Thiên La

Chương 96: Viện Binh




Linh Mộng vừa chiến đấu vừa dùng pháp chỉ nên linh lực trong cơ thể tiêu hao nhanh hơn Qủy Ảnh vài phần, chiến đấu lâu dài thì người chịu thiệt chắc chắn là nàng.

- Hỏa phong.

Hàng vạn đóm lửa tụ lại bên cạnh Linh Mộng, chúng bay xung quanh tạo thành hỏa cầu bảo vệ nàng thoát khỏi hắc khí, chân đạp bộ pháp lướt tới chỗ Qủy Ảnh, trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm.

- Thiên ảnh thất thức.

Ánh lửa lóe lên, thất đạo kiếm khí phá không bay thẳng tới chỗ đối thủ, liên tiếp tứ ảnh bị hỏa kiếm chém thành hai nữa.

- Ám ngục.

Hắc khí hóa thành một chiếc lồng thành công ngăn lại hai đường hỏa kiếm còn lại, vẻ mặt Qủy Ảnh tràn đầy kinh ngạc.

- Chiến pháp song tu sao?

Đáp lại câu hỏi của hắn là từng đạo kiếm khí phá không bay tới đánh vỡ cả ám ngục vừa được tạo ra, thân thể Qủy Ảnh cũng bị đánh cho lui lại.

- Đã như vậy bản tọa cũng không cần phải che giấu.

- Nói nhảm.

Linh Mộng lướt tới áp sát đối phương, muốn đối phó với pháp sư cách tốt nhất là cận chiến, khi khoảng cách hai bên chỉ còn là vài bước chân, trường kiếm trong tay Linh Mộng hóa thành lục kiếm cùng lúc chém về phía đối phương.

- Keng…

Trường kiếm của nàng bị một thanh trường thương ngăn lại, mũi kiếm đâm vào trường thương chỉ cách Qủy Ảnh một lớp y phục.

Linh Mộng lập tức lùi lại, chỉ trong khoảng khắc hai bên va chạm nàng đã nhận ra đối phương là cao thủ dùng thương, cũng là chiến pháp song tu như nàng.

- Đã lâu rồi bản tọa chưa đánh một trận thỏa thích, hôm nay sẽ cùng thánh nữ luận bàn.

- Ngươi thích thì đánh một mình đi.

Linh Mộng đột nhiên lùi lại, trường kiếm trong tay thu vào, hỏa ảnh phân thân cũng lui đến bên cạnh nàng, bộ dáng lúc này của nàng rõ ràng là không muốn chiến đấu.

Qủy Ảnh nhíu mày.

- Thánh nữ đồng ý giao bảo vật cho bản tọa sao ?

- Chỉ với chút thực lực của ngươi mà cũng muốn lấy đồ của ta, ảo tưởng.

- Thật vậy sao…

Đúng lúc này đại trận rung lên sao đó vỡ nát, giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp thiên địa.

- Qủy Ảnh đã lâu không gặp.

- Mã Vạn Long.

- Muốn luận bàn sao không đến tìm ta lại đi tìm một tiểu bối như vậy, mấy chục năm không gặp phong thái của ngươi ngày càng chẳng ra gì.

- Đó là chuyện của ta, không liên qua đến ngươi.



Qủy Ảnh tức giận lên giọng, ánh mắt đảo xung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra vị trí của đối phương.

- Thực lực của hắn làm sao lại tăng nhanh như vậy ?

Nhớ năm xưa cả hai đều là kiêu hùng Nam Hoang, tuy thực lực của hắn không bằng đối phương nhưng chênh lệch chắc chắn không lớn như bây giờ.

Giọng nói uy nghiêm kia lại vọng đến.

- Sao hả, không muốn luận bàn với ta sao ?

- Rút.

Linh Mộng nhìn hắc ảnh biến mất nơi chân trời, nàng xoay người hướng Cửu Huyền thành rời đi. Trong lúc nàng phi hành giọng nói uy nghiêm kia lại vọng đến.

- Sư phụ của ngươi thế nào rồi ?

Linh Mộng vẫn tiếp tục phi hành hoàn toàn không để ý đến những lời nói của người kia, cho dù đó là một trong những người quyền lực nhất Nam Hoang.

Đêm xuống, trước đại môn của Pháp cung, Lâm Phong đứng như một bức tượng, chỉ có đôi mắt là còn hoạt động liếc nhìn đệ tử thánh cung liên tục ra vào.

Nữa giờ trước, hắn gặp băng nữ ở nơi này sao khi giải thích xong mọi chuyện thì hắn bị nàng biến thành một khối băng, cảm giác như ngâm trong nước đá, tê cóng cả người.

- Băng nữ sao vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ quên lão tử luôn sao ?

- Nha đầu kia rõ ràng cố ý chỉnh tiểu tử ngươi, thù này nhất định phải báo.

