng ở đây.

Phong Viêm tuy là đệ tử của Đan cung nhưng quan hệ cực rộng, hầu như tất cả các cung đều có đạo hữu của hắn, đây là thành quả buôn bán lâu năm có được.

Đại môn của Vạn Bảo các đã chật kín người nên không thể tiến vào, Phong Viêm đi tới tòa nhà bên cạnh gõ cửa vài cái thì có một tên tiến ra mở cửa đón hắn vào.

Một lúc sao Phong Viêm trở ra, trên tay cầm theo một thẻ bài, vẻ mặt đắt ý.

- Phong khách quý tầng thứ nhất, đủ chỗ cho mười người.

- Oa… không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy, so với tên Lâm Phong này còn lợi hại hơn.

- Đó là đương nhiên.

Lâm Phong nhìn tấm thẻ bài nhịn không được hỏi.

- Chẳng lẽ tòa nhà đó cũng là của Vạn Bảo các.

- Không sai, một nữa tòa nhà xung quanh nơi này đều đã được Vạn Bảo các bí mật thu mua, chỉ dùng để tiếp khách quen.

- Thì ra là vậy.

Có được thẻ bài tâm tình của mọi người tốt hơn hẳn, chỉ có Lâm Phong là phải bỏ ra một đống linh thạch để chuộc lỗi, Lãnh Phi Dao tìm một cái khách điếm sang trọng ăn uống thỏa thích, nhìn từng món ăn được đưa lên mà Lâm Phong thấy nhói lòng.

- Lâm sư đệ đúng là người hào phóng, huynh đệ này Phong Viêm ta nhất định phải kết giao, cạn.
— QUẢNG CÁO —

- Dô…

Dù sao cũng mất linh thạch vậy thì phải mất cho có phong thái một chút, Lâm Phong mỉm cười cảm kích.

- Lần này nhờ có Phong Viêm sư huynh nên mọi chuyện mới thuận lợi, tiểu đệ mời huynh một chung, cạn.

- Dô…

Lãnh Phi Dao ngồi bên cạnh đang say mê thưởng thức mỹ vị nghe hai tên nam nhân nói nhảm làm cho nàng vô cùng mất hứng, chỉ có thể quay qua trò chuyện với vị sư tỷ bên cạnh.

- Lý sư tỷ sao tỷ ăn ít vậy, có phải thức ăn ở đây không hợp khẩu vị không, hay là chúng ta đổi nơi khách, muội biết vài chỗ còn tốt hơn nơi này.

- Phụt… khục khục…

- Lâm sư đệ có sao không ?

Phong Viêm nhìn tên sư đệ bên cạnh ho liên tục liền tiến tới thăm hỏi, tu sĩ sặc rượu đây là lần đầu tiến hắn thấy được, đúng là mở rộng tầm mắt.

Lâm Phong lắc đầu, hắn thì không bị gì nhưng mà linh thạch của hắn thì sắp không chịu nỗi, một bàn thức ăn này đã đốt gần trăm khối trung phẩm linh thạch nếu thêm mấy bàn nữa thì số linh thạch cướp được của đám yêu hầu sẽ không cánh mà bay.

Lâm Phong bắt đầu tìm cách đánh trống lãng.

- Hình như Lý sư tỷ có tâm sự.

Lãnh Phi Dao nghe vậy liền tỉnh ra.

- Có phải sư tỷ đang lo lắng chuyện muội muội của tỷ đúng không ?

- Đúng vậy.

Chuyện là Tuệ Vân có một tiểu muội tên là Lý Như Nguyệt đang là nội môn đệ tử của Pháp cung, tu vi pháp sư tam cấp hậu kỳ.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là tới thánh cung đại hội, lúc đó các đệ tử sẽ tham gia tranh tài, với tu vi của Lý Như Nguyệt hiện tại thì rất khó có cơ hội giành được chiến thắng, trừ khi trong vòng một tháng có thể đột phá nhị kỳ lên thẳng tứ cấp tu sĩ.

Lâm Phong không ngờ lại mò được kim dưới đáy biển liền hỏi tiếp.

- Nếu dùng thăng linh đan không chừng có cơ hội.

- Không thể, Như Nguyệt đã dùng một viên vào tháng trước rồi.
— QUẢNG CÁO —

Lãnh Phi Dao có vẻ hiểu rất rõ chuyện này, lúc nào cũng giúp Tuệ Vân trả lời.

Mỗi một cấp độ chỉ có thể dùng một viên thăng linh đan có dùng thêm cũng không có hiệu quả cho nên chuyện này trở thành nỗi lo của Tuệ Vân.

Phong Viêm ngồi bên cạnh xen vào.

- Vậy không còn cách nào sao ?

- Vẫn còn một cách, Như Nguyệt muốn dùng hai viên thăng linh đan cùng lúc nhưng chuyện này quá nguy hiểm đã bị ta cùng Tuệ Vân sư tỷ ngăn lại.

- Tuyệt đối không thể, với thể chất của pháp sư nếu dùng cùng lúc hai viên đan dược rất dễ bạo thể.

- Ta cũng biết nên mới ngăn nàng lại.

Thăng linh đan thuộc loại đan dược đột phá, linh khí ẩn chứa bên trong nhiều hơn so với đan dược thông thường, loại đan dược này không tới lúc đột phá thì không nên dùng, ngay cả chiến sư cũng không dám tùy tiện sử dụng.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc chợt nhớ tới một chuyện.

- Nếu có thể áp chế dược lực thì sao ?

Lãnh Phi Dao bỉu môi nhìn Lâm Phong, ánh mắt như nhìn một tên ngốc.

- Ngươi đừng nói với ta là hôm nay cắn một miếng, ngày mai lại cắn tiếp một miếng đó nha.

Lâm Phong bị nàng nói cho á khẩu, diệu kế như thế này với trình độ của hắn thì còn lâu mới nghĩ ra.

- Không phải, ý của đệ là dùng đan dược để áp chế đan dược.

Nói xong hắn lấy ra một bình đan dược để lên bàn, bên trong có một viên đan dược màu đen thui.

- Đây là quỷ linh đan được luyện chế từ quỷ linh chi.

- Thật sao ?

Lãnh Phi Dao cầm lấy bình đan dược kiểm tra nhưng nàng chưa từng nhìn thấy quỷ linh đan nên không dám chắc, chỉ có thể đưa cho Tuệ Vân sư tỷ.