- Báo kiểu gì đây, băng nữ cao hơn ta mấy cấp độ, hơn nữa còn là một pháp sư băng hệ.

Với tu vi bây giờ mà đánh nhau với băng nữ chẳng khác gì lấy trứng chọi với băng, gặp băng mỏng thì còn nhìn vào nhân phẩm nhưng hắn biết băng nữ kia chính là một khối băng lục cấp, độ cứng có thể sánh ngang với địa cấp binh khí.

- Muốn đối phó với một người không chỉ nhìn vào thực lực, mưu kế cũng rất quan trọng.

- Trước thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều vô dụng, quân tử như ta sao có thể dùng âm mưu quỷ kế được.

- Tiểu tử ngươi yên tâm, kế của lão phu là quân tử kế quang minh chính đại, bọn tiểu nhân có âm mưu thì lão phu có dương mưu.

- Có loại mưu kế này sao ?

Lâm Phong lần đầu nghe được dương mưu nên còn bỡ ngỡ, tinh thần hiếu học trong người lại dâng lên.

- Xin tiền bối chỉ giáo.

- Tiểu tử ngươi từng nghe qua mỹ nhân kế chưa ?

- Từng nghe qua nhưng chẳng phải kế đó là của nữ nhân sao ?

Lão đầu lắc đầu.

- Chữ nhân trong mỹ nhân kế là nói đến nhân tộc không phải nói đến nữ nhân, dù nam hay nữ đều có thể sử dụng.

- Tiền bối muốn ta dùng mỹ nhân kế với băng nữ, hình như không hay cho lắm.

Nữ nhân bình thường thì Lâm Phong còn có chút niềm tin còn khối băng lục cấp này có lẽ phải gặm đến mấy trăm năm mới tan chảy.

- Lão phu lại thấy có cơ hội, tiểu tử ngươi bề ngoài không tệ, sắc vóc có đủ, tài cao hơn người có thể nói là nhân trung chi long, hơn nữa lão phu để ý nha đầu kia hình như kết tiểu tử ngươi rồi.



- Thật sao ?

Lâm Phong nghe lão khen sướng đến phê người, quen biết bao nhiêu lâu đây là lần đầu tiên lão đầu mở kim khẩu khen hắn nhiều như vậy.

- Không ổn, chắc chắn có vấn đề.

Lão đầu tuy không hại hắn nhưng lâu lâu vẫn chơi hắn vài cú thốn éo chịu nỗi, lần này phải tương kế tụ kế chơi lại lão mới được.

- Xin tiền bối chỉ dạy, tiểu bối nhất định nghe theo.

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Lão đầu nở nụ cười hài lòng, ánh mắt ẩn giấu tia đắt ý, Lâm Phong cũng nỡ một nụ cười nhưng trong lòng kinh bỉ.

- Muốn chơi lão tử sao, đợi đấy.

Cách đó không xa, bên trong một căn phòng lộng lẫy, hồng ảnh như một cơn gió lướt vào bên trong nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Lãnh Hàn Băng.

- Tìm ta có chuyện gì sao ?

Lãnh Hàn Băng lập tức lui lại vài bước giữ khoảng cách.

- Ngươi vừa giao chiến với tên hắc y nhân kia ?

Trên người Linh Mộng vẫn còn lưu lại một chút hắc khí, phải nói linh lực của Qủy Ảnh vô cùng tinh thuần đến cả Linh Mộng cũng không thể giải trừ lập tức.

- Hắn muốn lấy đồ của ta nhưng đã bị ta đánh bỏ chạy.

Trước khi nàng đuổi theo hắc ảnh đã phát ra tính hiệu khẩn cấp của thánh cung, trong vòng nữa giờ sẽ có cường giả thánh cung đuổi đến chỉ là nàng không ngờ người đến lại là đương kim thánh chủ.

Lãnh Hàn Băng nhìn nữ tử đối diện một lúc đến khi xác định nàng không có vấn đề thì lạnh giọng nói.

- Lâm Phong đã nói mọi chuyện cho ta biết, ngươi đã hứa sẽ không xen vào cuộc sống của ta, sao lại làm như vậy ?

- Người xen vào là tên kia không phải ta.

Linh Mộng nở một nụ cười.

- Nếu muội không thích thì ta sẽ mang hắn ném đi.

- Ngươi…

- Nhìn bộ dáng của muội hình như rất quan tâm đến hắn.

- Không có.

Lãnh Hàn Băng lập tức phủ nhận.

- Hắn là ân nhân của ta, mọi chuyện ta làm chỉ là báo ân.

- Thật vậy sao ?

Linh Mộng đi đến đối diện Hàn Băng, y phục của hai nàng chạm vào nhau nhưng không cách nào dung hợp, băng hỏa lưỡng trọng thiên đã định không thể cùng sinh tồn.